Sau khi Sở Mãng chém một búa, cuối cùng cũng dừng việc múa búa lại, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời gào:
- Thật thoải mái, ha ha.
Lúc này Sở Mãng chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thông thuận, bông tuyết quanh người giống như đều bay múa xung quanh hắn.
- Mãng ca, lần tu luyện này lại lâu như vậy, đến ăn một chút gì đi.
Tần Vấn Thiên gọi to, ánh mắt Sở Mãng lúc này mới nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc, nhếch miệng cười nói:
- Được.
Cất một bước, Sở Mãng đi đến bên bệ đá chỗ Tần Vấn Thiên, nhìn Diệp Tịch nói:
- Nha đầu này là ai?
- Sở Mãng đại ca, ta tên Diệp Tịch.
Diệp Tịch cười ngọt ngào nói, Sở Mãng gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Diệp Tịch, đây là điểm tâm ngươi làm ư, ta nếm thử nhé.
Nói xong Sở Mãng cầm lấy điểm tâm, bỏ vào trong miệng, mắt sáng rực, cười nói:
- Ăn rất ngon.
- Đúng vậy, tay nghề Diệp Tịch rất khá.
Tần Vấn Thiên cũng mỉm cười nói.
- Tuyết lại rơi rồi.
Sở Mãng ngẩng đầu, nhìn bông tuyết phất phới nói:
- Không biết đại ca thế nào rồi.
- Yên tâm đi, Sở đại ca sẽ quản lý nước Sở tốt thôi.
Tần Vấn Thiên cũng đang nhớ đến Sở Vô Vi, người thanh niên đó tựa hồ vẫn luôn bình tĩnh như vậy, giống như nắm giữ tất cả trong tay.
- Ừm.
Sở Mãng gật đầu lia lịa, mắt có chút đỏ lên, thật sự hắn rất nhớ đại ca.
- Diệp Tịch, người nhà ngươi đâu?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Tịch, mỉm cười hỏi.
Vẻ mặt Diệp Tịch sa sầm xuống, miễn cưỡng cười với Tần Vấn Thiên, nói:
- Ở hoàng thành nước Tề Vân.
- Vậy sao ngươi lại ở đây?
Sở Mãng khá vụng về thật thà, vẫn chưa nhìn ra vẻ mặt của Diệp Tịch, tiếp tục truy hỏi.
- Ta không thích nơi đó nên chạy ra ngoài.
Diệp Tịch miễn cưỡng cười cười, Sở Mãng nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
- Không nói chuyện với các ngươi nữa, ta về đây.
Diệp Tịch cầm chiếc giỏ trúc chậm chậm bước rời đi, Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng của thiếu nữ, nha đầu này hình như có tâm sự.
Cũng đúng, thiếu nữ mười sáu tuổi mỗi ngày đều đến vách núi Vọng Long, lại không giống như đến tu hành, chỉ sợ là có nguyên nhân đặc biệt gì đó.
- Vấn Thiên, bao giờ chúng ta đi thành Thương Châu?
Sở Mãng mở miệng nói với Tần Vấn Thiên.
- Ta đang bị bế tắc, muốn tu hành thêm một thời gian, xem có thể đột phá hay không, nếu như vẫn không được chúng ta sẽ lên đường.
Tần Vấn Thiên cười nói, hắn đã bị kẹt ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng năm được một thời gian rồi.
- Được, vậy ta tiếp tục xem có thần thông gì khác thích hợp để ta tu hành hay không.
Sở Mãng gật đầu nói.
Trận tuyết này rơi tròn bảy ngày, tuyết rơi rất lớn, sau khi trời quang mây tạnh, ánh nắng vô cùng dồi dào, tuyết đọng tan đi, vạn vật như được sống lại, giữa trời đất tràn đầy sự ấm áp và sức sống, mặt đất mênh mông dần lộ ra những cảnh sắc rực rỡ hơn hẳn.
Tần Vấn Thiên vẫn ngủ ngon như trước, tia sáng lười biếng rơi trên người, cảm giác rất thoải mái, khóe miệng của hắn luôn hiện lên ý cười, ngủ cũng giống như ngủ vô cùng an nhàn.
Vách núi Vọng Long lại náo nhiệt hẳn lên, tuyết đầu mùa tan, rất nhiều võ tu nước Tề Vân quốc lại đi tới vách núi Vọng Long tu hành.
Sở Mãng vẫn đắm chìm trong việc tu hành của hắn, tuy hắn không quá thông minh nhưng là võ sĩ, một khi đắm chìm vào trong thế giới của mình, bất kể kẻ nào việc gì cũng không thể quấy rầy đến hắn. Ở nước Sở, cũng vì nguyên nhân này mà hắn trở thành người đứng đầu trong Kinh Thành Thập Tú.
Có lẽ nhờ vào trạng thái lòng không có tạp niệm này của Sở Mãng, hiệu suất tu hành của hắn cao hơn người thường.
Tuy nhìn Phàm Nhạc như rất lười nhác nhưng kì thực hắn cũng thường xuyên dụng tâm tu luyện, thực chất bên trong hắn cũng dần dần in dấu lên hai chữ chăm chỉ.
- Này, ăn điểm tâm thôi.
Một tiếng gọi của thiếu nữ truyền đến, Tần Vấn Thiên bỗng nhiên trở mình, duỗi tấm lưng mỏi ra, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành.
- Chào buổi sáng Diệp Tịch.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
- Vẫn còn sớm sao Vấn Thiên ca, mặt trời đã chiếu lên đến mông rồi.
Diệp Tịch lườm Tần Vấn Thiên một cái nói.
- Ha ha, Diệp Tịch, mông ở đâu?
Phàm Nhạc nhếch miệng cười một tiếng khiến mặt Diệp Tịch đỏ bừng lên, nàng trừng Phàm Nhạc, học khẩu khí Tần Vấn Thiên nói:
- Mập Mạp chết tiệt.
- Ha ha.
Sở Mãng nghe được tiếng của Diệp Tịch cũng cười phá lên, nhất là khi nhìn thấy Mập Mạp lúc này đang thẹn đỏ cả mặt, hai tay chống nạnh nói:
- Diệp Tịch ngươi hãy nói cho rõ ràng, bổn thiên tài mập ở chỗ nào?
- Đúng, không phải mập mà là rất mập.
Diệp Tịch cười hì hì nói, Tiểu Hỗn Đản đã sớm nhảy lên vai của Diệp Tịch, bốn người một tiểu yêu tỏ ra vô cùng hòa hợp.
Trong thời gian này Diệp Tịch thường xuyên đưa điểm tâm đến vì mỗi lần đến đám người Tần Vấn Thiên đều ăn rất vui vẻ, điều này làm cho Diệp Tịch giống như nhận được sự khích lệ rất lớn.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Diệp Tịch và đám Tần Vấn Thiên khi ở cùng nhau cảm giác rất thoải mái, loại tâm tình vui vẻ này khiến nàng rất thích, huống hồ nàng vốn thường xuyên muốn tới vách núi Vọng Long.
- Tiểu cô nương, mỗi ngày ngươi đều hầu hạ thần ngủ, ma búa và tên mập kia, sao không làm điểm tâm cho chúng ta.
Bên cạnh có người cười trêu ghẹo, đương nhiên thần ngủ là biệt danh của Tần Vấn Thiên, ma búa là biệt danh bọn họ đặt cho Sở Mãng.
- Bộ dạng ngươi khó coi.
Diệp Tịch nói đùa, khiến người xung quanh đều nở nụ cười, người nọ cũng tiếp tục cười nói:
- Nhưng thực lực của ca ca ta đây lợi hại, khẳng định còn mạnh hơn thần ngủ và búa ma.
- Thôi đi, ai mà biết được.
Diệp Tịch bĩu môi, người nọ cười nói:
- Còn gạt ngươi hay sao, tu vi ca ca ta đây chính là cao thủ Nguyên Phủ tam trọng, thần ngủ chỉ biết ngủ suốt ngày kia làm sao có thể so sánh được, hay là tiểu cô nương làm vợ ta đi.
Diệp Tịch lườm hắn, không thèm để ý, người nọ vẫn còn muốn nói chuyện, đột nhiên ngậm miệng lại, mắt nhìn về phía phương xa, vẻ mặt khựng lại ở nơi đó.
Diệp Tịch nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, đôi mắt đẹp sáng ngời cũng nhìn về phía bên kia, đột nhiên nụ cười trên mặt nàng cũng biến mất, vẻ mặt trở nên tái nhợt.
- Diệp Tịch, sao vậy?
Sở Mãng hỏi, còn Tần Vấn Thiên nhìn theo ánh mắt Diệp Tịch, chỉ thấy xa xa có một hàng bóng người dạo bước đi tới, người ở giữa khoác trường bào màu vàng hoa lệ, thể hiện thân phận tôn quý, người xung quanh, trừ mấy người bên cạnh hắn khá tỏ ra thân cận còn những người khác giống như chỉ là hộ vệ của hắn.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua liền nhìn thấu tu vi của những người này, đều không yếu, thanh niên ở giữa tu vi Nguyên Phủ tầng năm, người bên cạnh thấp nhất cũng là Nguyên Phủ tầng ba, người mạnh nhất trong đám hộ vệ lại có thực lực Nguyên Phủ tầng bảy.
Thực lực như vậy đặt vào Cửu Châu thành có lẽ không tính là gì nhưng với các nước nhỏ xung quanh, luôn phụ thuộc vào thế lực lớn của thành Cửu Châu thì có được đội hình như vậy đã thuộc loại cực mạnh rồi.
Chỉ sợ thân phận của những người này ở nước Tề Vân không phải bình thường.
Những người đó lập tức đi tới trước vách núi Vọng Long, ánh mắt nhìn lướt qua các bệ đá xung quanh, thanh niên ở giữa mỉm cười nói:
- Con em nước Tề Vân ta tu hành khắc khổ, không tệ.
- Bái kiến nhị công tử.
Không ít người đi tới, hơi hạ thấp người đối với thanh niên.
- Ừm.
Thanh niên ở giữa khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Tuyết tạnh trời quang, thời tiết mấy ngày nay không tệ, ngày mai mấy vị điện hạ sẽ đến tìm hiểu vách núi Vọng Long, tất cả các ngươi đều lui về phía sau, nhường vị trí phía trước lại.
- Vâng.
Mọi người vội vàng gật đầu, biết thân phận của thanh niên này, đương nhiên biết nên làm thế nào.
Cứ vào thời gian đầu năm hàng năm, các vị hoàng tử điện hạ đều sẽ tới nơi này lĩnh hội vách núi Vọng Long, coi như là một cuộc thí luyện, bệ hạ sẽ sát hạch xem người nào lĩnh hội nhiều nhất. Hàng năm lúc này là thời điểm các vị hoàng tử coi trọng nhất, bởi vậy thanh niên này đi dò đường trước, đương nhiên việc này cũng không quy định, chỉ là bản thân hắn muốn đến trước, là một kiểu lấy lòng.
Thân phận thanh niên này cũng không tầm thường, hắn chính là nhị công tử của một vị vương gia, đương nhiên phải giữ gìn mối quan hệ với các vị hoàng tử thật tốt.
Ánh mắt thanh niên chậm rãi chuyển qua, lập tức dừng ở trên người Diệp Tịch, nói:
- Diệp Tịch, tốt xấu gì muội cũng là một quận chúa, hàng ngày đều chạy tới đây, còn ra thể thống gì, lại là vì lễ tế tiện tỳ đã chết kia sao?
Diệp Tịch nghe lời người thanh niên nói sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói:
- Mẹ ngươi mới là tiện tỳ.
- Ha ha, Diệp Tịch, ngươi dám mở miệng vũ nhục vương phi, cho dù điện hạ nhân hậu, không bắt ngươi chịu tội, nhưng nếu như ngươi không chịu thay đổi, chớ trách ta không khách sáo.
Thanh niên thản nhiên nói, nhìn lướt qua đám người Tần Vấn Thiên bên cạnh Diệp Tịch, lạnh lùng nói:
- Mấy người các ngươi, ngày mai tốt nhất là biến mất.
Dứt lời phất ống tay áo, xoay người bỏ đi, sau đó lớn tiếng nói:
- Ngày mai các vị điện hạ đến lĩnh hội vách núi Vọng Long, nhớ kỹ là không được chiếm giữ các bệ đá ở phía trước.
Vừa dứt lời, bóng dáng đoàn người rời xa, bỏ lại Diệp Tịch sắc mặt tái nhợt.
Mọi người nhao nhao rời khỏi bên này, đi đến bệ đá tương đối vắng vẻ ngồi xuống, không chiếm vị trí tốt nhất nữa. Ngày mai người trong hoàng tộc nước Tề Vân đến, bọn họ không thể đắc tội được.
- Diệp Tịch, sao vậy?
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Diệp Tịch khác thường, nhỏ giọng hỏi.
Chỉ thấy lúc này mắt của Diệp Tịch đỏ lên, giống như có chút bi thương.
- Không có việc gì.
Diệp Tịch lắc đầu.
- Muốn khóc thì khóc ra đi, ở trước mặt Vấn Thiên ca ca, không cần gò bó.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng ôm bả vai Diệp Tịch, dịu dàng nói.
Diệp Tịch lau nước mắt, thân thể của nàng lập tức tựa vào bờ vai của Tần Vấn Thiên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Vấn Thiên ca ca, huynh biết vì sao ta thường xuyên tới nơi này hay không, bởi vì mẫu thân ta mất ở vách núi Vọng Long.
Diệp Tịch nói xong, càng không thể ngăn nước mắt, nói đến chuyện xưa của nàng.
Thì ra phụ thân của Diệp Tịch lại là một vị vương gia của nước Tề Vân, là người tiêu dao tự tại, không thích vương quyền, thích sống cuộc đời phóng khoáng thoải mái không cừu hận, sau khi gặp được mẫu thân Diệp Tịch thì vô cùng hạnh phúc, thiên phú của phụ thân Diệp Tịch rất cao, thường xuyên tới nơi này lĩnh hội vách núi Vọng Long.
Một ngày nọ, huynh trưởng của thê tử một vị vương gia có thực quyền khác nhìn trúng mẫu thân Diệp Tịch ở vách núi Vọng Long, mở miệng đùa giỡn vũ nhục, hai người phát sinh xung đột, vô ý giết chết mẫu thân Diệp Tịch.
Sau khi phụ thân Diệp Tịch đuổi tới, giết đối phương báo thù, đồng thời đánh tới phủ của vị vương gia, đả thương đối phương nhưng mình cũng bị thương nặng, bị truy sát khắp nơi.
Vị vương gia kia chính là phụ thân của thanh niên vừa rồi, còn hung thủ giết chết mẫu thân Diệp Tịch cũng chính là cữu cữu của thanh niên kia.
Phụ thân Diệp Tịch tiêu dao tự tại không có thực quyền, phụ mẫu bị đuổi giết thê thảm, về sau hoàng tử điện hạ ra mặt hòa giải, triệu phụ thân Diệp Tịch làm thị vệ thân cận, cũng sai người không được động vào Diệp Tịch, việc này mới kết thúc.
Vì thế Diệp Tịch thường xuyên đến vách núi Vọng Long.
Diệp Tịch kể xong, Tần Vấn Thiên im lặng ôm lấy thiếu nữ để an ủi, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai nàng!