Tần Vấn Thiên nghe đối phương nói không khỏi hiện lên một chút khác lạ, luyện tập?
Ánh mắt hơi nâng lên, Tần Vấn Thiên đánh giá thiếu nữ như ánh mặt trời này, nàng xuất thân cao quý lộ ra một sự kiêu ngạo cùng với sang trọng bẩm sinh, như công chúa cao không thể với tới, da thịt trắng nõn, dung nhan mỹ mạo đều hỗ trợ cho sự cao quý của nàng.
Loại khí chất này có vài phần tương tự với Âu Dương Cuồng Sinh, Dương Phàm cũng như thế.
Thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, tu vi Nguyên Phủ cảnh tầng năm, trên người lộ ra sức sống thanh xuân như ngọn lửa, nhưng đôi mắt kiêu ngạo kia lại làm người ta cảm thấy được khoảng cách.
Ngay cả vật cưỡi của nàng, con tuấn mã màu lửa đỏ kia cũng có một đôi cánh chim, cực kỳ phi thường, hiển nhiên địa vị của nàng ở Âu Dương thế gia tuyệt đối không phải mấy người đứng bên cạnh hắn có thể so sánh.
Nhưng cái gì gọi là luyện tập? Dùng để rèn luyện sức chiến đấu của thiếu nữ này, giúp nàng luyện tập sao? Nhìn thanh niên vừa rồi bị đánh cho bị thương lại vẫn lộ ra nụ cười lấy lòng, có thể thấy được chuyện như vậy ở trong loại thế lực cấp bá chủ này là cực kỳ bình thường.
Có lẽ có người sẽ cho rằng như vậy không có tôn nghiêm, không bằng không vào Âu Dương thế gia, nhưng lại có người liều mạng thế nào cũng phải bước vào thế lực như vậy. Chỉ cần có thiên phú, có cơ hội tốt, bắt lấy được là có thể một bước lên trời, như thanh niên nam nữ bên cạnh hắn, chỉ được ban cho họ Âu Dương đã khinh thường hoàng thất trong nước Tề Vân, hơn nữa hoàng tử nước Tề Vân không phải cũng tới nơi này sao.
Điều này làm Tần Vấn Thiên không khỏi nhớ tới những nhân vật thiên tài đã từng ở nước Sở kia, Lạc Thiên Thu vinh quang cỡ nào, đơn giản, hắn là người Cửu Huyền cung; còn Sở Thiên Kiêu, nhân vật yêu nghiệt như Tư Không Minh Nguyệt, người nào không phải chỉ cần có thể bước vào Cửu Huyền cung đã thấy vinh dự, nhưng một khi bọn họ bước vào Cửu Huyền cung, chỉ sợ địa vị không phải như địa vị ở nước Sở, mà giống như trước mắt, nhìn sắc mặt người ta mà sống.
Con đường võ đạo là như thế.
- Vút...
Đột nhiên một cây roi dài màu lửa đỏ vụt qua, con ngươi Tần Vấn Thiên co rút lại, thấy vùng sang bên cạnh hắn, thân hình Phàm Nhạc lóe lên, tránh thoát trong chốc lát.
Chát…
Cây roi dài quét ngang mặt đất, thiếu nữ nhìn thoáng qua Phàm Nhạc lao qua một bên, lạnh lùng nói:
- Lần sau còn dám nhìn lung tung, cẩn thận đôi mắt của ngươi, ngày mai dẫn bọn hắn tới đây chờ ta.
Dứt lời chỉ thấy nàng vung roi dài, tuấn mã bên dưới gào thét lao lên không trung, bay về phía trước. Phàm Nhạc hơi nheo mắt lại, tuy nữ tử này rất đẹp nhưng hắn đã khắc chế bản thân, nếu trước kia nhìn thấy mỹ nhân như thế, hắn sẽ liếc nhìn không chút che giấu nhưng hắn cũng biết nơi đây không phải chỗ tầm thường, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua mặt của đối phương và phong cảnh dưới cổ, lại không ngờ suýt nữa đã “ăn” một roi.
- Tính khí thật là cao ngạo.
Phàm Nhạc lẩm bẩm một tiếng, mấy người bên cạnh hắn nhíu mày, ngày thường bọn họ nhìn thấy thiếu gia tiểu thư dòng chính đều cúi đầu nói chuyện, không dám nhìn thẳng đối phương, nào dám vô lễ giống như Phàm Nhạc.
- Câm miệng.
Nữ tử bên cạnh quát lớn một tiếng, nhíu mày nói:
- Nơi đây là Âu Dương thế gia, bất kể ngươi là ai, nói chuyện đều phải chú ý chút, ngươi là người chúng ta mang đến, nếu như xảy ra bất trắc sẽ liên lụy đến chúng ta.
- Ngươi không thích, ta có thể tự mình rời đi.
Phàm Nhạc xoay người nhìn nữ tử kia, lạnh nhạt nói.
- Ngươi...
Ánh mắt nữ tử kia nhìn chằm chằm Phàm Nhạc, đôi mắt hai người đối diện, còn thanh niên kia cũng cau mày, vẻ mặt hiện lên một chút không vui..
- Các ngươi nói một chút quy củ với bọn họ đi.
Cường giả Thiên Cương cảnh kia nhìn lướt qua họ một cái, sau đó phất ống tay áo rời đi.
- Đã bước vào nơi này thì đừng nói những lời như vậy nữa.
Chỉ thấy thanh niên đó thản nhiên nói, sau đó cất bước:
- Các ngươi đi theo ta.
Tần Vấn Thiên vỗ vỗ bả vai Phàm Nhạc, ra hiệu hắn không cần tức giận. Phàm Nhạc nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa.
- Đình tiểu thư chính là người dòng chính của Âu Dương thế gia, địa vị cực cao, thân phận cụ thể ra sao không phải là điều các ngươi có thể biết được. Đình tiểu thư tu hành chăm chỉ, thích đấu luyện với người ta, chuyện này đối với các ngươi mà nói là một cơ hội tốt. Chỉ cần được Đình tiểu thư coi trọng là có cơ hội được ban họ Âu Dương, hưởng thụ thân phận ngang với ta.
Thanh niên bình tĩnh nói:
- Nhưng có một điều các ngươi cần nhớ kỹ, khi Đình tiểu thư đấu luyện với các ngươi, nhất định các ngươi phải dùng toàn lực, như nếu có thể bức thực lực của Đình tiểu thư ra, nàng sẽ hài lòng. Nhưng nhớ lấy không cho phép làm nàng bị thương, về phần kết quả chiến đấu thế nào, tự các ngươi hãy suy nghĩ cho chu toàn đi.
Thanh niên này đã ám chỉ hết sức rõ ràng, kết quả, cho dù có thể thắng thì tốt nhất vẫn nên bại.
- Cơ hội tốt như vậy, vì sao không nhường cho mấy người bọn họ?
Phàm Nhạc nhìn Diệp Mặc và đám Thập Tam, thản nhiên nói.
- Ta nghe nói lực chiến đấu của hai người các ngươi mạnh, lúc này mới cho các ngươi cơ hội, đừng có không biết tốt xấu, hơn nữa bây giờ Đình tiểu thư đã lựa chọn hai người các ngươi, làm sao có thể đổi ý.
Thanh niên lạnh nhạt đáp lại, sau lại dẫn bọn họ đi tới một khu quần cư.
Sân bãi ở đây vô cùng dày đặc, có không ít người ở, kém xa những tòa đại điện gác cao trong tầm mắt kia.
Vả lại, rõ ràng nơi đây tương đối nhiều người, tất cả đều là thanh niên.
- Khu vực này nói chuyện bằng thực lực, ba người các ngươi hãy tự mình tìm kiếm chỗ ở đi.
Thanh niên kia lại nói với đám người Tần Vấn Thiên rồi lập tức nhìn về phía mấy người tam hoàng tử nói:
- Các ngươi đi theo ta.
Nói xong bọn họ rời đi, ném thẳng ba người Tần Vấn Thiên vào đây.
Chúng ta đi đâu?
Phàm Nhạc có chút khó chịu nói.
Đi ra ngoài đi dạo.
Tần Vấn Thiên cất bước, ôm Tiểu Hỗn Đản, ba người cùng nhau đi về phía khu vực bên ngoài, nhưng không bao lâu Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc lại nhìn nhau một cái, dừng bước, lại quay trở về.
Có người nhìn trộm bọn họ ở chỗ tối.
Tần Vấn Thiên phát hiện, sân bên này đều có người ở, vốn dĩ đã kín người hết chỗ, đối phương để bọn họ ở nơi này, hình như có dụng tâm kín đáo.
- Người mới?
Chỉ thấy một thanh niên mặt tròn đi ngang qua nơi đây, thấy ba người Tần Vấn Thiên, không khỏi do dự dừng lại hỏi.
- Ừm, có thể thỉnh giáo mấy vấn đề hay không?
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Được.
Thanh niên đi đến bãi cỏ bên cạnh ngồi xuống, nhìn đám người Tần Vấn Thiên mỉm cười:
- Có lẽ về sau sẽ là đối thủ cạnh tranh.
- Có ý gì?
Phàm Nhạc hỏi.
- Các ngươi không biết quy củ sao, người muốn thực sự bước vào Âu Dương thế gia rất nhiều, không phải cứ đến nơi này là sẽ có cơ hội. Người đến chỗ này, bọn họ sẽ phân chia người cùng cảnh giới ở một chỗ, sau đó cách một thời gian đào thải một nhóm, vô cùng tàn khốc, chỉ có thông qua tầng tầng khảo nghiệm mới có thể thật sự được ban cho họ Âu Dương.
Thanh niên mặt tròn giải thích.
- Chỉ vì để được ban thưởng họ Âu Dương mà vứt bỏ dòng họ của mình?
Sở Mãng hỏi.
- Ban thưởng họ Âu Dương không phải là muốn ngươi vứt bỏ dòng họ ban đầu, chỉ là một loại thân phận tượng trưng, có ý nghĩa là ngươi đã bước vào bậc cửa Âu Dương thế gia, từ nay về sau có thể có công pháp tốt, thần thông, bí pháp thủ đoạn, kinh nghiệm tu hành, cường giả chỉ giáo tốt hơn. Thậm chí nếu ngươi được người ta coi trọng, còn có cơ hội bái môn cường giả, giành được địa vị trung tâm, càng lên cao càng khó nhưng địa vị cũng lên cao từng bước. Mãi đến khi ngươi thật sự trở thành nhân vật trung tâm, thậm chí địa vị có thể so với con cháu của dòng chính.
Thanh niên mặt tròn cười giải thích:
- Người đến nơi đây đều là người có thiên phú phi phàm, không phải cũng là vì để xông lên đánh nhau sao. Âu Dương thế gia cũng có nhân vật thiên kiêu không phải là huyết mạch Âu Dương thế gia nhưng bọn họ đã hoàn toàn dung nhập trong đó, trở thành một bộ phận của Âu Dương thế gia. Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự không được, chỉ có thể ảm đạm rời đi nhưng đó là việc rất mất mặt.
- Âu Dương thế gia không ép người ở lại, có thể tùy ý rời đi?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Đương nhiên, người tới nơi này ai lại không vì có được tiền đồ tốt, ai lại dễ dàng rời khỏi, Âu Dương thế gia đâu cần ép buộc ngươi? Trước khi chưa thành nhân vật trung tâm, không có ai để ý việc ngươi đi hay ở.
Thanh niên mặt tròn cười nói, khiến Tần Vấn Thiên cau mày, thấy cảnh này thanh niên mặt tròn tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi bị ép buộc tới, vậy lại thú vị rồi?
- Ngươi biết Đình tiểu thư hay không?
Tần Vấn Thiên lại hỏi một tiếng, mắt đối phương sáng lên, lập tức nhìn thoáng qua xung quanh, cuối cùng nhỏ giọng nói với Tần Vấn Thiên:
- Nữ nhân này có địa vị cực cao ở Âu Dương thế gia, hơn nữa điêu ngoa tùy hứng, thích tìm người cùng tập luyện. Hễ là người bị nàng ta tìm đi luyện tập đều rất thảm, thực lực quá kém sẽ bị làm nhục, thậm chí bị đánh trọng thương, sau đó ảm đạm rời đi. Nếu thực lực mạnh thì dù ngươi có thể thắng cũng không dám thắng, chỉ có thể gọi tới chơi với nàng, nếu chọc giận một vị nhân vật thiên kiêu nào đó, hậu quả còn thảm hơn.
- Chọc giận?
Tần Vấn Thiên truy hỏi, lại thấy đối phương xua tay áo, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói, chỉ nhỏ giọng nói:
- Lời này các ngươi nghe thấy cẩn thận một chút là được, đừng để lộ việc này, tự cầu phúc đi.
Ánh mắt thanh niên mặt tròn nhìn về phía đám người Tần Vấn Thiên, mang theo vài phần đồng tình, lời hắn nói làm ánh mắt Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc hiện lên một tia sáng lạnh, xem ra gã thanh niên dẫn bọn họ tới kia là cố ý.
- Ngươi có biết Âu Dương Cuồng Sinh không?
Tần Vấn Thiên không tiếp tục truy hỏi chuyện của Âu Dương Đình.
- Sao ta có thể quen biết chứ nhưng đương nhiên đã từng nghe qua, Âu Dương Cuồng Sinh chính là dòng chính duy nhất của gia chủ Âu Dương thế gia, hầu như đã là thiên kiêu chi tử được định sẵn, chỉ là vấn đề thời gian, cũng đã định là người thừa kế gia chủ Âu Dương thế gia. Nghe nói hắn làm người phóng khoáng không gò bó, đáng tiếc ta tới nơi này nửa năm chưa từng nhìn thấy.
Tần Vấn Thiên cười khổ, vốn định đến Âu Dương thế gia gặp bằng hữu một chút, lại không ngờ rằng phủ đệ thế gia sâu như biển, muốn gặp một lần cũng khó. Thế nhưng nghe nói Âu Dương Cuồng Sinh có địa vị như vậy ở Âu Dương thế gia, tất nhiên hắn cũng vui mừng.
- Có thể giúp chúng ta tìm chỗ ở hay không?
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Sao các ngươi vừa tới đã đắc tội với người ta, tạm thời ở chỗ ta đi.
Thanh niên mặt tròn lại rất dễ nói chuyện, đương nhiên ba người Tần Vấn Thiên gật đầu đồng ý.
Sau đó, đám người Tần Vấn Thiên thử rời khỏi, lúc muốn bước ra khỏi Âu Dương thế gia, thế mà thực sự bị người cản lại.
- Sao vậy, đi ra ngoài cũng không được?
Phàm Nhạc lạnh lùng nhìn người trước mắt, thanh niên mặt tròn đã nói với bọn họ, trước khi thành nhân vật quan trọng, Âu Dương thế gia sẽ không hạn chế bất kỳ kẻ nào đi ở.
- Các ngươi tạm thời không được.
Chỉ thấy người ngăn cản trước mặt lạnh lùng nói, Tần Vấn Thiên hơi nhíu lông mày, hạ giọng nói:
- Vì sao?
- Ta nghe nói ngày mai Đình tiểu thư sẽ tìm các ngươi luyện tập. Người kia cũng đáp lại gọn gàng dứt khoát.
- Vậy khi nào chúng ta có thể có tự do?
Giọng Tần Vấn Thiên càng lạnh lùng hơn mấy phần.
- Sau khi Đình tiểu thư không cần các ngươi luyện tập nữa.
Đối phương lạnh nhạt nói. Tần Vấn Thiên trầm ngâm một lát, sau đó xoay người rời đi, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, thật đúng là khó hiểu vì sao lại đắc tội với người ta, vấn đề là hắn đắc tội như thế nào cũng không biết.
Về phần luyện tập? Đã vậy thì cứ luyện tập thôi!
Quả nhiên, lúc sáng sớm ngày hôm sau, thanh niên nam nữ hôm qua dẫn bọn họ đến Âu Dương thế gia liền dẫn bọn họ tới chỗ thí luyện chờ đợi. Tần Vấn Thiên phát hiện, ngoài đoàn người bọn họ, vẫn còn có một đám người tới giáo trường này, xa xa, ở sâu trong thành, tuấn mã màu lửa xuất hiện, không chỉ có Âu Dương Đình xuất hiện, nàng còn dẫn theo không ít người trong Âu Dương thế gia cùng đến.
Những người này đều lộ khí chất phi phàm, thân phận tôn quý, hộ vệ trong giáo trường đều hơi hạ thấp người, còn những bóng người trong hư không lại còn cười nói mà đến. Chỉ thấy Âu Dương Đình lạnh nhạt nói:
- Mấy hôm nay đều không thú vị, không mấy kẻ có chiến lực mạnh, các ngươi muốn đến xem ta xấu mặt, chỉ sợ là không được.
- Chúng ta không có tâm tư xem ngươi xấu mặt đâu, gần đây tốc độ của Âu Dương Cuồng Sinh tiến triển càng lúc càng nhanh, tiếp tục như vậy, sợ là chúng ta đều bị bỏ lại.
Một nữ tử trẻ tuổi bên cạnh nhíu mày nói.
- Hừ, tuổi hắn lớn hơn chúng ta, có gì ghê gớm chứ.
Âu Dương Đình hừ lạnh một tiếng, như có chút mất hứng nhưng trong đôi mắt đẹp lại có vài phần kiêng kị. Tên điên kia ở Âu Dương thế gia là một trong mấy người hiếm hoi cùng trang lứa mà nàng không dám chọc vào.