TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 361: Chu Tước Trận

Áo giáp bạch kim trên người Tần Vấn Thiên tỏa sáng lấp lánh, trên đài chiến đấu, chiến sĩ mặc áo giáp không còn xuất hiện nữa, ý chỉ Tần Vấn Thiên đã đạt đến cực hạn khi chiến đấu với người cùng cảnh giới.

Áo giáp bạch kim, ngoài hắn ra, không có người thứ hai làm được.

Đáng tiếc, sinh không gặp thời.

- Thật là đáng tiếc!

Rất nhiều người thầm nghĩ, nếu đợi thêm một hai năm nữa, có lẽ cảnh giới của Tần Vấn Thiên có thể bước vào Nguyên Phủ tầng tám hoặc là tầng chín, khi đó, võ đạo ý chí của hắn cũng sẽ lợi hại hơn. Lúc đó hắn có thể chân chính tranh đoạt vị trí chói mắt nhất Thiên Mệnh bảng cùng với Trần Vương và Thạch Phá Thiên.

Về phần hôm nay, mặc dù hắn đã khoác lên mình áo giáp bạch kim, biểu hiện cực kỳ xuất chúng nhưng sự chênh lệch so với đám người Trần Vương vẫn không thể vượt qua.

Bất kể là cảnh giới, võ đạo ý chí hay là công pháp thần thông, sợ rằng hắn đều sẽ bị đè ép tuyệt đối, không thể so sánh.

Có lẽ hắn có thể giống như Trần Vương, trước hết nhịn nhục chờ cho tới trận đấu Thiên Mệnh bảng ba năm sau. Đến lúc đó hắn có lẽ đã đủ bản lĩnh để tranh đoạt ba vị trí đầu tiên rồi.

Tần Vấn Thiên đi lên đài chiến đấu, máu trước ngực của hắn vẫn còn bị Kim lực lượng đông lại, vừa rồi bị ba chiến sĩ mặc áo giáp công kích, hắn quá vội vàng nên không kịp chuẩn bị.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngồi khoanh chân, yên lặng phục hồi thương thế, bỗng có một viên đan dược bay tới, Tần Vấn Thiên không hề nghĩ ngợi, liền há mồm nuốt xuống, cảnh tượng như vậy khiến cho không ít người lộ ra vẻ nghi hoặc, liếc mắt nhìn Mạc Khuynh Thành thật kỹ.

Viên đan dược kia được bắn ra từ trong tay Mạc Khuynh Thành, nàng lại cho Tần Vấn Thiên dùng đan dược.

Chẳng lẽ thấy Tần Vấn Thiên khoác áo giáp bạch kim nên nàng đã sinh ra thiện cảm với Tần Vấn Thiên ư? Nhưng cách lý giải này có vẻ không thực tế, ngay cả Hoa Thái Hư theo đuổi mà Mạc Khuynh Thành cũng không tiếp nhận, khả năng chỉ là thấy Tần Vấn Thiên bị thương nên mới ra tay giúp đỡ.

Nhưng Tần Vấn Thiên cũng không khách sáo một chút nào, sau khi nuốt đan dược vào, hắn không hề lên tiếng cảm ơn mà lại tiếp tục chữa thương.

Những người còn lại vẫn tiếp tục khiêu chiến, càng ngày càng có nhiều người vô duyên với áo giáp màu vàng, xôn xao chán nản rời đi. Nhưng có một người đã thu hút sự chú ý của mọi bởi vì khuôn mặt này có hơi xa lạ. Rất nhiều người đều không biết hắn là ai, cũng không phải là nhân vật từng xuất hiện trên Thiên Mệnh bảng nhưng hắn lại khoác lên mình chiếc áo giáp màu tím ánh kim.

Với cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín, khoác lên mình chiếc áo giáp màu tím ánh kim, có thể tưởng tượng thực lực của hắn lợi hại đến mức nào. Trong một khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của hắn đã vượt qua Tần Vấn Thiên.

Suy cho cùng, Tần Vấn Thiên khoác lên mình áo giáp màu bạch kim với tu vi Nguyên Phủ cảnh tầng bảy. Đây là trận đấu Thiên Mệnh bảng, chỉ bàn về thực lực, dù lúc chiến đấu với người cùng cảnh giới hắn làm người ta phải sợ hãi mà cảm thán, nhưng lần tranh đoạt này vẫn là xem ai mạnh nhất.

Người cuối cùng lấy được áo giáp màu tím ánh kim này tên là Tư Khung.

Chưa ai từng nghe nói về người này, thậm chí cũng không biết gì về lai lịch của hắn.

Trừ lần đó ra, vòng thi đấu này đã hoàn toàn kết thúc, một vài nhân vật lợi hại đã xuất hiện, lúc trước bọn họ cũng chưa từng để lộ năng lực, hôm nay đồng loạt bộc phát ra làm người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Cuối cùng, người khoác áo giáp bạch kim chỉ có Tần Vấn Thiên.

Khoác áo giáp màu tím ánh kim có ba người, lần lượt là: Trần Vương, Thạch Phá Thiên và Tư Khung.

Còn lại, có năm người khoác áo giáp màu tím, lần lượt là: Yến Thành, Lãnh Hồng, Tần Chính, Yêu Quân, Hoa Thiếu Khanh.

Năm người này cũng coi như là hơi vượt ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng sự bộc phát của Yến Thành và Yêu Quân lại không làm cho người ta quá mức kinh ngạc. Suy cho cùng, Yến Thành kiếm khách Yến Châu vốn đã xếp hạng thứ tám trên Thiên Mệnh bảng, còn Yêu Quân của Thiên Yêu tông đã xếp hạng mười ba ở Thiên Mệnh bảng, cường giả trong Thiên Mệnh bảng nhiều như mây, có mấy người bộc phát tài năng cũng không có gì lạ.

Nhưng Lãnh Hồng, Tần Chính, Hoa Thiếu Khanh lại làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên.

Lãnh Hồng có phần tương tự với Tư Khung, không ai biết lai lịch của hắn, thỉnh thoảng nghe thấy một hai người tự nhận là quen biết Lãnh Hồng, nói hắn là một gã lãng tử lưu lạc ở Đại Hạ.

Tần Chính, ở Đại Hạ người này lại càng xa lạ hơn nhưng những người từng tu hành trong Vô Song giới chắc chắn là đã từng nghe về hắn.

Cuối cùng là Hoa Thiếu Khanh, hắn là người của gia tộc Hoa thị. Mọi người vốn tưởng rằng sau Hoa Thái Hư, trụ cột của thế hệ này ở Hoa gia sẽ là Hoa Phong, lại không ngờ còn xuất hiện thêm một người nữa tên là Hoa Thiếu Khanh.

Chuyện này làm cho không ít người đánh hơi được một mùi vị bất thường. Thế hệ trẻ tuổi của Hoa gia xuất hiện lớp lớp, hơn nữa lúc đầu Hoa Thiếu Khanh còn một mực che giấu thực lực, thoáng cái hắn đã trở nên lợi hại như thế, dã tâm của Hoa gia đúng là không nhỏ.

Mọi người đều tận mắt chứng kiến trận đối chiến của Tư Khung, Lãnh Hồng, Tần Chính và Hoa Thiếu Khanh, đều rất lợi hại. Bốn người này rất có thể chính là bốn con hắc mã (*) tranh đoạt những vị trí cao trên Thiên Mệnh bảng lần này.

Vòng chiến đấu với chiến sĩ mặc áo giáp này, tỉ lệ đào thải cực cao, có thể tiếp tục ở lại chưa đầy một ngàn người. Nhưng những người được ở lại này đều càng trở nên đáng sợ, có thể chiến thắng ba chiến sĩ áo giáp màu vàng, ít nhất phải có võ đạo ý chí đại viên mãn. Phần lớn những người tới tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh bảng đều là Nguyên Phủ tầng chín, bọn họ có thể khoác lên áo giáp màu vàng, trừ võ đạo ý chí đại viên mãn ra, còn phải là có cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín đỉnh phong.

Trận đấu Thiên Mệnh bảng hội tụ những vị Nguyên Phủ cảnh giỏi giang nhất của hoàng triều Đại Hạ.

Phần lớn mọi người đều chiến đấu hết sức mình ở vòng này, dĩ nhiên, cũng có một số người lại có tính cách khác biệt. Họ che giấu một phần thực lực, chuẩn bị bộc phát toàn bộ năng lực ở trong vòng chiến đấu về sau, làm cho người ta phải kinh ngạc.

Đám người đông đúc đứng ở hai bên đã, đang và tiếp tục đi về phía trước, tiến sâu vào bên trong hoàng triều Đại Hạ cổ. Trận đấu Thiên Mệnh bảng đã được tổ chức nhiều lần, hiển nhiên là bọn họ hiểu được quy tắc, vòng kế tiếp sẽ càng thêm thảm thiết.

Hơn nữa, còn là vòng xếp thứ tự tạm thời trên Thiên Mệnh bảng.

Ba trăm sáu mươi vị trí, tất cả sẽ được xếp hạng.

Vòng tranh đấu kế tiếp thật sự mở màn cho trận chiến xếp hạng trên Thiên Mệnh bảng, có ảnh hưởng đến thứ hạng sau cùng.

Vòng tiếp theo bắt đầu, tranh giành Cổ Vận của Đại Hạ.

Trên hành lang hư không, Thiên Cơ lão nhân hướng mắt về phía trước, nhìn mọi người, ngay sau đó, ánh mắt của ông dừng lại trên người Tần Vấn Thiên, cất tiếng nói:

- Người khoác chiến bào bạch kim chính là người đầu tiên đi qua cánh cửa cổ xưa kia.

- Cánh cửa này có Cổ Vận của Đại Hạ, các ngươi vào trong đó là để cướp lấy Cổ Vận của đối phương, lúc chỉ còn lại ba trăm sáu mươi người mang Cổ Vận chính là lúc vòng này kết thúc. Khi đó, các ngươi sẽ có xếp hạng tạm thời.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía cuối cùng của đài chiến đấu, nơi đó có một cái cánh cửa cổ xưa.

Đứng dậy, Tần Vấn Thiên chậm rãi đi về phía trước.

- Đợi một chút.

Trong khoảnh khắc này, một tiếng nói trầm thấp phát ra khiến cho bước chân của Tần Vấn Thiên ngừng lại.

Quay đầu lại, Tần Vấn Thiên nhìn về phía người nói chuyện, không ngờ lại là Trần Vương.

- Ngươi không phải là người thích hợp để đi vào đầu tiên.

Trần Vương bình tĩnh nói, mắt nhìn thẳng phía trước, thậm chí hắn còn không nhìn Tần Vấn Thiên.

Hắn lấy được áo giáp màu tím ánh kim, vốn tưởng rằng sẽ không có người vượt qua chính mình.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại khoác lên mình áo giáp bạch kim, cướp mất cơ hội bước vào cánh cửa kia đầu tiên của hắn.

- Ngươi có ý gì?

Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày, hờ hững hỏi.

Trần Vương vẫn không nhìn Tần Vấn Thiên mà nhìn về Thiên Cơ lão nhân, lên tiếng nói:

- Tiền bối, dựa theo quy tắc, thứ tự bước vào cánh cửa này là phải dựa theo cấp bậc của áo giáp, nhưng mà chỉ cần hắn tự từ bỏ thì ta có thể thay thế hắn, đúng không?

- Phải.

Thiên Cơ lão nhân hờ hững lên tiếng:

- Nhưng chỉ trừ khi tự hắn bằng lòng từ bỏ.

Mặt của người Trần gia mang ý cười, Trần Vương hắn muốn là người đầu tiên bước vào trong đó, trở thành người đầu tiên được Cổ Vận phủ xuống cơ thể.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng này thì lộ ra vẻ mặt thú vị, người biết quy tắc của Thiên Mệnh bảng cũng hiểu được vì sao Trần Vương muốn tranh giành vị trí tiến vào trong đó đầu tiên. Vì hắn có thực lực như vậy, hắn muốn nhận được sự công nhận của Cổ Vận.

Tần Vấn Thiên dù mặc áo giáp bạch kim nhưng cảnh giới của hắn lại thấp, e là không được.

Tiến vào trước hay sau, kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi quá lớn nhưng Trần Vương vẫn cứ muốn tranh giành vị trí thứ nhất này.

Thứ nhất có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

- Ngươi sẽ từ bỏ, đúng không?

Rốt cuộc ánh mắt Trần Vương cũng đã dừng lại trên người Tần Vấn Thiên, hắn bình tĩnh hỏi.

Tần Vấn Thiên vẫn nhìn hắn, không nói gì.

- Ở bên trong là một trận pháp đã được phong bế, lúc đoạt Cổ Vận cũng là lúc có thể đoạt đi tính mạng của người có được Cổ Vận.

Trần Vương tiếp tục lên tiếng, ý của hắn, không cần nói cũng biết.

Trần Vương muốn là người đầu tiên đi vào, hắn đang uy hiếp Tần Vấn Thiên.

- Ngươi mặc áo giáp màu tím ánh kim.

Lúc này, cuối cùng Tần Vấn Thiên cũng mở miệng, khiến cho Trần Vương nhướng mày, hắn nói những lời này là có ý gì.

- Còn ta, là bạch kim.

Tần Vấn Thiên tiếp tục lên tiếng, sau đó lập tức xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Trong phút chốc, đôi mắt Trần Vương hiện lên một ánh nhìn lạnh lẽo, có sát ý chợt lóe rồi biến mất.

Tần Vấn Thiên vẫn kiên trì, bước vào cảnh cửa cổ xưa kia đầu tiên.

- Người mặc áo giáp màu tím ánh kim, tiếp tục bước vào.

Thiên Cơ lão nhân nhìn mọi người, lần nữa mở miệng. Nhưng đám người Trần Vương lại cực kỳ bình tĩnh, không phải là người đầu tiên đi vào thì có ý nghĩa gì, nhất là đối với Trần Vương hắn.

Tần Vấn Thiên đẩy cánh cửa kia ra, sau đó đi vào trong đó, hào quang chợt lóe, thân thể của hắn xuất hiện ở trên đỉnh của một ngọn núi, cảnh tượng này làm hắn kinh ngạc.

Nơi này là trận pháp Không gian?

Lại gặp được lực lượng Không gian.

Trên hư không, một luồng không khí uy nghiêm kinh khủng tràn ngập xuống làm thân thể Tần Vấn Thiên cứng đờ, còn chưa kịp thăm dò tình hình xung quanh, hắn liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía bầu trời.

Sau một giây, ánh nhìn của Tần Vấn Thiên dừng lại ở nơi đó.

Trên hư không cứ như là có một lớp màn sáng bao phủ trọn một vùng trời này, ở bên trong màn sáng kia, khí lưu màu lửa lưu động, một con yêu thú khổng lồ vô cùng đẹp đẽ, che khuất mặt trời, trôi nổi trong khoảng không, quan sát bên dưới.

Trên cánh chim kim sắc, ánh sáng màu đỏ kia cứ như là có hào quang tối đen lưu chuyển, tràn ngập cảm giác uy nghiêm.

Con yêu thú này có chín đuôi, thân thể của nó vô cùng khổng lồ, đặt trọn cả tòa trận pháp ở dưới thân thể của nó, giống như nó chính là linh hồn của trận pháp này.

Ánh mắt của nó vô cùng sắc bén, tựa như có thể xuyên thấu người ta, mà giờ phút này, đôi mắt ấy đang nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, khiến cho Tần Vấn Thiên có một loại cảm giác hít thở không thông.

Thần điểu Chu Tước.

Yêu thú biểu tượng của hoàng triều Đại Hạ cổ.

Đã là con dân của Đại Hạ, tất cả đều coi Chu Tước là thần linh, là biểu tượng.

Nhưng hôm nay, mấy ngàn năm đã trôi qua, Đại Hạ vốn đã không còn là Đại Hạ năm đó, truyền thuyết về Chu Tước cũng càng ngày càng ít.

Còn Chu Tước trong hư không lại giống như vật còn sống, nó còn đang quan sát Tần Vấn Thiên.

- Người đi vào đầu tiên thế mà chỉ là Nguyên Phủ cảnh tầng bảy, nhưng lại mặc áo giáp bạch kim.

Một giọng nói đầy uy nghiêm mà lạnh lùng truyền ra đi vào trong tai Tần Vấn Thiên, cái cảm giác về sự uy nghiêm này càng trở nên mãnh liệt.

- Ta ban thưởng cho ngươi Luyện Ngục Cổ Vận.

Con Chu Tước này tiếp tục lên tiếng một lần nữa, ngay sau đó nó như hé miệng, phun ra một luồng sáng bắn về phía Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc chỉ thấy phía sau Tần Vấn Thiên lại có một con Chu Tước hư ảo đang bay lơ lửng, Chu Tước Luyện Ngục.

***

(*) Hắc mã: hạt giống tiềm năng, người có thực lực không lường được.

Đọc truyện chữ Full