TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 476: Sỉ nhục Từng Tên

Lâm Phong chậm rãi đứng lên, cũng không đi tới đám người đối diện, mà bay thẳng xuống phía dưới, làm cho những người Tuyết Nguyệt cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

Đây là ý gì? Trong ánh mắt nhìn Lâm Phong lộ vẻ không thích được.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã biết Lâm Phong có ý gì rồi, bởi vì khi Lâm Phong đi tới bên cạnh Đoàn Thiên Lang, thì dừng lại, trên cao nhìn xuống mà liếc Thiên Lang vương gia.

Đoàn Thiên Lang khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng.

- Tuyết Nguyệt, Thiên Lang Vương?

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra nụ cười châm chọc băng hàn, hắn nhấc chân đạp xuống.

Kèm theo một tiếng rắc truyền ra, chén rượu cùng với bàn gỗ Hồng đàn trước mặt Thiên Lang Vương trực tiếp vỡ vụn, bị Lâm Phong đạp nát.

Một màn này làm cho mọi người đều kinh hãi.

Lâm Phong thật là bá đạo, dùng chân mà đạp lên tôn nghiêm của Thiên Lang Vương.

Thiên Lang Vương cũng giật mình, lạnh băng nhìn Lâm Phong, muốn nói gì nhưng một câu cũng không phun ra được. Đoàn Hàn bị Lâm Phong giết chết, Đoàn Thiên Lang hắn từng bế quan khổ tu, sau khi xuất quan, tu vi tiến nhanh, nhưng hắn phát hiện Lâm Phong còn tiến nhanh hơn, hắn đã bị Lâm Phong đuổi kịp rồi vượt qua.

Hiện tại, hắn cũng không phải là đối thủ của Lâm Phong.

Xưa có câu, không ai hèn mãi. Từng có lúc, Đoàn Thiên Lang dùng tuyệt thế chi tôn, giá lâm Vân Hải tông, lợi dụng Xích Huyết thiết kỵ, chà đạp Vân Hải tông, uy nghiêm bực nào, không ai địch nổi.

Khi đó, Lâm Phong ở trong mắt Đoàn Thiên Lang chỉ là một con kiến hôi, tuy có chút thiên phú, nhưng ở trong mắt Đoàn Thiên Lang cũng không tính là cái gì.

Đoàn Thiên Lang diệt Vân Hải tông, khi dễ Lâm Phong.

Sau này, trên đường hành quân tới Ma Việt, Đoàn Thiên Lang lại thiết kế hãm hại Lâm Phong, để Lâm Phong trăm miệng cũng không cách nào bào chữa, mang tội tư thông địch nhân mà bắt công chúa đi, còn hại chết vài chục vạn tướng sĩ chôn thân tha hương, vừa ăn cướp vừa la làng, bắt giữ Liễu Thương Lan, muốn chém.

Ngày đó, Lâm Phong vẫn bị Đoàn Thiên Lang đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Mà bây giờ, Lâm Phong lại đứng trước mặt Đoàn Thiên Lang, một đạp mà đạp lên bàn gỗ trước mặt Đoàn Thiên Lang, đạp nát cả chén rượu Đoàn Thiên Lang đang dùng uống rượu, dùng chân mà niết thành bụi.

Có lẽ, lúc này Đoàn Thiên Lang mới ý thức được, Lâm Phong bây giờ đã không còn là Lâm Phong lúc xưa nữa rồi.

Hiện tại, Lâm Phong đã dám đường đường chính chính đứng trước mặt hắn, không cần nghĩ tới hậu quả, dùng chân chà đạp hắn.

Tuyết Nguyệt, Thiên Lang Vương?

Nhớ tới nụ cười châm chọc của Lâm Phong, Đoàn Thiên Lang mới ý thức được, nụ cười này chính là tuyên cáo của Lâm Phong, đối với Thiên Lang Vương như hắn, Lâm Phong đã không để ý nữa rồi.

Giữa hai người không còn ngăn cách thân phận, Lâm Phong là hậu nhân của Nguyệt Mộng Hà, có Vũ hồn huyết mạch, Vũ hồn song sinh. Thiên Lang Vương hắn, dù trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch chi lực, nhưng quá mỏng manh, thân phận hắn không tôn quý hơn Lâm Phong, nhất là Đoàn Vô Nhai, vốn hắn không quan tâm gì, hôm này lại không đứng bên hắn.

Mọi người chỉ im lặng mà nhìn một màn này, không ai mở miệng nói chuyện hay khuyên can, đây là ân oán giữa Lâm Phong vàn Đoàn Thiên Lang.

Cho dù những người oán hận Lâm Phong cũng không dám nhiều lời, hiện tại Lâm Phong đã không còn chút kiêng kỵ gì với bọn họ rồi, nói không chừng, nếu dám nhiều chuyện chỉ rước lấy Lâm Phong làm nhục, đến khi đó thì không xuống đài được.

- Ngươi muốn thế nào?

Đoàn Thiên Lang rốt cục mở miệng, không gian trầm mặc làm cho người ta cảm giác bị đè nén nhất thời bị phá vỡ, nhưng ở bên trong Quan Tinh đài vẫn mang theo vài phần lạnh lẽo, mọi người đều tạp trung nhìn về phía Lâm Phong cùng Đoàn Thiên Lang.

- Ta muốn thế nào?

Lâm Phong cười lạnh:

- Đoàn Thiên Lang, ân oán giữa chúng ta, ngươi rất rõ ràng, không chết không thôi, không phải ngươi chết thì chính ta chết.

- Nhưng mà, hôm nay Nhị hoàng tử thiết yên, ta không có tìm ngươi là vì Nhị hoàng tử, không phải là không dám. Nhưng người lại rất nực cười, ta không tìm ngươi, ngươi lại chủ động khiêu khích ta, chơi tâm cơ mà người đưa chủ ý đánh lên người Đoàn Hân Diệp. Đoàn Thiên Lang, ngươi muốn ta nói ngươi thông minh hay là nói ngươi ngu xuẩn như heo chó đây?

Đánh mặt, lời của Lâm Phong như một cái tát, vả lên mặt Đoàn Thiên Lang một cái, Đoàn Thiên Lang chơi tâm cơ, ở trong mắt Lâm Phong lại ngu xuẩn như heo chó.

Sắc mặt Đoàn Thiên Lang đã xanh mét một mảnh, đặc biệt phi thường khó coi, nhưng không phản bác một câu.

Ở trên thế giới này, chỉ dùng thực lực nói chuyện, ngày xưa hắn có thân phận tôn quý hơn Lâm Phong, thực lực mạnh hơn Lâm Phong, cho nên hắn miệt thị Lâm Phong. Nhưng hôm nay, thân phận hắn đã không bằng Lâm Phong, về phần thực lực, Lâm Phong cũng mạnh hơn hắn, vì vậy, Lâm Phong đứng đó mà nhìn hắn.

- Đoàn Thiên Lang, trong mắt ta, ngươi chỉ là một người chết, một người phải chết, vậy mà thật nực cười là ngươi còn chủ động trêu chọc ta.

Lâm Phong lạnh lùng nói tiếp:

- Hôm nay, sau dạ tiệc, ta sẽ tìm tới ngươi!

Nói xong, Lâm Phong chậm rãi xoay người, nhưng ánh mắt Đoàn Thiên Lang vẫn ngây ngốc ở đó, Lâm Phong nói là trong mắt hắn chỉ coi hắn là một người chết, người phải chết!

Lâm Phong còn nói, sau dạ tiệc sẽ tìm hắn, tìm ở đây chính là giết gã?

Trong lòng Đoàn Thiên Lang đột nhiên tràn ngập sợ hãi, Lâm Phong muốn giết hắn, hơn nữa, không phải là nói giỡn. Chính hắn cũng rất rõ thù hận giữa Lâm Phong với hắn đã sâu tới mức nào, một người là có thù diệt môn, một kẻ thì có mối hận giết con. Giống như những lời của Lâm Phong, hai người bọn họ chỉ còn không chết không thôi, không phải Lâm Phong chết thì chính Đoàn Thiên Lang hắn phải chết, hai người chỉ có một kẻ sống.

Đột nhiên Đoàn Thiên Lang cảm thấy không biết làm sao, hắn trăm phương ngàn kế muốn giết Lâm Phong, nhưng bây giờ hắn phát hiện Lâm Phong đã có năng lực giết chết hắn, hơn nữa còn dám giết hắn.

- Chạy ngay?

Trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại hắn len lén trốn đi, sau này, mặc dù Đoàn Thiên Lang hắn có sống cũng không cần làm người nữa. Hơn nữa, cho dù trốn bây giờ thì Lâm Phong sẽ bỏ qua cho hắn sao? Mối hận thù này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Ánh mắt không ngừng lóe lên, Đoàn Thiên Lang đột nhiên có chút hối hận vọng động vừa rồi, lại chơi trò thông minh, để những kẻ đó trêu chọc Đoàn Hân Diệp, bức Lâm Phong bước ra.

Lâm Phong đúng là bị bức ra, nhưng Lâm Phong muốn đối phó đầu tiên cũng chính là Đoàn Thiên Lang hắn.

Lâm Phong không biết suy nghĩ bây giờ của Đoàn Thiên Lang, hắn cũng không có hứng thú. Lần này, hắn quay lại đối mặt mới người nước Thiên Phong, đối mặt với Thiên Phong Thất Sứ tự cho mình là siêu phàm.

Bước tới trước mặt Đệ Lục Sứ, Đệ Thất Sứ đã bị hắn giết, người đứng cuối cùng trong Thiên Phong Thất Sứ chính là Đệ Lục Sứ.

- Lâm Phong không phải là tám đại công tử, cũng không có danh tiếng thiên tài gì, không có uy danh hiển hách, oai phong lẫm liệt như Thiên Phong Thất Sứ. Nhưng mà, Thiên Phong Thất Sứ sỉ nhục người ta yêu, Lâm Phong ta dù cho không đủ thực lực cũng phải đứng ra.

Lâm Phong đứng trước mặt Đệ Lục Sứ, chậm rãi nói:

- Lâm Phong nước Tuyết Nguyệt, khiêu chiến Đệ Lục Sứ Thiên Phong các hạ, chiến sinh tử, một bên chết thì chiến đấu kết thúc.

Khiêu chiến, Lâm Phong hạ thấp chính mình, nâng Thiên Phong Thất Sứ lên, nhưng lúc này lại lên tiếng khiêu chiến, hơn nữa còn là cuộc chiến sinh tử.

Một màn này là cho mọi người đều trợn mắt mà nhìn Lâm Phong, người này…

Đệ Lục Sứ cũng nhìn Lâm Phong, ánh mắt âm trầm lóe lên không chừng, thực lực hắn mạnh hơn Đệ Thất Sứ, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, Lâm Phong dùng một kiếm đã mạt sát Đệ Thất Sứ, vậy thì cũng có thể thắng hắn dễ dàng.

Nếu hắn ứng chiến thì kết quả rất có thể là cái chết.

- Đệ Lục Sứ, ngươi có ứng chiến hay không?

Lâm Phong thấy Đệ Lục Sứ trầm mặc, hắn cười lạnh hỏi.

Đệ Lục Sứ thấy Lâm Phong ép tới, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng rồi hắn chỉ phun ra một câu:

- Không hứng thú!

Nghe được câu trả lời, Lâm Phong cười, nụ cười rất tà dị, hắn lại nói một câu, âm thanh không lớn nhưng rất rõ ràng.

- Thiên Phong Đệ Thất Sứ, phế vật! Đệ Lục Sứ, chết nhát! Thiên Phong Thất Sứ, đã phế hai tên!

Người nước Thiên Phong nghe Lâm Phong nói vậy, tất cả đều cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

Nhưng Lâm Phong căn bản không để ý, nhấc chân bước lên một bước về phía trên, Lâm Phong đã đứng trước mặt Thiên Phong Đệ Ngũ Sứ.

- Đệ Ngũ Sứ!

Lâm Phong lãnh đạm cười nói:

- Lâm Phong nước Tuyết Nguyệt, khiêu chiến Thiên Phong Đệ Ngũ Sứ các hạ, chiến sinh tử, một bên chết, chiến đấu kết thúc!

Giọng điệu như trước, khiêu chiến như trước, chiến sinh tử!

Lâm Phong khiêu chiến Đệ Lục Sứ, Đệ Lục Sứ cự tuyệt, liền ngay sau đó hắn lại khiêu chiến Đệ Ngũ Sứ.

Điều này làm cho đám Thiên Phong Thất Sứ trở nên âm trầm khó coi, một mình Lâm Phong sỉ nhục cả nhóm, tát vào mặt Thiên Phong Thất Sứ bọn họ?

Nếu Đệ Ngũ Sứ lại cự tuyệt, Lâm Phong có thể tiếp tục khiêu chiến tiếp hay không, khiêu chiến Đệ Tứ Sứ?

Đọc truyện chữ Full