Lâm Phong nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý.
Lại là tôn nghiêm hư vô mờ mịt kia, uy nghiêm hoàng thất, điều bọn họ nghĩ đến nhiều nhất không phải là Hân Diệp.
- Lâm Phong ta cả gan hỏi nhị hoàng tử một tiếng, nếu tối qua ta không cứu Hân Diệp, hậu quả ra sao?
Lâm Phong hỏi lạnh, khiến ánh mắt Đoàn Vô Nhai nhíu lại, chuyện này vốn là một bế tắc, bất kể là ai cứu Đoàn Hân Diệp, đều không thể tránh việc trên lưng đeo tội danh bôi nhọ hoàng thất.
- Ngươi có phải là nên đi trước tra một chút, rốt cuộc là thuốc kia ai hạ, mà không phải ở trong này vô căn cứ đoán mò hay không, có lẽ có được uy nghiêm hoàng thất, sự tình đã phát sinh, ngươi giết ta chẳng lẽ có thể xoay chuyển uy nghiêm hoàng thất, ngươi có vì Hân Diệp mà lo lắng không?
Lâm Phong gầm lên một tiếng, giọng nói một câu so với một câu đều lớn hơn, khiến Đoàn Vô Nhai cũng không biết nên phản bác Lâm Phong như thế nào.
- Vậy ý của ngươi là cứ như vậy bỏ qua cho ngươi?
Nguyệt Thiên Mệnh âm u lạnh lẽo nói một tiếng.
- Ngươi câm miệng.
Con ngươi Lâm Phong lạnh lùng, quát lớn một tiếng:
- Nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện, cái hôn ước chó mà gì không ai thừa nhận, ta nói rồi, Đoàn Hân Diệp là nữ nhân của ta, cho dù không có việc tối hôm qua cũng thế.
Sắc mặt Nguyệt Thiên Mệnh cứng lại, vô cùng khó coi, hận, giờ phút này hắn oán hận Lâm Phong, Lâm Phong khiến hắn tổn hại thể diện.
Càng khiến cho Nguyệt Thiên Mệnh không thể tiếp nhận là Nguyệt Thanh Sơn gia gia hắn, lại bảo hắn không cần lại cùng Lâm Phong tranh đấu, ít nhất không cần xung đột trực diện cùng Lâm Phong.
Nói cách khác, ngay cả gia gia hắn, Nguyệt Thanh Sơn đều cho rằng hắn không bằng Lâm Phong.
Nghe thấy lời hống hách của Lâm Phong, ánh mắt Đoàn Vô Nhai âm trầm, trầm mặc thật lâu mới nói:
- Việc này, ngươi tính toán giải quyết như thế nào.
- Ngươi muốn ta như thế nào?
Lâm Phong hỏi, chỉ sợ trong lòng Đoàn Vô Nhai đã sớm có tính toán.
- Chiêu cáo thiên hạ, Lâm Phong ngươi lập tức cưới công chúa Đoàn Hân Diệp, mới có thể cứu vãn danh dự hoàng muội ta.
Đoàn Vô Nhai trầm mặt nói.
Cả người Nguyệt Thiên Mệnh run lên, để Lâm Phong cưới Đoàn Hân Diệp làm thê tử? Vậy Nguyệt Thiên Mệnh hắn đâu? Hôn ước kia đâu?
Ánh mắt Lâm Phong mặc dù cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hành động lần này của Đoàn Vô Nhai chính là quyết định hợp lý nhất, giết hắn cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại còn khiến sự tình bết bát hơn.
- Để ta suy nghĩ đã.
Lâm Phong đáp lại, hắn đương nhiên sẽ lấy Hân Diệp, nhưng còn cần thêm thời gian để suy nghĩ.
- Suy nghĩ? Ngươi còn muốn suy nghĩ? Thanh danh hoàng muội ta bị hao tổn, hiện giờ việc này mọi người đều đã biết, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ muốn vứt bỏ phải không, Lâm Phong hiện tại cho ta một câu trả lời.
Đoàn Vô Nhai nói.
- Ta sẽ cưới Hân Diệp.
Lâm Phong khẳng định đáp lại, hắn đương nhiên sẽ không chỉ đứng ở lập trường của mình để tiếp nhận sự việc, Đoàn Hân Diệp là công chúa cao quý, cùng hắn có chuyện nam nữ, hơn nữa đều đã truyền ra, hắn không cưới Hân Diệp, Đoàn Hân Diệp về sau làm sao làm người. Cho nên nói, bất kể như thế nào, cưới Đoàn Hân Diệp là việc tất nhiên.
- Chẳng những phải kết hôn, hơn nữa nhất định phải mau chóng.
Đoàn Vô Nhai nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
- Hơn nữa, ngươi phải hướng người trong thiên hạ chứng minh quyết tâm của ngươi, cũng làm cho người khác biết, ngươi xứng với hoàng muội của ta.
Đoàn Vô Nhai tiếp tục nói:
- Lúc này truyền đi, thanh danh hoàng muội ta bị hao tổn, nếu là gấp gáp gả cho ngươi, chẳng những không thể vãn hồi lại danh dự bị hao tổn mà chỉ tiện nghi cho Lâm Phong ngươi, trừ phi ngươi hướng người trong thiên hạ chứng minh, ngươi có tư cách cưới Hân Diệp, lúc này mới có thể khôi phục danh dự cho hoàng muội ta.
Ánh mắt Lâm Phong nheo lại, theo như lời Đoàn Vô Nhai là sự thật.
Nếu như hắn trong lúc vội vã cưới Đoàn Hân Diệp, mọi người sẽ chỉ thấy hoàng thất vì cứu vãn thể diện mới để công chúa gả cho hắn, Hân Diệp vẫn không thể ngẩng đầu lên được, nếu Lâm Phong hắn có thể hướng người trong thiên hạ chứng minh hắn có tư cách, để công chúa Đoàn Hân Diệp rầm rộ gả cho hắn mới có thể bù lại danh dự cho Hân Diệp, nhưng làm thế nào hướng người trong thiên hạ chứng minh?
- Hoàng huynh ngươi rất làm khó Lâm Phong rồi, ta không ngại hắn cứ như vậy cưới ta.
Đoàn Hân Diệp lại vọt ra, lớn tiếng nói, Lâm Phong có thể cưới nàng, đã làm cho nàng rất thỏa mãn, nàng vốn định vứt bỏ tất cả đi theo Lâm Phong đấy, bao gồm cả thân phận công chúa, tự nhiên sẽ không để ý cái gọi là danh dự kia.
- Hân Diệp, không phải việc của muội.
Đoàn Vô Nhai hướng Đoàn Hân Diệp nói, ánh mắt sắc bén lại lần nữa nhìn về phía Lâm Phong.
Nhìn ánh mắt của Đoàn Vô Nhai dường như đều đã có tính toán, Lâm Phong hỏi:
- Ta đây mời mhị hoàng tử điện hạ nói cho Lâm Phong biết, ta nên hướng người trong thiên hạ chứng minh thế nào là ta có đủ tư cách.
- Tham gia đại hội Tuyết Vực, đoạt vị trí trên thứ chính, làm vẻ vang Tuyết Nguyệt, mang theo vẻ vang mà vẻ, cưới hoàng muội ta làm vợ.
Đoàn Vô Nhai chậm rãi nói:
- Lâm Phong ngươi lần này đi tham gia đại hội Tuyết Vực, hoặc là đoạt vị trí trên thứ chín, hoặc là chết ở bên ngoài không cần trở về, hoàng muội ta không lấy người chồng vô năng.
- Hoàng huynh, yêu cầu của ngươi thật quá đáng.
Đoàn Hân Diệp quát lớn một tiếng, vị trí trên thứ chín, quá khó khăn.
Lâm Phong thuộc Tuyết Nguyệt ở trong mười ba nước tham gia Tuyết Vực chỉ là quốc gia bình thường, trên có tứ đại đế quốc, dưới có bảy nước cũng là những quốc gia cường đại, trong mười ba nước mặc dù từng nước lựa chọn ra một người cường đại nhất cũng đã có mười ba người, Lâm Phong muốn đạt được vị trí trên thứ chính, nhất đinh phải đánh bại năm trong mười ba người mạnh nhất này.
Tương đương nói, Lâm Phong phải đánh bại năm địch nhân thực lực cường đại như thái tử, mới có thể đạt được vị trí trên thứ chính, việc này độ khó quá lớn.
Hơn nữa Đoàn Vô Nhai yêu cầu Lâm Phong, hoặc là đoạt vị trí trên thứ chính, hoặc là chết trong đại hội Tuyết Vực.
- Ta còn chưa có nói xong.
Đoàn Vô Nhai thản nhiên nói, khiến ánh mắt Đoàn Hân Diệp hoảng sợ, vẫn chưa nói xong? Chẳng lẽ như thế này còn chưa đủ?
- Người cưới hoàng muội ta đương nhiên phải là người kiệt xuất nhất, ít nhất ở Tuyết Nguyệt là như thế. Sau khi ngươi ở đại hội Tuyết Vực đoạt vị trí trên thứ chín, mang vinh quang cùng sính lễ trở về, ở Tuyết Nguyệt ngươi sẽ phải đoạt vị trí thứ nhất trong Bát đại công tử, chỉ có như thế, mới có thể khiến thiên hạ đều biết, tất cả mọi người sẽ sùng bái kính trọng và ngưỡng mộ Lâm Phong ngươi, đem ngươi là kiêu ngạo của Tuyết Nguyệt. Khi đó, ngươi cưới hoàng muội ta mới không để cho hoàng muội ta mất danh dự, cũng không có người nào dám thả rắm.
Lời nói của Đoàn Vô Nhai khiến mọi người chỗ này đều run lên, điều kiện thật hà khắc, yêu cầu của Đoàn Vô Nhai quá ác, quá khó khăn.
Đại hội Tuyết Vực, thiên tài tụ họp, Lâm Phong không quá mười tám tuổi, muốn đoạt vị trí trên thứ chính trong đại hội đã vô cùng khó khăn, nhưng mà còn không đủ, Đoàn Vô Nhai còn muốn yêu cầu Lâm Phong trở thành người đứng đầu Bát đại công tử. Nói cách khác, Đoàn Vô Nhai muốn Lâm Phong phải đánh bại thái tử Đoàn Vô Đạo, đạt được uy danh cao nhất.
Việc này cực ít người trẻ tuổi dám nghĩ, nhưng lời của Đoàn Vô Nhai lại là yêu cầu Lâm Phong làm được.
Mà ngay cả Nguyệt Thiên Mệnh bên cạnh cũng bị yêu cầu hà khắc của Đoàn Vô Nhai hù dọa rồi, thiên tài mười ba quốc gia tụ họp ở Tuyết Vực muốn đoạt vị trí trên thứ chính khó khăn làm sao.
Thái tử Đoàn Vô Đạo hống hách vô đạo, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết, sau khi nổi lên liền tung hoành Tuyết Nguyệt, trong thế hệ trẻ vẫn là đệ nhất, chưa bao giờ bị người vượt qua. Cho dù Nguyệt Thiên Mệnh hiện tại cũng biết rõ mình cùng Đoàn Vô Đạo còn có chênh lệch rất lớn, Đoàn Vô Nhai muốn Lâm Phong đánh bại Đoàn Vô Đạo, đoạt vị trí thứ nhất trong Bát đại công tử, quá khó khăn.
- Hoàng huynh tại sao có thể làm khó Lâm Phong như vậy.
Đoàn Hân Diệp có chút nóng nảy, yêu cầu của Đoàn Vô Nhai quả thật chính là làm khó dễ Lâm Phong.
- Những yêu cầu đó làm không được, hắn dựa vào cái gì cưới muội.
Đoàn Vô Nhai không chút thay đổi nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong lúc này dao động, hành động lần này của Đoàn Vô Nhai rốt cuộc là có ý gì?
Nếu hắn lấy được vị trí trên thứ chín trong đại hội Tuyết Vực tự nhiên có thể mang vinh quang về, mà nếu lại đoạt vị trí đứng đầu trong Bát đại công tử, đánh bại Đoàn Vô Đạo, thiên hạ người nào không biết hắn, khi đó hắn lại cưới Đoàn Hân Diệp làm thê tử, đúng là không người nào dám nói nửa câu bất kính.
- Điều kiện thứ hai, có thời gian hạn chế sao?
Lâm Phong hướng Đoàn Vô Nhai hỏi.
- Trong vòng một năm, ngươi nhất định phải cưới hoàng muội ta làm thê tử.
Đoàn Vô Nhai trầm giọng nói, những lời này chính là nói cho Lâm Phong, hắn cho Lâm Phong thời gian một năm.
Đại hội Tuyết Vực không lâu nữa là bắt đầu, tất nhiên không cần một năm, một năm này là Đoàn Vô Nhai để cho Lâm Phong hắn đoạt vị trí thứ nhất trong Bát đại công tử.
Từ trong ý tứ của Đoàn Vô Nhai cũng có thể thấy được, Đoàn Vô Nhai cho rằng, đoạt được vị trí thứ nhất trong Bát đại công tử còn khó hơn vị trí trên thứ chín trong đại hội Tuyết Vực, điều này cũng ám chỉ thực lực đỉnh của Đoàn Vô Đạo không vượt quá những thiên tài trên vị trí thứ chín, ít nhất là Đoàn Vô Nhai cho rằng như thế, hắn đúng là có tự tin đối với Đoàn Vô Đạo.
Cho dù Lâm Phong giành được vị trí trên thứ chín vẫn không đủ để thắng Đoàn Vô Đạo.
- Có phải ta không có lựa chọn?
Lâm Phong nói.
- Đúng.
Đoàn Vô Nhai gật đầu.
Lâm Phong trầm mặc một lát, lập tức nắm tay Đoàn Hân Diệp, nói:
- Hiện tại ta muốn dẫn Hân Diệp rời đi mấy ngày.
- Đi đâu?
Đoàn Vô Nhai hỏi.
- Tương Tư Lâm!
Lâm Phong bình tĩnh nói ra ba chữ, Đoàn Vô Nhai gật đầu nói:
- Có thể, nhưng mấy ngày sau phải đem Hân Diệp trả lại, ta không muốn việc năm đó phát sinh lần nữa.
Ánh mắt Lâm Phong trầm xuống, Đoàn Vô Nhai chỉ ra chuyện tình năm đó, chính là chuyện Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải muốn chạy khỏi Tuyết Nguyệt, mà kết cục là Lâm Hải bị phong ấn, vĩnh viễn không được bước vào hoàng thành cùng Nguyệt Mộng Hà chia cắt mười tám năm, mặc dù hiện giờ cũng không thể đường đường chính chính từ Tương Tư Lâm đi ra.