Lâm Phong nghe được lời nói của Thanh Mộng Tâm, trong lòng hắn cũng thầm than, may mắn làm sao là hắn đã lấy được chìa khóa ngọc xếp hạng thứ nhất.
Không phải như tình huống của Thanh Mộng Tâm bây giờ, lấy được chìa khóa ngọc xếp hạng tthứ mười một, ả phải đợi cho hắn và Đường U U lựa chọn đối thủ xong tiếp theo đến lượt tám vị thiên tài mạnh nhất trong đó có sáu người sẽ đến chọn lựa Thanh Mộng Tâm. Tất nhiên là Thanh Mộng Tâm sẽ phải đối mặt với một vị trong số đó, bởi vậy ở vòng này, Thanh Mộng Tâm đích xác rất có thể sẽ bị loại.
Sau khi đám người chờ đợi, cuối cùng một canh giờ cũng kết thúc.
Lúc ánh mắt Tuyết Vô Thường ném về phía mười sáu người, đó là lúc đôi mắt của tất cả bọn họ đều run lên, trong lòng bọn họ đều hiểu được, hiện tại mới là cuộc chiến đấu thật sự.
Nhìn mười sáu người, Tuyết Vô Thường mở miệng ra lập tức cất tiếng nói:
- Tiếp sau đây mười sáu người các ngươi sẽ không dễ dàng bị đào thải, quy tắc chiến đấu sẽ có thay đổi, mười sáu người các ngươi cần phải có được một xếp hạng kỹ càng tỉ mỉ.
- Ây?
Đôi mắt đám người đều ngưng tụ, quy tắc chiến đấu phải thay đổi?
Đích xác rồi, đến hiện tại mười sáu người cuối cùng mới được thô sơ giản lược xếp hạng là không công bình, Tuyết Vô Thường đã nói, cần phải có thay đổi, vị trí từ một đến mười sáu phải được kỹ càng tỷ mỷ xếp hạng.
- Xem ra, sự tình không thảm như trong tưởng tượng của ta.
Nằm ở trên hang đá, Thanh Mông Tâm chép miệng, nhìn thấy đôi mắt yêu mị tươi cười của nàng, Lâm Phong sửng sốt nói:
- Xem ra ngươi đã biết là sẽ có thể như vậy?
Thanh Mộng Tâm cười nhìn Lâm Phong:
- Các vòng đại hội Tuyết Vực đều là như thế, còn lại mười sáu vị thiên tài cuối cùng làm sao có thể tùy ý đào thải. Nếu như vậy thì sẽ chỉ còn tám vị, rồi còn bốn vị ư, chẳng lẽ lại có thể tùy ý đào thải sao? Sao ngươi lại có thể đần độn như vậy, có thế mà cũng không biết.
- Ách!
Lâm Phong sửng sốt, hắn sờ sờ đầu, hơi có chút buồn bực, lại bị chê bai rồi.
Tuy nhiên thì dường như lời của Thanh Mông Tâm cũng có lý, nếu là bây giờ mà còn đào thải tiếp tục như những vòng trước thì sẽ chỉ còn có tám vị, rồi bốn vị, chẳng lẽ có thể cứ thô sơ giản lược mà đào thải như vậy, hiển nhiên là không thực tế.
- Tốt lắm, hiện tại các ngươi đều đã nắm được quy tắc khá rõ ràng.
Tuyết Vô Thường tiếp tục nói:
- Đầu tiên là dựa theo thứ tự trước sau của chìa khóa ngọc quyết định quyền chủ động, nhưng nếu như là người khiêu chiến thất bại, như vậy người ấy sẽ phải lấy một chiếc chìa khóa ngọc có số xếp hạng cuỗi cùng, phía sau ngươi một người được chìa khóa ngọc có số của ngươi phía sau, mọi người mỗi người đều được tiến lên một bậc, chỉ có duy nhất người thất bại là xếp hạng cuối cùng.
- Ách.
Lâm Phong lại một lần nữa sửng sốt, cười gượng gạo, xem ra như thế thì có lấy được chìa khóa ngọc thứ nhất cũng không phải cứ kê cao gối mà ngủ không lo gì, vẫn là phải lo lắng. Chỉ cần khiêu chiến thất bại một lần thôi thì sẽ bị xếp hạng chót nhất, đây chính là từ đầu tiên mà xuống đến cuối cùng, cho nên Lâm Phong, hắn nhất định không thể thua, tuyệt đối không thể thất bại.
- Đợi đến sau khi tám cuộc chiến đấu chấm dứt, chìa khóa ngọc của các ngươi đã lại một lần nữa được xếp hạng lại, nhưng thứ hạng này cũng vẫn chưa phải là thứ hạng mà đại hội Tuyết Vực lần này xếp hạng, đó chỉ là tạm định xếp hạng căn cứ vào chìa khóa ngọc trong tay các ngươi. Sau đó, ta sẽ dẫn các ngươi đến một chỗ, dành cho các ngươi một nơi tuyệt hảo kỳ ngộ, ở nơi đó, chỉ cần là các ngươi may mắn, thiên phú đủ cường thì có thể càng làm cho tu vi thêm một bước tiến về phía trước.
- Quả nhiên còn có kỳ ngộ.
Đôi mắt đám người đều run lên lộ ra mấy phần hy vọng sẽ, còn một lần tiến hành xếp hạng, sau khi cuộc chiến đấu chấm dứt, Tuyết Vô Thường sẽ dẫn bọn họ đi đến một nơi kỳ ngộ nâng cao thực lực tu vi.
Đôi mắt Lâm Phong lại chợt lóe lên, hắn mơ hồ còn nhớ rõ lời nhắc nhở của Tuyết Vô Thường, không cần thiểt phải lãng phí chìa khóa ngọc thứ nhất này, bây giờ nghĩ lại hàm nghĩa trong câu nói đó dường như đã sáng ra vài phần.
Bảo vệ chiếc chìa khóa ngọc thứ nhất này, sau đó tiến vào nơi kỳ ngộ, có lẽ chìa khóa ngọc không giống nhau, lấy được cơ duyên tốt xấu cũng không giống nhau, chìa khóa ngọc thứ nhất tự nhiên là sẽ được đem đến điểu tốt nhất.
- Có ý tứ.
Trong đôi mắt của Lâm Phong lộ ra một tia sáng sắc lạnh, còn có cơ duyên, hắn còn có thể thêm một bước tiến thêm tu vi thực lực, xem ra việc đánh bại tám thiên tài mạnh nhất, cũng không phải là chuyện không có thể làm được.
Nhưng hiện tại thì việc làm chính của hắn hiện nay vẫn là bảo vệ chiếc chìa khóa ngọc thứ nhất này.
- Sau khi từ nơi kỳ ngộ trở về, tất cả các ngươi sẽ trở lại cùng một thời điểm, sẽ tiến hành từng trận, từng trận, chiến đấu, mỗi người đều phải va chạm với đối phương, như vậy có thể thấy được ai là người có thực lực mạnh, khi đó ta sẽ nói cho các ngươi biết quy tắc mới, xác định vị trí bài danh cuối cùng xếp hạng top mười sáu của đại hội Tuyết Vực.
Tuyết Vô Thường nói xong, ánh mắt đã rơi vào trên người mọi người, nhìn bọn họ nói:
- Các ngươi đều nghe rõ cả rồi chứ
Đám người đều gật đầu, Tuyết Vô Thường cũng không có ý muốn lý giải, bọn họ làm sao lại có thể không nghe rõ.
- Được, một khi đã như vậy, cuộc chiến đấu sẽ tiếp tục, ta nhắc lại một tiếng, hãy bảo vệ chìa khóa ngọc của các ngươi.
Lời nói của Tuyết Vô Thường lúc này thì hình như là nhằm vào Lâm Phong, khiến cho ánh mắt Lâm Phong hình như cũng nghiêm túc hơn vài phần, xem ra phải nâng tinh thần lên đây, một trận chiến này không phải là nhỏ, thắng, hắn vẫn có chìa khóa ngọc như trước ở nơi tay, có lẽ có thể có được cơ duyên lớn lao, bại, chính là chiếc chìa khóa ngọc xếp cuối cùng, chiếc chìa khóa ngọc thứ mười sáu.
Một trận chiến này, chỉ cho phép thắng, không được phép thất bại.
Bước chân bước lên, ánh mắt Lâm Phong nhìn vào giữa chiến đài, ánh mắt những người trên hang đã Giao Long cũng quét về phía hắn, ở trong số người trên hang đá Giao Long, hắn phải lựa chọn một người.
Mười lăm ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, nếu nói là ai có thể dễ dàng kéo xuống thì đương nhiên là Lâm Phong rồi, vì bọn họ vẫn kiên định như trước mà cho rằng, trong tám người bài danh ở phía trước thì Lâm Phong là yếu nhất.
Cuối cùng, ánh mắt Lâm Phong đã rơi vào trên thân người thứ mười lăm, người thứ mười lăm này chính là người am hiểu thân pháp khinh công, ở vòng trên, hắn đã dựa vào thân pháp khinh công di động đánh bại đối thủ, thăng vào cấp mười sáu cường giả.
- Là ngươi đi.
Lâm Phong chỉ vào người thứ mười lăm cất tiếng nói, khiến cho ánh mắt người nọ ngưng lại, tuy nhiên, rất nhanh hắn lại lộ ra ý cười, được chiến đấu với Lâm Phong, có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất rồi.
Bước chân bước ra, người nhẹ như chim én phóng khoáng hạ ngay xuống ngay ở trước mặt Lâm Phong.
- Cám ơn.
Người này nhìn Lâm Phong cất tiếng nói, tiếng nói đầu tiên khiến cho Lâm Phong phải sửng sốt, Lâm Phong chọn hắn, không ngờ hắn lại cảm ơn Lâm Phong.
- Ngươi xác định, ngươi muốn cảm ơn ta?
Lâm Phong thản nhiên hỏi hắn.
Người nọ gật gật đầu:
- Ta đã xem ngươi chiến đấu, Phật Đạo Kim Thân của ngươi rất là lợi hại, lực phòng ngự khủng bố đều tới Huyền Vũ cảnh tầng bảy, nhưng ngoài trạng thái loại này ra, ngươi căn bản cũng không có tốc độ, ta muốn đối phó với ngươi như thế nào thì ta sẽ đối phó như thế, ta thật sự không rõ, tại sao ngươi lại lựa chọn ta làm đối thủ.
- Cho nên, ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể thắng ta, cho nên ngươi nói cảm ơn đối với ta.
Lâm Phong hỏi.
- Đúng, ta cảm ơn ngươi vì ngươi đã lựa chọn ta, ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi.
Lời nói của người này một lần nữa lại khiến cho Lâm Phong bị kìm hãm.
- Cảm ơn ta vì ta lựa chọn ngươi, ngươi có được cơ hội thắng lợi, phế bỏ ta, cũng là bởi vì ta chọn lựa ngươi, bởi vì ngươi cảm thấy đây là sự nhục nhã của ngươi.
Lâm Phong đương nhiên hiểu được ý tứ của đối phương hạ giọng nói một câu, đối phương rất thản nhiên, gật gật đầu nói:
- Ngươi rất thông minh, nhưng lại làm một việc ngu xuẩn.
- Được rồi, ngươi đã tự tin như vậy, ta đây sẽ cho ngươi cơ hội cảm ơn sự lựa chọn của ta.
Tay Lâm Phong chậm rãi đặt ở trên lưng, tay hắn đặt vào trên cái chuôi của thanh kiếm xưa cũ kia.
Điều này làm cho mọi người hơi hơi sững sờ, Lâm Phong, ngoại trừ Kim Thân Phật Đà, chẳng lẽ hắn còn am hiểu sử dụng kiếm nữa sao.
Một tiếng ngâm khẽ, tiếng ngâm khi kiếm được rút ra, ở trong tay của Lâm Phong xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ như máu, trên thân kiếm đều là huyết sắc quang hoa, yêu dị, sáng rực rỡ, chói lóa mắt.
Huyết trên thân kiếm, còn mang lại cho người ta một kiếm ý chấn động, đó là kiếm ý uống máu.
- Ồ?
Người nọ nhìn kiếm uống máu trong tay Lâm Phong thì thật sự sửng sốt, Lâm Phong, còn có thể sử dụng kiếm nữa sao?
Một luồng kiếm ý từ trên người của Lâm Phong phóng thích ra, kiếm khí gào thét, chỉ trong nháy mắt, quanh thân của Lâm Phong bao phủ một tầng kiếm quang hoa.
Phật Đà Kim Thân dưới tốc độ nhất định sẽ không nhanh sao? Ngoại trừ Phật Đà Kim Thân chẳng lẽ ta không có được các lực lượng khác sao?
Lâm Phong thản nhiên nói, lập tức bước chân bước lên, trong khoảnh khắc kiếm ý đáng sợ điên cuông phun ra nuốt vào đâm tới hướng đối phương, khiến cho đôi mắt cửa người nọ cứng ngắc ngay tại nơi đó.
Thật là lợi hại, huyết kiếm, kiếm khí thật hùng mạnh.
- Là ngươi để cho ta sử dụng kiếm đấy.
Bước chân Lâm Phong bước lên, thân thế đánh thẳng tới hướng đối phương, ý chí kiếm đạo điên cuồng phun ra nuốt vào, phảng phất như muốn đem thân thể của đối phương mà giảo sát.
Bước chân người nọ run lên, lập tức thân thể hắn hóa thành một đạo ảo ảnh ánh sáng nhanh như một tia chớp.
- Ta không tin rằng kiếm của ngươi có thể nhanh bằng thân pháp của ta.
Giữa hư không, người nọ cũng thốt ra một giọng nói, đã thấy thân thể Lâm Phong nhảy dựng lên một cái, khắp cả toàn thân đều là kiếm ý đáng sợ, ý chí kiếm đạo, đây là lực lượng ý chí kiếm đạo.
- Giết.
Lực lượng ý chí kiếm đạo nhất trọng từ trong huyết kiếm cùng nhau bùng ra, đám người chỉ thấy một chút huyết quang chợt lóe lên rồi biến mất, bóng dáng người nọ run lên, muốn chớp đông tuy nhiên lại cảm giác thấy cả người cứng đờ, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua phần eo của mình, ở nơi đó có một vết máu.
- Là thân pháp của ngươi mau hay kiếm của ta mau.
Một tiếng nói cất lên, khiến cho trong lòng hắn kịch liệt run rẩy.