TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 749: Nhân định thắng thiên

Lão già kia bay lên không, đi tới bên Thiên Trì, giờ phút này, trong tay lão cầm mấy tờ giấy ngọc, trên khắc tên tám người kia.

- Thiên Trì Tuyết, Bách Lý Hề, Hàn Thu Vũ, Bích Lạc, Hoàng Tuyền, Lâm Phong, Đường U U, Hoàng Phủ Long.

Tám tờ giấy ngọc trong tay lão già chớp lên từng tia sáng, hô lên tên tám người, làm cho mấy người Lâm Phong cả kinh. Hắn cùng Đường U U mới tới Thiên Trì, nhưng chỉ hai cái tên trước mắt, đối phương dĩ nhiên cũng đã khắc tên bọn họ lên rồi, xem ra tờ giấy ngọc kia cũng không phải là thứ tầm thường.

- Đầu tiên, ta đại biểu Thiên Trì chúc mừng tám người các ngươi có thể thay mặt đế quốc Thiên Trì tiến vào Bí Cảnh. Tiếp theo, Thiên Trì sẽ tiến hành tẩy lễ cho các ngươi, giúp các ngươi tăng tiến tu vi lên một bước trước khi tiến vào Bí Cảnh. Nhưng mà, Thiên Trì duy trì cho các ngươi cường đại, cũng cho các ngươi điều kiện tốt nhất, mà yêu cầu duy nhất đối với các ngươi chính là, các người là người đế quốc Thiên Trì, hết thảy đều phải vì đế quốc!

Lời lão nhân nghiêm trang, Thiên Trì giúp bọn họ trở nên cường đại, chỉ là cho, không đòi hỏi. Thiên tài đế quốc Thiên Trì cường đại lên, đế quốc Thiên Trì mới giàu mạnh, đây là tín niệm mà Thiên Trì giữ vững từ trước tới nay. Để cho võ đạo của đế quốc truyền khắp từng ngõ ngách, để mỗi một võ tu trở nên cường đại, đế quốc tự nhiên càng không ngừng lớn mạnh.

- Hết thảy vì đế quốc, cho nên, nếu sau này các ngươi làm ra chuyện gì bất lợi với đế quốc, Thiên Trì sẽ không tiếc hết thảy, tru sát các ngươi!

Lời lẽ của lão nhân dần sắc bén, trong Thiên Trì cũng lộ ra hàn ý mãnh liệt, Thiên Trì cố gắng đào tạo bọn họ thành tài, chỉ vì đế quốc, nếu bọn họ phản nghịch, chắn chắn diệt trừ.

- Giấy ngọc này, trong đó có một tia khí tức của các ngươi, chúng ta sẽ giữ lại, đặt tại trong Thiên Trì, sẽ không để ý tới. Nhưng nếu các ngươi phản nghịch đế quốc, chúng ta có thể tìm được các ngươi!

Dứt lời, lão nhân vung tay, mấy tờ giấy ngọc trực tiếp bay vào trong Thiên Trì, hàn khí bao lấy giấy ngọc, sau đó liền biến mất trong tầm mắt.

Nếu không xuất hiện phản nghịch, không ai quản tới những tờ giấy ngọc này, nhưng khi có phản nghịch xuất hiện, bọn họ mới lấy ra giấy ngọc.

Lâm Phong khẽ híp mắt, nhưng sau đó liền trở lại bình thường, xem ra Thiên Trì chuẩn bị trọng điểm đào tạo bọn họ rồi, mới làm ra chuyện trịnh trọng như thế, đây đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt.

Chỉ là một cái thân phận mà thôi, hắn hoàn toàn không cần phản nghịch đế quốc Thiên Trì, làm ra chuyện bất lợi cho đế quốc Thiên Trì.

Trí tuệ cùng lòng bao dung của Thiên Trì này, quả thật làm người ta kính nể, tận mọi khả năng để bọn họ cường đại, bọn họ trở nên cường đại thì cũng là vinh quang đối với đế quốc, đại biểu cho sức mạnh của đế quốc. Có lẽ một ngày bọn họ cũng sẽ gia nhập vào trong Thiên Trì, trở thành một thành viên của Thiên Trì.

- Tâm mạch của nàng bị thương tổn, ngươi đút cho nàng ăn cái này!

Lão nhân đưa một viên đan dược cho Lâm Phong, Lâm Phong tiếp lấy, nói:

- Đa tạ!

Nói xong, Lâm Phong khẽ ngồi xuống, cạy miệng Đường U U ra, thả đan dược vào trong miệng nàng.

Đường U U nuốt xuống, mở mắt nhìn Lâm Phong, lộ ra thần sắc cổ quái.

- Ngươi mớm đan dược cho người ta như vậy sao?

Giọng nói của Đường U U có mấy phần u oán, Lâm Phong sửng sốt, cười khổ nói:

- Cảm giác khá hơn chút nào không?

Thấy vẻ mặt áy náy của Lâm Phong, Đường U U bĩu môi:

- Dược hiệu còn chưa phát huy, có khả năng không thể vận dụng lực lượng chân nguyên, nếu thúc dục sẽ hao tổn tâm mạch.

- Các ngươi cũng theo ta đi!

Lão già nói một tiếng, sau đó bay về phía Tuyết sơn mờ mịt kia.

Mọi người cũng lộ vẻ hưng phấn, nhanh chóng đuổi theo lão già kia. Có thể đạt được tám danh ngạch này, bọn họ nhận được bồi dưỡng của Thiên Trì, điều này đúng là làm họ rất hưng phấn.

- Ta dìu ngươi đi!

Lâm Phong ôm lấy Đường U U, mặt không chút thay đổi, nhấc chân đuổi theo mọi người. Khi đi qua một chỗ trên Tuyết sơn, Lâm Phong khẽ hạ xuống, một cái bóng trắng lóe lên, xông tới lao lên đầu vai Lâm Phong.

Tuyết Linh Lung mở đôi mắt xinh đẹp nhìn Đường U U một cái, Đường U U lộ ra mấy phần khiếp đảm, khẽ cúi đầu.

Nhưng Tuyết Linh Lung lại dùng cái chân nhỏ cọ cọ lên mặt nàng, khóe miệng nhỏ nhắn lại lộ ra nụ cười.

Tại trên dãy núi tuyết trắng mờ mịt này, có vô số tòa tuyết sơn, toàn bộ đều là một màu trắng. Lão nhân đi trước dẫn đường, tiến vào một tòa tuyết sơn phía bắc, đỉnh tuyết sơn này cực kỳ rộng lớn, có rất nhiều điện đài mọc trên đó, trên mặt tuyết có nhiều dấu chân. Nhưng nơi này hình như còn lạnh hơn một chút, làm cho Đường U U còn bị thương phải rùng mình một cái.

Lâm Phong cũng cảm thấy thân thể hơi lạnh cứng lại, tòa tuyết sơn này thật sự quá lạnh rồi, trên không có bông tuyết không ngừng rơi xuống.

Lâm Phong vươn tay, nắm lấy mấy bông tuyết, sau đó dùng sức nắm chặt, nhất thời, bông tuyết tan biến, giống như chưa từng xuất hiện. Lâm Phong cũng không cảm giác được trong tay có hơi nước.

- Là hư ảo!

Lâm Phong lộ vẻ ngưng trọng, bông tuyết này là giả, là hư ảo, không phải là hơi nước biến thành, nắm chặt liền tan biến thành vô hình.

Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được lãnh ý trong bông tuyết.

Điểm này, không chỉ có Lâm Phong cảm nhận được, những người khác cũng không phải người bình thường, thiên phú dị bẩm, rất nhanh đều phát hiện, bông tuyết này hình như là giả.

- Các người đã thấy được?

Lão nhân hơi ngừng lại, không ngự không phi hành, mà chậm rãi bước lên trên mặt tuyết, một tầng bông tuyết trực tiếp biến mất, bông tuyết hư ảo.

Mọi người cũng hạ xuống, đạp trên mảnh tuyết trắng này, mặt đất mịt mờ, chỉ có một nửa là thật, còn một nửa là giả, phi thường kỳ quái.

- Trong các ngươi, có ai biết mảnh tuyết sơn Thiên Trì này làm thế nào mà có?

Lão nhân hỏi mọi người, tất cả đều lắc đầu. Đế quốc Thiên Trì có nhiều nhất chính là tuyết, hơn nữa còn là tuyết phi thường lạnh, một bông tuyết rơi cũng làm cho võ tu cảm thấy rét lạnh, nhưng điều này không ngừng tăng cường sức chống cự của bọn hắn, gia tăng độ phù hợp của bọn hắn với tuyết.

- Ngày xưa, thủy tổ đế quốc Thiên Trì đến mảnh Tuyết sơn Thiên Trì này tu luyện, ngồi xuống là qua mấy trăm năm, thủy tổ lĩnh ngộ chính là áo nghĩa về tuyết, lúc tu luyện lĩnh ngộ, tuyết trên trời bắt đầu rơi, tuyết bay không ngừng, tuyết chồng chất thành núi, dần dần hóa thành một dãy núi dài ngập tuyết, là sơ khai của Tuyết sơn Thiên Trì. Về sau, trải qua lãnh tụ đế quốc khai mở, Tuyết sơn Thiên Trì mới có bộ dáng hôm nay.

Lão nhân bình tĩnh kể lại nguyên nhân tạo thành Tuyết sơn Thiên Trì, mọi người thầm run rẩy.

Cường giả chân chính, tu luyện một lần là trăm năm, đây tương đương với hơn nửa cuộc đời người bình thường. Thật là đáng sợ, tuyết rơi trăm năm, hóa thành núi non, tuyết kia, phải có bao nhiêu mới đủ.

- Những bông tuyết đang bay này là do có người tu luyện, không phải là tự nhiên!

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, lão nhân xoay lại nhìn Lâm Phong một cái, khẽ cười cười. Lâm Phong phản ứng rất nhanh, người này có thể lĩnh ngộ ba loại lực lượng ý chí, ngộ tính tất nhiên phi phàm.

- Đúng, tuyết tu tu luyện có thể làm cho bông tuyết phiêu đãng trên không trung. Có người tu luyện, có thể tạo ra tuyết chân chính, có phương thức tu luyện, thì là tuyết giả. Thiên Trì tuyết sơn quanh năm tuyết bay là bởi vì có rất nhiều tuyết tu cường đại đang tu luyện.

Lão nhân nhìn Lâm Phong nói, cũng là nói cho mọi người nghe. Cường giả chân chính, trong lúc tu luyện cũng có thể dẫn động lực lượng của thiên địa, hơn nữa còn là quanh năm không ngừng.

- Lúc ta mới thấy Tuyết Sơn, cảm khái lực lượng tự nhiên thật vĩ đại, nhưng giờ phút này, xem ra ta đã sai rồi, nếu nói nhân định thắng thiên, bởi vì là con người có thể lợi dụng lực lượng của tự nhiên, thậm chí chiến thắng lực lượng thiên nhiên. Tuyết sơn liên miên này không phải tự nhiên mà thành, là do con người gây ra.

Lâm Phong chậm rãi nói, lão nhân lộ ra một tia quang mang, người này trong lúc lơ đãng lại nói ra tinh thần cố gắng không ngừng nghỉ của mình. Nhân định thắng thiên, hắn muốn dựa vào lực lượng của mình mà thắng trời, vì vậy mới có một tầng cảm ngộ này.

- Người này, nhất định phải loại trừ ma ý trên người hắn, đặc biệt bồi dưỡng một phen!

Trong lòng lão nhân thầm quyết định, trẻ tuổi như vậy đã lĩnh ngộ ba loại ý chí, hơn nữa còn mang ý chí bền bỉ, tuyệt đối là người tài đáng bồi dưỡng.

Còn nữa, trên người Lâm Phong tự nhiên có chuyện xưa của chính hắn.

Đọc truyện chữ Full