Cầu các bạn độc giả đọc truyện và những fan trung thành của Nhĩ Căn qua diễn đàn, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình!!!!!!!
Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc
Link bình chọn: http:///forum/threads/13198/
Nào, fan Nhĩ Căn lên tiếng đi nào!!!!!
***
Bạch Tiểu Thuần cũng trợn mắt há mồm khi thấy mọi người thốt lên, Triệu Nhất Đa và Trần Tử Ngang quên cả đau đớn mà chạy vội lại. Mọi người xúm quanh tỉ mỉ nghiên cứu cây trúc.
Nhất là Chu trưởng lão. Lão nhìn cây trúc mà tâm tình kích động không kiềm chế được. Lão vô cùng mừng rỡ.
Vẻ điên cuồng của mọi người càng khiến Bạch Tiểu Thuần kinh hãi. Hắn nghĩ chắc mọi người điên cả rồi. Với hắn, đây chẳng phải chỉ là một cây cột hay sao? Hắn còn định trồng cho nó cao tới mười trượng…
“Trưởng lão…”, Bạch Tiểu Thuần bước lui mấy bước, hô lên.
“Tốt! Tốt lắm!”
Chu trưởng lão cười lớn, vuốt ve mấy cây Linh Đông Trúc, cẩn thận nhìn từng chỗ nhỏ, dường như không nghe thấy Bạch Tiểu Thuần gọi.
“Loại Linh Đông Trúc này cực kỳ hiếm thấy. Chỉ khi cao tới năm trượng mới trở thành màu xanh sẫm thế này. Tới lúc ấy, Linh Đông Trúc không chỉ là một loại dược thảo nữa, nó có thể dùng để luyện chế Linh trúc kiếm chủ, đồng thời kích phát ra một số thuật pháp đặc thù.”
“Các ngươi có ngửi thấy mùi của xương thịt không? Đó là do khi cây trúc cao tới năm trượng sẽ tỏa ra hương khí.” Chu trưởng lão kích động nói rồi hít sâu một hơi.
Vẻ mặt Trần Tử Ngang và Triệu Nhất Đa trở nên nghiêm túc cực kỳ. Đám đệ tử có mặt quanh đó cũng đều nghe thấy.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Cái mùi này lúc gánh trúc đi trên đường hắn đã ngửi thấy. Nó chính là mùi của xương gà! Hắn trồng Linh Trúc trong linh điền, nơi hắn chôn xuống mấy trăm ngàn mẩu xương của Linh Vĩ Kê, toàn bộ đều đã từng qua hàm răng của hắn.
“Trưởng lão…”, Bạch Tiểu Thuần thấy đám người trước mặt như muốn điên rồi, hắn ho thêm một tiếng nữa.
Đúng lúc ấy, toàn thân Chu trưởng lão chấn động. Lão nhìn chằm chằm vào một nơi trên thân cây, ánh mắt trở nên phẫn nộ, khuôn mặt vặn vẹo.
“Chết tiệt! Chuyện gì thế này? Sao lại có vết răng cắn ở đây? Linh Đông Trúc đắng vô cùng, không thể ăn sống được. Tên quái quỷ nào lại cắn một cái, làm mất phẩm chất của nó thế này!”
Chu trưởng lão mang vẻ mặt tiếc nuối vô hạn, như vừa nhìn thấy một khối ngọc hoàn mỹ bỗng xuất hiện một vết nứt. Lão ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần.
“Không phải tại ta!” Bạch Tiểu Thuần giật thót, bước giật lùi mấy bước. Hắn chợt nhớ tới lần đói bụng, không có gì ăn, hình như hắn đã gặm một miếng trên thân cây trúc này thì phải. Chỉ là hắn không ngờ, đám người nhận nhiệm vụ lại soi xét như vậy. Không phải chỉ là một cây trúc thôi sao? Đám người này sắp điên mất rồi!
Thấy Chu trưởng lão nói vậy, mọi người có mặt đều quay đầu nhìn về phía ấy. Quả nhiên trên thân cây trúc còn có một vết răng cắn rõ ràng.
Chu trưởng lão nhìn vết cắn thật lâu, sau đó thở dài. Lão dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, mặc dù si mê dược đạo nhưng không bị điều này làm cho mất tinh thần quá lâu. Bạch Tiểu Thuần có thể trông được những cây Linh Đông Trúc như thế này đã rất kinh người rồi. Cây trúc biến dị cao lớn tới mức ấy, Chu trưởng lão chưa bao giờ thấy qua nên mới thất thố như vậy.
Lão nhìn Bạch Tiểu Thuần một lát, sau đó phất tay áo lên.
“Trúc này là thượng thượng ưu phẩm… Không đúng! Cực phẩm. Phải liệt nó vào cực phẩm! Ban thưởng một vạn điểm cống hiến!”
Lão vừa dứt lời, đám người có mặt chấn động, hô hấp dồn dập.
Bình thường, nhiêmm vụ gieo trồng như thế này, hoàn thành cũng chỉ được ban cho tối đa một trăm điểm cống hiến mà thôi. Lần này Bạch Tiểu lại được ban thưởng tới một vạn điểm cống hiến khiến cả đám ngây người. Bao nhiêu năm rồi, những thứ được liệt vào hàng cực phẩm ở Linh Khê Tông đều rất hiếm thấy.
Ít nhất, trong mấy trăm năm qua thì mấy cây trúc này là thứ đầu tiên.
Bạch Tiểu Thuần kích động, nhanh chóng đi tới bên cạnh một tiểu đồng tử, lấy lệnh bài thân phận của hắn ra, liên tục giúi giúi. Tên đồng tử chần chờ một chút, hướng mắt nhìn Chu trưởng lão đang chăm chú nghiên cứu mấy cây trúc, sau đó mới cắn răng cấp cho Bạch Tiểu Thuần đúng một vạn điểm cống hiến.
Cầm số điểm ấy xong, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng rời đi. Hắn quyết định sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa. Đám người ấy đều điên cả rồi!
Chưa đi được bao xa, tiếng Chu trưởng lão đã vang lên sau lưng hắn.
“Ngươi tên gì?”
“Ta là Bạch Tiểu Thuần, thúc thúc ta là Lý Thanh Hậu!” Bạch Tiểu Thuần đáp. Sự việc diễn ra làm hắn có chút không yên tâm, quyết định lôi cả Lý Thanh Hậu ra để phòng ngừa vạn nhất.
“Suy tư và tâm cơ không tệ. Vạn năm qua, Linh Khê Tông có rất nhiều đệ tử, mỗi người đều có những bí mật riêng, có vận mệnh riêng. Lão phu sẽ không truy vấn tới cùng. Sau này nếu ngươi lại trồng được cây trúc như vậy, lão phu sẽ thu hết. Điểm cống hiến sẽ cấp đủ khiến cho ngươi thỏa mãn.” Chu trưởng lão hơi không vui, vung tay lên, sau đó không để ý tới Bạch Tiểu Thuần nữa. Lão quay trở lại nghiên cứu mấy cây trúc, những đệ tử khác tới giao nhận cũng không quan tâm nữa.
Bạch Tiểu Thuần cầm lệnh bài thân phận, ánh mắt hưng phấn. Sau khi rời khỏi nơi trả nhiệm vụ, hắn đi thẳng tới Linh Dược Đường của Hương Vân Sơn. Nơi này chính là nơi để các đệ tử của tông môn trao đổi Linh dược.
Ai có Linh dược, cũng có thể tới đây bán cho tông môn để đổi lấy điểm cống hiến.
Bạch Tiểu Thuần vội chạy đến, đi tới đi lui lựa chọn khắp Linh Dược Đường. Lúc rời đi, hắn mua được một lọ đan dược thích hợp dùng cho Ngưng Khí tầng thứ năm. Giá đan dược này không rẻ. Trước lúc tới đây, Bạch Tiểu Thuần cho mình có một vạn điểm cống hiến đã là nhiều, không ngờ tới Linh Dược Đường rồi mới thấy, ở nơi này Linh dược mới là thứ đáng quý.
“Thanh Thuần Uẩn Linh Đan.” Bạch Tiểu Thuần nhìn bình thuốc trong tay mình. Bên trong bình có ba viên đan dược, để mua chúng, hắn đã phải trả hơn bốn nghìn điểm cống hiến. Nhưng những đan dược này dành cho đệ tử Ngưng Khí dùng thì rất tốt, hiệu quả phi phàm. Dược hiệu so với đan dược bình thường tốt hơn, đồng thời linh khí cũng rất tinh thuần.
Bạch Tiểu Thuần sợ nếu dừng ở Ngưng Khí tầng thứ năm thôi thì sẽ không an toàn, cho nên hắn quyết định phải đột phá tới tầng thứ năm đại viên mãn. Hắn đã từng nghĩ tới biện pháp đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu để không phải tham gia trận chiến, nhưng rồi lại nghĩ, nếu làm vậy nhất định Lý Thanh Hậu sẽ đổi một phương pháp khác để trừng phạt hắn.
Những điểm cống hiến còn lại, hắn không dám lãng phí chút nào. Toàn bộ dùng để đổi lấy các phù chú phòng hộ, sau đó mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nếu không phải vì thiếu điểm cống hiến thì hắn đã đổi thêm một ít pháp khí dùng cho đệ tử Ngưng Khí rồi. Hắn không có đủ nên đành chịu, sau đó quay về mảnh sân nhỏ trong khuôn viên của mình. Bạch Tiểu Thuần về phòng, khoanh chân ngồi xuống, sau đó lấy đan dược ra quan sát.
“Thời gian còn không tới ba tháng nữa, ta muốn bế quan!” Hắn cắn răng, quan sát xung quanh, sau đó tay phải nâng lên bấm pháp quyết. Cái nồi quy văn xuất hiện, hắn lại lấy ra cái đuôi của Linh Vĩ Kê, nhóm lên ngọn lửa ba màu.
Một cái đuôi thì không đủ yêu cầu của cái nồi, khi hắn dùng tới mười cái lông đuôi thì đường văn thứ ba mới sáng lên. Bạch Tiểu Thuần lần lượt luyện hóa cả ba viên đan dược. Sau đó, hắn lấy một viên Thanh Thuần Linh Uẩn Đan nuốt vào.
Đan dược vừa vào miệng là hòa tan, từng đợt Linh khí bộc phát ầm ầm. Bạch Tiểu Thuần dựa vào động tác trong Tử Khí Ngự Đỉnh Công mà hô hấp, thái độ rất chăm chú. Hắn không ngừng dẫn Linh khí chạy khắp cơ thể mình.
Mấy ngày sau, căn nhà gỗ Bạch Tiểu Thuần ở bỗng chấn động ầm ầm, bụi đất tung bay tứ phía. Một lát sau, từ trong ấy truyền ra tiếng cười của hắn.
“Ngưng Khí tầng thứ năm rồi!”
Hắn hít thở sâu, trong mắt lộ ra tinh mang. Lúc trước hắn ăn nhiều Linh Vĩ Kê nên sớm đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư đại viên mãn, vừa rồi nuốt thêm một viên đan dược vào, quá trình đột phá tới tầng thứ năm diễn ra rất thuận lợi.
Trên cơ thể hắn lại tiết ra chất dịch đen nhưng số lượng đã ít hơn những lần trước. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn không nuốt ngay thêm một viên đan dược nữa mà dùng mấy ngày để củng cố vững chắc tu vi. Sau năm ngày hắn mới nuốt viên Thanh Thuần Linh Uẩn Đan thứ hai vào. Linh khí tràn ngập trong người hắn, linh khí như con sông lớn trong cơ thể di chuyển rất nhanh làm cho tu vi của hắn lại tiến thêm một khoảng lớn.
Qua thêm mấy ngày củng cố tu vi, hắn nuốt viên đan dược cuối cùng vào, trùng kích đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm đại viên mãn. Đến lúc ấy, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đã khác trước rất nhiều. Làn da trắng hơn, tản mát khi chất đặc biệt khó diễn giải.
Thay đổi này làm Bạch Tiểu Thuần rất vui mừng. Hắn cũng hiểu, nếu là đệ tử Ngưng Khí tầng thứ tư bình thường nuốt ba viên đan dược ấy vào, cùng lắm chỉ đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm mà thôi, không thể đạt tới tầng thứ năm đại viên mãn như mình được. Hiện giờ hắn chỉ còn cách tầng thứ sáu một bước ngắn.
Điểm quan trọng nhất tạo nên thành quả ấy chính là cái nồi luyện Linh hình mai rùa kia. Theo quá trình tu hành của Bạch Tiểu Thuần, công hiệu của nó càng hiện ra rõ rệt. Bạch Tiểu Thuần không khỏi thắc mắc và hiếu kỳ, không biết rốt cuộc cái nồi này có lai lịch gì!
Mới nhìn thì thấy giống cái mai rùa, nhưng nhìn kỹ thì hình như không phải.
Việc quan hệ tới luyện Linh hắn cũng đã tìm hiểu kỹ. Tử Đỉnh Sơn có chuyên môn luyện Linh, sau khi trả một ít điểm cống hiến là có thể được các trưởng lão giúp luyện Linh cho. Chưởng tòa của ngọn núi này nghe đồn cũng là một đại sư trong phương diện ấy.
Vuốt ve đường vân trên mặt nồi xong, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần có một tia khác thường, sau đó hắn lắc đầu. Đã không hiểu được thì tốt nhất là không để ý tới nữa. Hắn nâng tay phải lên, trước mặt hắn xuất hiện một ngọc bội màu xanh và thanh mộc kiếm.
Hiện giờ Bạch Tiểu Thuần chỉ có pháp khí là ưu thế. Hắn cắn răng, lấy ra linh vĩ chuẩn bị mang ngọc bội và thanh mộc kiếm này luyện Linh thêm một lần.
“Không biết sau lần luyện Linh này, ngọc bội và thanh kiếm sẽ có biến đổi gì đây…”
Bạch Tiểu Thuần vung tay phải lên, ba đường quy văn rực sáng, hắn ném ngọc bội vào trong nồi. Khối ngọc tỏa ra ánh sáng lóng lánh kèm tiếng nổ như lôi đình truyền ra. Rất may, tiếng nổ không truyền đi quá xa nên không gây sự chú ý từ người khác.
Cho tới lúc ánh sáng tan biến, ngọc bội màu xanh trước mặt Bạch Tiểu Thuần đã hiện ra ba đường văn màu bạc. Hoa văn lóng lánh sau đó từ từ ảm đạm đi nhưng hắn cảm nhận rõ, khí tức của khối ngọc đã khác hoàn toàn so với lúc trước.
Hắn còn mơ hồ cảm thấy ngoài màu xanh như cũ còn có thêm một tia ánh tím như được khảm nạm thêm vào. Hình dáng của khối ngọc cũng biến đối chút ít, không tròn mà hơi dẹp.
Bạch Tiểu Thuần với lấy ngọc bội, sau khi dung nhập linh khí vào thì xung quanh hắn xuất hiện một vầng sáng màu xanh dày chừng ba thước, nhìn qua rất không tầm thường.