Cầu các bạn độc giả đọc truyện và những fan trung thành của Nhĩ Căn qua event trên diễn đàn của bachngocsach, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình!!!!!!!
Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc
Link bình chọn: http:///forum/threads/13198/
Mỗi cá nhân các bạn được chọn lấy ba người trong số mười người được nêu tên. Đừng tiếc chút ít thời gian đăng ký tài khoản và bình chọn ủng hộ cho ba người bọn mình mọi người nhé!!!!!
***
Lời nói của Đỗ Lăng Phỉ khiến đệ tử xung quanh cười vang. Bọn hắn không tin, tạo nghệ về thảo mộc của Bạch Tiểu Thuần lại có thể cao hơn Đỗ Lăng Phỉ. Nhất là những điều Bạch Tiểu Thuần vừa nói càng khiến đám người ấy cho là vớ vẩn, không bao giờ xảy ra.
“Nếu Bạch Tiểu Thuần có thể chiến thắng thì tạo nghệ của hắn trong ba quyển đầu có thể so sánh với Chu sư tỷ. Điều này có thể sao?”
“Hắn làm ra vẻ huyền bí càng khiến người ta chán ghét mà thôi. Lát nữa nhất định phải vạch trần sự thực…”
Đám đệ tử nhìn nhau rồi liên tục cười cợt, buông ra những lời nhạo báng. Bạch Tiểu Thuần đứng đó, hắn nhíu mày.
“Các ngươi nói xong chưa?” Thần sắc hắn trở nên lạnh lùng. Hắn đang nổi giận thực sự. Nếu chỉ là đánh nhau thôi hắn sẽ không như thế. Nhưng hắn là người lập chí trở thành một Dược sư vĩ đại. Sự trào phúng và nghi ngờ của mọi người về phương diện thảo mộc khiến hắn cảm thấy nhục nhã.
“Các ngươi có thể nghi ngờ vận khí của ta, có thể hoài nghi pháp bảo của ta nhưng trên con đường thảo mộc, ta không có cùng cái nhìn nông cạn như các ngươi. Cái ta nhìn chính là trời đất!”
Giọng hắn vang lên, truyền ra xa cùng vẻ mặt nghiêm túc trên thân hình nhỏ nhắn đầy nghiêm túc làm toát lên khí thế kiên định, trầm ổn như một ngọn núi. Khuôn mặt lạnh giá khiến những đệ tử có mặt vừa cười nhạo hắn sửng sốt.
Ngay cả Đỗ Lăng Phỉ cũng ngơ ngác. Nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần như nhìn một người hoàn toàn khác lúc trước.
“Gốc Linh thực này gọi là Hắc Bạch Hoa, bên trong có Kim Ngân Căn, Thiên Hoàng Diệp, Thủy La Thảo, Cửu Địa Quả, Loa Văn Nhục, Biên Vân Hoa, Tâm Phong Hành, Hàm Dương Quả,…”
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, tay áo hất lên. Lúc này, hắn không còn mang vẻ nhu thuận như trước, thay vào đó là cảm giác hắn đang hận, và những người trước mặt hắn là những kẻ đáng hận. Hắn chắp tay sau lưng, nhìn đám người bằng ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt hắn lần lượt đảo qua bốn phía. Thời gian qua đi, từ trên người hắn toát ra một cỗ khí thế không nói lên lời.
Càng nói, đám người đứng quanh càng chấn động mạnh, vẻ mặt kinh ngạc khó tin nổi.
Nhất là Đỗ Lăng Phỉ. Nàng cau mày, cẩn thận quan sát Linh thực. Theo lời Bạch Tiểu Thuần, những loại dược thảo kia nàng cũng biết. Tất cả đều có trong ghi chép về thảo mộc của ba quyển đầu nhưng trước đó nàng hoàn toàn không nhìn ra được.
“Xem như ngươi là người đã thuộc làu nội dung ba quyền đầu rồi vậy. Được rồi, những loại thảo dược ngươi kể ra đúng là nhiều hơn ta. Nếu ngươi có thể nói một lần nội dung của ba quyền đầu mà không sai một loại, ta có thua cũng tâm phục khẩu phục.” Đỗ Lăng Phỉ hừ lạnh một tiếng. Trong lòng nàng vẫn chưa tin Bạch Tiểu Thuần có thể làm được việc đó.
“Không sai! Nếu ngươi có bản lĩnh nói ra tất cả các loại thảo dược trong ba quyển đầu, ngươi chính là người chiến thắng!”
“Đừng cố làm ra vẻ huyền bí. Cái gì là chúng ta kiến thức nông cạn? Cái gì là ngươi chỉ nhìn trời cao đất dày? Ta thấy ngươi mới là kẻ nông cạn. Nếu không nhận ra thì mau thừa nhận đi, đừng giả thần giả quỷ cho người khác khinh thường!”
Đám đệ tử xung quanh mỉa mai, thay nhau lên tiếng.
Bạch Tiểu Thuần đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Đỗ Lăng Phỉ, lại nhìn mọi người. Bỗng hắn nở nụ cười, sau đó lạnh nhạt nói.
“Bách Thảo Căn, sinh trưởng ba mươi năm thì ra trăm lá. Lấy kinh mạch của nó sấy khô, lấp vào Linh thủy chiết ở phía trên lá Thiên Hoang có thể tạo ra điểm lấm chấm chỗ này.” Vừa nói, tay phải Bạch Tiểu Thuần vừa chỉ vào một điểm trên Linh thực, ở nơi đó lộ ra những điểm lấm tấm rất nhỏ.
“Lá Thiên Hoang dung hợp cùng với Cửu Diệp hóa thành một lá, thôn phệ Bạch Chước Hoa thể hiện ở chỗ này…”
“Bạch Chước Hoa dưới trăm năm thì không trổ hoa, sau trăm năm sẽ trổ hoa, nở trong thời gian rất ngắn. Trong thời gian trăm nhịp thở phải chiết lấy Tứ Diệp Tham Thượng, tẩm bổ bằng lá Thiên Hoang sẽ thành một đóa hoa màu trắng chính là Bạch Chước!”
“Tứ Diệp Tham dùng Linh hỏa sưởi ấm làm cho lá héo rũ, tinh hoa dung nhập tham thể, có thể khiến Bình Bối Tử phát dục, dung hợp thành một!”
“Bình Bối Tử….”
Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh nói ra từng câu, sau đó chỉ rõ dấu vết khiến hắn phát hiện ra trên thân Linh thực. Hắn trình bày cẩn thận, ngay cả phương pháp làm sao để phát hiện cũng nói ra. Mọi người có mặt bắt đầu chuyển từ trào phúng sang kinh ngạc. Sắc mặt người nào người nấy biến đổi liên tục, hoa hấp trở nên dồn dập. Cuối cùng, tất cả đệ tử ngoại môn đều mang vẻ mặt không thể nào tin nổi. Có người còn hoảng sợ, lắp bắp.
“Sao có thể như vậy!”
“Trời ạ, việc này không thể xảy ra được!”
Từng câu từng câu thốt ra từ miệng Bạch Tiểu Thuần vang vọng, như một bàn tay vô hình tát vào mặt những người từng khinh thị hắn. Mọi người ở đây đều là dược dồng, lúc trước chẳng ai nhìn ra những điều ẩn dấu trên Linh thực, bây giờ được Bạch Tiểu Thuần chỉ ra, không ai là không ồ lên thừa nhận.
Từng lời của Bạch Tiểu Thuần đều chuẩn xác, không hề sai sót. Hắn chỉ có một mình nhưng đã làm rung động toàn bộ đệ tử ngoại môn ở nơi này.
“Tạo nghệ về thảo mộc của tên Bạch Tiểu Thuần này đã đạt tới trình độ kinh người rồi!” Tinh thần bọn họ chấn động mạnh, trong đầu như có tiếng sấm nổ vang. Lúc trước bọn hắn cười nhạo, bây giờ sắc mặt cả đám đỏ bừng xấu hổ.
Điều khiến bọn hắn hoảng sợ hơn là phương pháp suy diễn ngược của Bạch Tiểu Thuần. Chỉ từ biểu hiện trên Linh thực, hắn suy ra phương pháp tiến hành. Loại suy luận này cần người ta phải có trình độ vô cùng cao mới có thể làm được.
“Việc này…., cách suy luận này… Kiến thức về thảo mộc của hắn sao có thể đạt tới trình độ này…”
“Hắn mới chỉ là một tên dược đồng, sao có thể dùng cách suy diễn ấy để biết được cách chưởng tòa tạo ra Linh thực. Chuyện này… chuyện này…” Tôn trưởng lão mở to mắt, nét mặt không thể tin nổi.
Hai mắt Lý Thanh Hậu sáng rực. Biểu hiện của Bạch Tiểu Thuần cũng làm hắn không thể tin được.
Trong thời gian ngắn, sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ đã tái nhợt, thân thể lảo đảo lui về sau mấy bước. Nghe xong những gì Bạch Tiểu Thuần nói, tạo nghệ về thảo mộc của đối phương đã làm nàng hiểu ra, thậm chí tinh thần nàng còn hoảng hốt không ít lần. Cảm giác khó chịu trong cơ thể đã lên tới cực hạn.
Bạch Tiểu Thuần đang đứng đó, chỉ dùng lời nói, không cần pháp bảo lại khiến nàng không thể chống đỡ. Nàng chỉ thấy đầu óc nổ vang như có sấm chớp. Nàng liên tục bước lui về sau, sắc mặt ngày một tái nhợt.
“Hỏa Bán Hạ, Cửu Viêm Thiên làm cho linh châu chiếu sáng mãi trong trời đất, sau khi dung nhập vào Bán Hạ Quả sẽ sinh ra Hắc Đầu Hoa. Đó là loại thảo dược cuối cùng ta có thể nhìn ra được.”
Sau thời gian một nửa nén hương nữa, Bạch Tiểu Thuần nói xong câu cuối cùng thì đưa ánh mắt như có điện nhìn Đỗ Lăng Phỉ và mọi người có mặt.
“Đỗ sư tỷ, các vị đồng môn! Con đường thảo mộc bác đại tinh thâm, không có điểm cuối. Không hiểu được điều ấy thì tạo nghệ thảo mộc của các ngươi sẽ chỉ dừng ở đây mà thôi. Các ngươi đã yêu cầu ta kể ra toàn bộ các loại thảo mộc có trong ba quyển đầu, việc ấy có gì là khó!” Bạch Tiểu Thuần hất cằm, phất tay áo sau đó bắt đầu đọc thuộc lòng.
“Linh Đông Trúc…”
“Địa Long Quả…”
“Thủy Mặc Căn…”
Hắn lạnh nhạt cất lời, từng câu tiếp nối không dừng. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có giọng hắn vang lên quanh quẩn như biến thành một bàn tay khác, tiếp tục tát lên những khuôn mặt quanh đây đã từng cười nhạo mình.
Dần dần, từng người có mặt không nhịn được, lần lượt có nhiều người đã lấy ra ngọc giản để so sánh với những điều Bạch Tiểu Thuần đang nói. Thời gian qua đi, thân thể đám ấy ngày một run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ càng đậm.
Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ chuyển thành trắng bệch, lảo đảo lui về sau như đang nhìn thấy quỷ.
Lúc trước nàng buông lời mỉa mai vì thực tế nàng còn chưa từng thấy người nào có thể đọc thuộc lòng toàn bộ ba vạn thảo mộc như thế. Chuyện ấy với nàng là không thể xảy ra. Nếu có, tạo nghệ của người ấy thật quá nghịch thiên rồi.
Thời gian trôi qua, sau một canh giờ, toàn bộ mọi người có mặt đã lấy ngọc giản ra để đối chiếu. Tới lúc Bạch Tiểu Thuần nói xong loại dược thảo cuối cùng thì ai cũng câm nín như đã chết, sau đó tiếng xôn xao lần lượt vang lên ngày một lớn.
“Trời ạ! Một loại cũng không sai. Tất cả đều chính xác. Chuyện này thực sự đã xảy ra!”
“Toàn bộ ba vạn loại dược thảo… Trình độ hiểu biết về thảo mộc của hắn đã đạt tới trình độ này rồi ư? Thứ hạng của hắn trên Thảo Mộc Bia là bao nhiêu?”
“Tạo nghệ về thảo mộc của Đỗ Lăng Phỉ mà so với người này, có khác nào lấy trứng mà so với đá?”
Tiếng thảo luận vang lên xôn xao. Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong lòng thấy đắng chát. Dù lúc hai người đánh nhau nàng cũng không có cảm giác ấy, nhưng dưới màn thể hiện hiểu biết về thảo mộc này, nàng đã hoàn toàn bị đối phương nghiền nát.
Nàng không thể nghĩ, một tên có vận khí nghịch thiên, có pháp bảo lợi hại lại có trình độ cao đến thế trên thảo mộc chi đạo. Điều này đả kích nàng quá lớn. Nàng cười thảm, ném Lăng Vân Hương ra rồi quay người rời đi, không dừng lại nửa bước. Nàng không chịu nổi nữa.
Đỗ Lăng Phỉ rời đi rồi, đám đệ tử ngoại môn cũng xấu hổ, thay nhau ôm quyền hướng về phía Bạch Tiểu Thuần, sau đó nhanh chóng rời đi. Trong lòng mỗi người còn chưa hết rung động.
Trên Diễn Võ Trường chỉ còn lại có Bạch Tiểu Thuần. Hắn đứng đó, ho lên một tiếng, cảm thấy hình như mình đã gây ra chuyện lớn mất rồi. Hắn tranh thủ thời gian nhặt Lăng Vân Hương lên, quay đầu cẩn thận nhìn Lý Thanh Hậu.
“Đệ tử… đi trước!” Nói xong, hắn vội lui về sau rồi chạy mất dạng.
Tôn trưởng lão nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần xa dần, ánh mắt chưa hết rung động.
Chưởng tòa, kẻ này thật… bất phàm!” Lão nhẹ giọng nói.
Lý Thanh Hậu ngửa mặt lên trời cười lớn. Tiếng cười thoải mái vô cùng, sau đó hất tay áo đi về hướng đỉnh núi.