TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 102: Có ai ở đây không

Thời gian thoáng cái đã trôi qua mấy tháng, lúc này Bạch Tiểu Thuần đã vô cùng quen thuộc với khu vực của đệ tử nội môn trên Hương Vân Sơn, do vậy mà cái cảm giác mới mẻ khi vừa trở thành đệ tử nội môn cũng đã vơi bớt đi nhiều.

Phần lớn thời gian của hắn là ở trong động phủ, có khi là tu hành, cũng có khi luyện chế linh dược tại phòng luyện dược, Phát Tình đan cũng được hắn luyện chế ra không ít.

Cuộc sống như vậy khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ, vì với hắn mà nói, tu hành là vì trường sinh, tu vi của mình càng cao thì thọ nguyên đạt được cũng càng thêm nhiều.

Mà luyện chế linh dược chính là niềm hứng thú của hắn. Lý tưởng của hắn là sẽ luyện chế ra Trường Sinh Bất Tử đan, đây là một khát vọng vĩ đại của hắn, thúc đẩy hắn không ngừng mà luyện chế Linh dược. Có điều sự thật lại tàn khốc là sau mấy tháng thực hiện như vậy thì lúc này hắn đau buồn phát hiện ra, bản thân mình đã không còn thảo dược rồi.

Dù là có trong tay một vạn Linh thạch được ban thưởng cho đệ nhất Thiên Kiêu chiến, nhưng tài liệu cần thiết để luyện chế đan dược cấp ba thì không thể mua được, cho dù là ủy thác những gia tộc tu chân kia thì giá tiền phải trả cũng rất cao.

Mà phương pháp tốt nhất chính là có đầy đủ điểm cống hiến, trao đổi với tông môn.

“Điểm cống hiến…” Bạch Tiểu Thuần ngồi trong động phủ, mặt ủ mày chau, điểm cống hiến chính là thứ hắn thiếu thốn nhất. Lúc này hắn chợt do dự một phen, rồi dứt khoát đi ra khỏi động phủ, đến Nhâm vụ, nơi giao nhận nhiệm vụ cho đệ tử nội môn tại bên dưới bia đá nhiệm vụ.

Bởi vì đệ tử nội môn không nhiều nên nơi này không tấp nập người ra vào như khu giao nhận nhiệm vụ của đệ tử ngoại môn, phần lớn những người khác đến rồi đi cũng rất vội vàng, tựa như thời gian là vô cùng quý giá. Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng đã lảo đảo đi đến, đứng nơi đó nhìn vào tấm bia đá nhiệm vụ mà chọn lấy một cái.

“Nguy hiểm không cần lấy!”

“Điểm cống hiến thấp, không lấy!”

“Lâu dài cũng không thể nhận…” Bạch Tiểu Thuần thì thầm nói nhỏ. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi đến nhiệm vụ ở trên cùng. Nhiệm vụ này do trưởng lão tông môn ban bố ra, cần nội hạch của Ký Diệt Thú, giá cả một viên nội hạch đổi được một ngàn điểm cống hiến.

Hơn nữa địa điểm có Ký Diệt Thú là nằm trong dãy sơn mạch hoang vu cách Linh Khê tông không xa. Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm trong chốc lát, loại Ký Diệt Thú này cũng được giới thiệu tại Đệ tứ Linh Thú quyển, chính xác mà nói thì nó cũng không phải là một loại hung thú gì cả mà chỉ là một sinh mệnh kỳ lạ dựa vào kí sinh mà tồn tại.

Nó chọn ký sinh trên người một vài loại hung thú, khiến cho hung thú kia mọc ra thêm một cái đầu nữa. Đến khi cái đầu này hoàn toàn thành hình thì hung thú cũng héo rũ mà chết, Ký Diệt Thú thành thục hóa thành Cửu Nhật Điểu.

Kì lạ chính là trong giai đoạn ký sinh, con thú này có giá trị dược dụng rất lớn, nhưng khi thành thục, phá sọ mà ra trở thành Cửu Nhật Điểu thì toàn thân từ trên xuống dưới lại không có giá trị gì đáng kể. Thậm chí Cửu Nhật Điểu này cũng chỉ sống được trong chín ngày, sứ mạng tồn tại duy nhất của nó chính là trước khi tử vong, nó lại tìm được một đầu hung thú khác mà tiếp tục kí sinh.

Cũng tương tự như Luân hồi…

Loại Kí Diệt Thú này, nói theo một cách nào đó thì cũng chính là một vật vĩnh sinh đầy hi hữu, vẫn cứ luôn tồn tại trong vô tận luân hồi.

Trước kia, Bạch Tiểu Thuần nhớ kỹ đệ tứ thiên Linh thú quyển cũng chính là do ấn tượng sâu sắc với Ký Diệt Thú này.

“Cái khó của nhiệm vụ này là phải tìm kiếm Ký Diệt Thú trong sơn mạch có phạm vi quá lớn. Mỗi một người tìm kiếm như vậy thì vô cùng phiền phức, hao phí rất nhiều thời gian, vì thế cho nên mới có điểm công hiến cao đến như vậy.”

Bạch Tiểu Thuần tra xét dãy sơn mạch hoang vu một chút, biết rõ mặc dù phạm vi sơn mạch rất lớn nhưng hung thú chủ yếu lại dưới Trúc cơ, rất hiếm thấy được hung thú có trình độ Trúc cơ.

Suy tư một lát, Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận nhiệm vụ này. Hắn cũng không lập tức xuất phát mà trở lại động phủ, thu xếp mọi thứ một phen rồi mới ra ngoài, đạp lên Kim Ô Kiếm mà cấp tốc bay xa.

Sơn mạch hoang vu cách Linh Khê tông không xa, với tốc độ của Bạch Tiểu Thuần thì chỉ cần phi hành trong khoảng một ngày là đến nơi. Có điều tu vi của hắn không đủ, nên khi thì phi hành, khi thì chạy nhanh dưới mặt đất. Cứ như vậy, cuối cùng sau ba bốn ngày thì hắn cũng đã tới được dãy sơn mạch hoang vu này.

Nơi đây hùng vĩ, từ xa nhìn qua những sườn núi uốn lượn như trải dài không có điểm cuối, chỉ thấy một mảng cây cối xanh tươi phủ kín tạo thành khu rừng rậm rạp, thỉnh thoảng còn có tiếng chim thú kêu vang truyền ra.

Bạch Tiểu Thuần cũng không lập tức tìm Ký Diệt Thú, mà đi dạo một vòng tại dãy sơn mạch hoang vu. Mãi đến nửa tháng sau, hắn tìm thấy được một sơn cốc trong sơn mạch hoang vu, nơi này như là cửa rừng của khu rừng rậm kia đấy. Bạch Tiểu Thuần ngồi trên cây đại thụ trong sơn cốc, nhìn toàn bộ khu vực sơn cốc trước mặt, ánh mắt cũng dần lộ ra vẻ linh động.

“Dùng phương pháp bình thường mà làm thì quá hao phí thời gian, hơn nữa như vậy cũng chính là thuần túy chỉ dựa vào vận may. Nói không chừng, vận khí tốt thì có thể tìm được một viên nội hạch, không tốt hẳn cả tháng cũng khó mà gặp một viên đấy.”

“Lúc này chính là lúc mà trí tuệ của Bạch Tiểu Thuần ta được thể hiện ra đấy.” Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên, cả người nhoáng một cái chợt đi về phía xa.

Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thuần đứng tại một nơi trên đỉnh núi, phân biệt phương hướng một chút, đang định lấy Phát Tình đan ra thì chợt nhớ đến chuyện gì đó, bèn chạy khắp bốn phía mà hô hoán.

“Có ai không a? Ở đây có đồng môn Linh Khê tông nào không a?” Tiếng la chói tai của Bạch Tiểu Thuần truyền khắp bốn phía, tựa như đang kêu cứu.

Xa xa, có một thân ảnh đang giao chiến với một đầu hung thú. Vẻ mặt người này đầy lạnh lùng kiêu ngạo, mặc trường bào đệ tử nội môn Linh Khê Tông, gã cũng có nghe tiếng Bạch Tiểu Thuần la lên từ nơi xa xa, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.

“Lại thêm một đệ tử không biết tự lượng sức, tu vi không đủ mà còn dám tới đây. Lúc này kêu cứu thì có thể làm được gì chứ, trong sơn mạch hoang vu này, chỉ có cường giả mới có thể đến đây mà thôi.” Thần sắc gã đầy khinh thường, căn bản cũng không có lấy cái suy nghĩ có nên đi cứu viện hay không nữa. Trong tông môn luôn khuyến khích mọi người đoàn kết với nhau nhưng dù sao vẫn không tránh khỏi có một vài người có thiên tính bạc bẽo, lạnh nhạt đấy.

Bạch Tiểu Thuần hô hoán cả buổi cũng không thấy có người trả lời, nên hắn mới yên tâm mà ném ra một đám Phát Tình Đan. Trong tiếng rầm rầm kia, toàn bộ đan dược này nổ tung, hóa thành bột phấn hòa trong gió đi xa.

Thời gian dần qua, toàn bộ hung thú của cả một khu vực này, bất luận đang làm gì, khi ngửi thấy bột phấn theo gió thổi tới thì cả người chúng nó đều run rẩy, hai mắt đỏ lên, hơi thở phì phò rồi dần dần truyền ra tiếng gào rú liên hồi.

Tiếng gào rú vang vọng, sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được thì đập đôi cánh sau lưng một cái mà lao thẳng về phía xa.

Ngay sau lưng, tại một khu vực mà hắn không chú ý tới, tên đệ tử vẫn còn vẻ khinh miệt trên mặt, đột nhiên có một cơn gió thổi qua, con hung thú đang đánh giết gã bỗng nhiên chấn động, rồi hai mắt nó chợt đỏ lên, phát ra tiếng gào đầy điên cuồng. Thậm chí nó còn liều lĩnh lao vào tên đệ tử nội môn kia khiến gã đầy kinh hoảng mà tranh thủ tránh đi.

Nhưng ngay khi gã vừa tránh đi, thì toàn bộ đám hung thú trong khu vực này đều gào rú lên. Một đám lao ra ngoài, ánh mắt đỏ lên, toàn bộ trở nên nóng nảy khiến gã thanh niên này đầy hoảng sợ, nhanh chóng chạy trối chết. Sau lưng gã là một lượng lớn hung thú gào rú đuổi theo, hù dọa gã vội vàng kêu lên ra cầu cứu.

Chỉ là Bạch Tiểu Thuần đã đi xa, không nghe thấy rồi…

Sau ba canh giờ, tại một chỗ đầu ngọn gió, Bạch Tiểu Thuần lại hô hoán lên lần nữa rồi chờ đợi một chút, không thấy có người đáp lại, hắn mới ném ra rất nhiều Phát Tình đan nữa.

Rất nhanh, tiếng gào thét trong khu vực này cũng dần truyền ra.

Bạch Tiểu Thuần không dừng lại. Hai ngày sau, hắn lấy sơn cốc kia làm trung tâm, tất cả những nơi xung quanh phạm vi này đều bị hắn ném ra thanh đan. Lúc này, nguyên một mảng khu vực lớn liên tiếp nhau đều bị bột phấn thanh đan bao phủ tám hướng, tất cả hung thú trong này đều trở nên phát cuồng, tiếng gào rú càng thêm mãnh liệt hơn, thậm chí còn thêm nóng nảy, hung hăng hơn.

Trong lúc tình thế sắp không khống chế được thì Bạch Tiểu Thuần đã nhanh chóng trở về trong sơn cốc rồi. Ở nơi này, hai mắt hắn cũng chợt sáng lên, vung vẩy Kim Ô Kiếm quét thành một con đường, rồi lấy ra rất nhiều Thư Hương Đan, cẩn thận ở chỗ này bóp nát ra. Dần dần, hương khí nơi này đã trở nên nồng đậm.

Bạch Tiểu Thuần rất cẩn thận, hắn cẩn thận từng li từng tí mà tránh né, rồi nhanh chóng lùi về phía sau, thậm chí hắn còn thay một bộ quần áo khác. Sau khi chắc chắn bản thân không dính chút bột phấn Thư Hương Đan nào nữa thì mới trốn trong sơn cốc, cúi đầu nhìn về con đường nhỏ trước mặt.

“Hung thú ngoan ngoan…đến nhanh một chút!” Bạch Tiểu Thuần khe khẽ hát vang một khúc hát, vẻ mặt đầy hưng phấn chờ đợi.

Thời gian trôi qua, mùi hương Thư Hương Đan cũng dần lan ra. Dần dần, tất cả hung thú trong cả mảnh khu vực lớn này bị kích thích bởi Phát Tình đan, vốn đang phát cuồng, lúc này ngửi thấy mùi Thư Hương đan mà đồng loạt gào rú ngập trời rồi hướng về sơn cốc vội vàng lao đến. Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều hung thú chạy như điên mà đến, tựa như thú triều, khiến cho mặt đất phải rung chuyển.

Sau một lúc lâu, một đợt hung thú đầu tiên kéo đến, Bạch Tiểu Thuần lập tức đứng thẳng người, ngưng thần nhìn về phía dưới. Trong chớp mắt, một lượng lớn hung thú khác nhau đang cấp tốc chạy như bay trên con đường nhỏ này mà tiến đến đây, tiếng gào rú ngập trời. Bạch Tiểu Thuần trợn tròn cả hai mắt nhìn vô số hung thú phía dưới, hai mắt lóe lên, tay phải bấm quyết điểm một chỉ, Kim Ô Kiếm lập tức bay ra đến thẳng một con Hổ trong đó.

Phần lưng con Hổ này đột nhiên lại có thêm một cái đầu thứ hai nữa. Kim Quang lóe lên, cái đầu này lập tức nổ tung, một viên nội hạch bay ra bị Bạch Tiểu Thuần khống chế chụp lấy, ném vào trong túi trữ vật. Kim quang lại tiếp tục bay lượn thẳng đến một con hung thú có hai đầu mà đi.

Đợt thú triều này kéo dài chừng một canh giờ khiến cả sơ cốc đều rung chuyển, như sắp bị đám thú kia va đập tan nát. Mặt mày Bạch Tiểu Thuần đầy hớn hở, không ngừng điểu khiển phi kiếm lóe sáng. Đến khi thú triều tiêu tán, hắn vui mừng khôn xiết phát hiện ra, vậy mà mình đã thu thập được mười viên nôi hạch Ký Diệt Thú.

“Vẫn cứ là Bạch Tiểu Thuần ta thông minh a.” Bạch Tiểu Thuần đắc ý nhìn nội hạch Ký Diệt Thú trong túi trữ vật của mình. Rồi hắn nhoáng người bay ra khỏi mảng khu vực này, đi tới khu vực kế tiếp.

Đến khi Bạch Tiểu Thuần đã đi khỏi đây thật lâu, thì trong khu rừng ở khu vực này, có một thanh niên với quần áo toàn thân rách rưới, bộ dạng đầy thê thảm, gắng gượng bước đi từng bước đầy gian nan. Gã khóc không ra nước mắt, hai mắt mờ mịt, nhìn qua mơ hồ có chút giống với Bắc Hàn Liệt...

“Cái sơn mạch hoang vu này làm sao vậy…cái phiến thế giới này làm sao vậy…Hung thú tại đây không ăn người nữa, mà là…ta…ta…” Nước mắt gã cũng đã cạn hết, mất hồn mất vía.

Cứ như vậy, khoảng thời gian này cứ trôi đi từng ngày, Bạch Tiểu Thuần dựa vào Phát Tình đan mà hoành hành gần như toàn bộ sơn mạch hoang vu này. Những nơi hắn đi qua, vô số hung thú điên cuồng, mà mỗi lần hắn ném đan dược ra thì cũng đều từng hô hoán vài tiếng để dò hỏi xem bốn phía xung quanh có người hay không.

Cũng nhiều lần, có đệ tử đáp lại ngay lập tức. Những lần này, Bạch Tiểu Thuần đều mang đầy áy náy nói cho đối phương biết kế hoạch của mình, rồi tiễn đưa một viên nội hạch với tư cách là tạ lễ, khích lệ người này rời khỏi đây, đồng thời cũng hi vọng người đó nói cho những đồng môn khác, tranh thủ vài ngày này mà rời đi. Bản thân hắn còn đưa ra thêm một viên nội hạch để cảm ơn. Phần lớn các đệ tử nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều lập tức nhận ra hắn, đến khi nghe được kế hoạch của Bạch Tiểu Thuần xong thì thân thể của mỗi người đều run lên, rồi tranh thủ chạy vội ra khỏi đây.

Đọc truyện chữ Full