TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 137: Chiến thú của ta!

Giờ khắc này, gần như toàn bộ bờ Bắc đều chú tâm đến nơi này, thậm chí còn có vài ánh mắt từ Chủng Đạo Sơn tập trung ở đây.

"Đây là... Hả?"

Dường như có một tiếng kêu nhỏ vang lên mơ hồ, rồi đột nhiên vòng xoáy trên bầu trời chuyển sang màu đỏ, rất nhanh sau đó, cả vùng trời cũng đều chuyển thành màu đỏ.

Đúng lúc này thì chợt có một tiếng kêu đầy thê lương truyền ra từ trong Dục Thú hoa. Ngay sau đó, cái khí tức đầy cường hãn kia đột nhiên nghịch chuyển mà giảm mạnh xuống, trong giây lát khí tức này đã rơi xuống mức cùng kiệt, thay vào đó là một cỗ tử khí xuất hiện.

Dường như là bị chết yểu, chưa được sinh ra thì đã gần tử vong. Cả người Bạch Tiểu Thuần run rẩy, mà bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn cũng giật mình.

“Đây là huyết mạch hỗn tạp, biểu hiện ý chí không cách nào khống chế thân thể!

“Chết tiệt, ta biết ngay là có thể như vậy mà!!!”

“Con thú này lại không cách nào ra đời được…” Trong lúc Bốn vị Chưởng tào Tứ sơn đang kinh hô lên, thì thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào Dục Thú hoa. Hắn có thể cảm nhận được một sinh mệnh bên trong Dục Thú hoa như muốn buông xuống nhưng cứ một mực không cách nào thành công mà sắp phải đi đến tử vong. Chỉ trong vài hơi thở, tử khí nồng đậm đã lan tràn ra bốn phía xung quanh.

Đúng lúc này, đột nhiên một thân ảnh mờ ảo vô thanh vô tức xuất hiện ngay giữa không trung phía trên Dục Thú hoa. Tuy hình dáng cụ thể không ai nhìn ra được, nhưng có thể nhân định là một vị lão nhân mặc một thân trường bào trắng, cả người như không chút khí tức nào, cứ bình tĩnh mà xuất hiện như vậy.

Tu vi...sâu không lường được!

Sự xuất hiện của lão khiến bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn chấn động trong lòng. Đám đệ tử bờ Bắc tuy chưa từng nhìn thấy lão giả này nhưng về phần bốn vị Chưởng tòa, sau một chút sững người thì sắc mặt cả bốn đều hoàn toàn biến đổi, lập tức quỳ xuống bái lạy.

“Lão tổ đời thứ ba…”

Đám đệ tử vừa nghe được những lời này, trong khoảng khắc đó đầu óc của cả bọn như nổ vang, từng người vội vàng run rẩy quỳ xuống bái lạy.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng đã choáng váng, không còn chú ý tới sự xuất hiện của thân ảnh kia. Trong mắt của hắn chỉ còn có Dục Thú hoa đang khô héo và sinh mệnh bên trong đó, tim hắn run rẩy, tròng mắt đầy nước mắt.

Bạch y lão giả yên lặng nhìn Dục Thú hoa, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ rồi một cỗ sinh cơ tràn vào. Nhưng cỗ sinh cơ đó cũng tiêu tán đi rất nhanh, khí tức tử vong lại càng nồng đậm hơn.

Bạch y lão giả có chút suy tư, rồi đột ngột đưa mắt nhìn về phía Cổ Thú thâm uyên.

Trong Cổ Thú thâm uyên, Thiên Giác Mặc Long đột nhiên há to miệng, một giọt máu vàng óng lập tức bay ra. Thân thể nó thoáng già nua thêm một chút, nhưng ánh mắt nhìn về phía Dục Thú hoa phía xa xa kia đầy khẩn trương và kỳ vọng.

Giọt máu huyết màu vàng óng như rạch xé bầu trời tạo thành một cầu vồng kim sắc lao thẳng tới đây, rơi xuống Dục Thú Hoa. Cùng lúc đó, Bạch y lão giả than nhẹ một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, tầng mây trên bầu trời cuồn cuộn dậy sóng. Tựa như đang có một lực lượng vô thượng ngưng tụ trong tay của lão giả, hóa thành một phù văn xuyên thấu vào bên trong Dục Thú hoa, rồi dung hòa vào giọt máu vàng kim kia đi vào bên trong.

“Huyết mạch hỗn tạp, cửu tử nhất sinh. Lão phu chỉ có thể buộc mệnh cửu thiên cho nó, còn có thể sống sót giãy dụa trong Dục Thú hoa ra ngoài được hay không, thì phải dựa vào ý chí của con thú này. Đáng tiếc cho một đầu…Linh thú tiềm chất ngũ giai.” Lão giả than nhẹ, xem như bản thân lão cũng không có biện pháp nghịch thiên cải mệnh. Có thể sống sót hay không đành trông chờ vào tạo hóa của con thú này.

Mang theo tiếc nuối, lão nghiêng đầu nhìn qua Bạch Tiểu Thuần đang ngây ngốc tại đó, ánh mắt lộ ra thương cảm, tay áo lão hất lên, thân ảnh mơ hồ rồi hóa thành từng điểm sáng tiêu tán đi.

Đến khi lão giả rời đi thì bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn mới chậm rãi đứng dậy. Cả bốn mang theo kính sợ nhìn về phía vị lão giả kia rời đi, rồi mới cúi đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đang ngẩn người cạnh Dục Thú hoa.

Trong mắt từng người đều hiện lên vẻ không đành lòng. Cho dù là ai đi nữa, nếu như đã bỏ công sức cố gắng đến nhường này nhưng chiến thú cuối cùng không cách nào ra đời được, nhất định cũng sẽ rất khổ sở. Hơn nữa đây còn là Dục Thú Chủng hiện giờ gần như đã tuyệt chủng tại Tu chân giới.

Bốn vị Chưởng tòa than nhẹ, bực bội đối với Bạch Tiểu Thuần cũng tiêu tan, rồi cũng rời khỏi đây. Đám đệ tử bờ Bắc nhìn thấy một màn biến hóa nghịch chuyển này cũng không cách nào có thể gây sự với Bạch Tiểu Thuần ở thời điểm này được nữa, cho dù trong lòng một vài người vẫn còn không ít oán khí nhưng vẫn trầm mặc mà dần dần tản đi.

Rất nhanh, hoàng hôn buông xuống, bốn phía lầu các Bách Thú Viện lúc này chỉ còn một mình Bạch Tiểu Thuần cứ ngồi nơi đó, ngơ ngác nhìn Dục Thú hoa. Hoa này tuy đã khô héo phân nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cơ thể gầy yếu đang cố gắng giãy dụa, như đang hướng đến sinh mệnh mà khiêu chiến.

Nước mắt Bạch Tiểu Thuần cũng nhẹ rơi xuống. Hắn chậm rãi bước lên trước, yên lặng ngồi đó, vuốt ve Dục Thú hoa.

Hắn rất khổ sở, vẻ mặt đầy bi thương như không muốn tiếp nhận cái sự thật như vậy. Trong suy nghĩ của hắn lúc này, không phải là chiến thú cường đại nhất gì gì nữa, mà đơn thuần hắn chỉ hi vọng tiểu sinh mệnh này có thể sống sót, cho dù nó không có tư chất gì đi nữa cũng được.

Đây là sinh mệnh do hắn bồi dưỡng, cái loại cảm giác khi nhìn thấy đối phương chết đi trước mắt khiến lòng hắn đau đớn như dao cắt. Nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Tiểu Thuần cũng không có cách gì để giúp nó, cho dù hiện tại hắn đã là Ngưng Khí tầng mười nhưng cũng chỉ đầy bất lực như cũ. Cái loại bất lực này khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ngột ngạt khó tả.

Màn đêm buông xuống, một cảm giác ngạt thở và bất lực chỉ đành trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất khiến Bạch Tiểu Thuần run rẩy sợ hãi. Hắn nhớ tới năm đó lúc còn ở trong thôn, cha mẹ trước khi lâm bệnh mà chết đã từng nắm lấy tay mình, nói với mình… sống sót.

Hai chữ này như tồn tại vĩnh hằng trong đầu Bạch Tiểu Thuần.

"Sống sót... Nhất định phải sống sót..."

“Thiết Đản, không được chết…” Nước mắt Bạch Tiểu Thuần rơi xuống, hắn nhẹ giọng nỉ non, vuốt ve lấy Dục Thú hoa bên trên cái thân thể tiểu thú nhỏ bé nhô ra ấy, nói hắn đã đặt tên cho nó rồi. Tiểu thú như cảm nhận được khí tức của Bạch Tiểu Thuần mà chợt nhúc nhích.

“Phải kiên trì, ngươi còn chưa được nhìn thấy cái thế giới này, ngươi còn chưa nhìn thấy ta. Ngày sau ta còn muốn dẫn theo ngươi rong ruổi khắp Tu chân giới…”

“Kiên trì!” Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng lẩm bẩm với ngữ khí đầy kiên định. Nói một đêm dài, không ngừng vuốt ve lấy Dục Thú hoa nơi mà phần thân thể tiểu thú nhô ra, dùng thật tâm của hắn, dùng khả năng duy nhất mà hắn có thể làm được là bồi bạn bên cạnh, mà cổ vũ, mà van nài.

Đến hừng đông, đến trưa, rồi hoàng hôn, trăng treo cao…

Ngày đầu tiên cũng trôi qua rất nhanh, tiểu thú bên trong Dục Thú hoa giãy dụa yếu hơn một chút, nhưng dường như nó không hề từ bỏ mà vẫn đang nỗ lực khống chế lấy cái thân thể như muốn sụp đổ vì huyết mạch hỗn tạp.

Cả ngày này, Bạch Tiểu Thuần cũng quên đi hết thảy mọi chuyện xung quanh, trong mắt hắn chỉ còn tiểu thú trong Dục Thú hoa. Hắn nhẹ giọng thì thào, dùng thanh âm nhu hòa nhất trấn an, dùng tấm lòng của hắn không ngừng cổ vũ. Hắn không ngừng nói chuyện, thậm chí còn thử truyền Linh lực của mình vào bên trong Dục Thú hoa dù biết cách này vô dụng, nhưng vẫn cứ tiếp tục làm vậy.

Dần dần, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Bạch Tiểu Thuần không ngủ không nghỉ, hai mắt hắn đầy tơ máu, linh lực trong cơ thể không ngừng phóng xuất ra ngoài nên cũng đã sớm khô kiệt, mỗi lần Linh lực mới sản sinh ra thì hắn lại dung nhập toàn bộ vào bên trong Dục Thú hoa.

Linh lực kia là mang theo lời chúc phúc của hắn, mang theo thương xót của hắn, còn cả sự cổ vũ trấn an của hắn nữa. Trong bốn ngày này, hắn luôn nói chuyện, luôn cổ vũ, mỗi lần tiểu thú giãy dụa kịch liệt, như cảm nhận được đau đớn mà truyền ra thanh âm thút thít khẽ khàng thì Bạch Tiểu Thuần lại trấn an, để cho nó cảm nhận được ấm áp rồi dần bình tĩnh trở lại. Thế nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng tuyệt vọng phát hiện khí tức của nó càng ngày càng yếu ớt, mà cảm giác tử vong thì lại càng ngày càng mãnh liệt.

“Thiết Đản, ngươi biết không, lúc ta còn nhỏ, cha mẹ ta vẫn còn, ta cũng không có sợ chết như vậy…cũng không biết cái gì là chết.”

“Chờ ngươi khỏe lại, ta dẫn ngươi đi gặp Lý thúc thúc, thúc ấy đối xử với ta rất tốt, tựa như phụ thân…” Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, nói về quá khứ của mình, nói về mọi chuyện trong thôn và trong tông môn của mình.

Đêm khuya ngày thứ tư, cả Tứ đại hộ sơn Linh thú hay Thiên Giác Mặc Long nơi thâm uyên cũng từ từ thu hồi ánh mắt của mình, mang đầy thở dài, không còn quan tâm tới nơi này nữa. Nhưng vẫn có một con Đại hắc cẩu trong đêm này còn yên lặng đi tới Bách Thú Viện, sau khi tới hậu viện thì hướng về phía Bạch Tiểu Thuần mà đến, rồi ghé cạnh Dục Thú hoa, ánh mắt đầy bi ai nhìn vào sinh mệnh bên trong hoa rồi nhẹ nhàng liếm láp.

Lại qua thêm một ngày nữa, đến hoàng hôn ngày thứ năm thì Bạch Tiểu Thuần đã mệt mỏ không chịu nổi. Năm ngày này với hắn mà nói thì không khác gì năm tháng luyện dược ròng rã không ngủ không nghỉ vậy. Nhưng hắn không muốn từ bỏ, hắn vẫn cứ cổ vũ như trước, không ngừng nói đi nói lại, không ngừng trấn an nhưng tiểu thú giãy giụa ngày càng yếu ớt. Đến đêm khuya ngày thứ năm, tiểu thú đột nhiên giãy giụa mãnh liệt vài lần, những lần giãy tiếp theo đều trở nên chậm chạp, tựa như còn mang theo từng đợt run rẩy, rồi dần dần nó như bất động. Khí tức tử vong từ trong Dục Thú hoa đã tràn ngập khắp nơi, bao phủ lấy cả Bạch Tiểu Thuần và Dạ Hành Thú.

“Sống sót! Ngươi phải sống sót!” Bạch Tiểu Thuần chụp lấy thân thể tiểu thú bên dưới Dục Thú hoa, mang theo hai mắt đẫm lệ mà rống gào.

“Lạc Trần gia tộc truy sát ta, hơn mười người đều muốn giết ta, nhưng ta vẫn còn sống, ta lấy thương đổi giết. Ta đã từng bẻ gãy lấy xương cốt của mình mà chống lại vận mệnh, ngươi cũng phải như vậy, phải sống!!! Phải sống sót!!!”

Bạch Tiểu Thuần rống to, hắn không ngừng phóng xuất linh lực của mình ra, không ngừng cổ vũ, thậm chí còn gào thét lên. Tiểu thú vốn đang bất động thân thể, rồi cũng dần dần run rẩy, rồi dần bắt đầu giãy dụa. cái giãy dụa này càng ngày càng mãnh liệt hơn, tựa như dục vọng cầu sinh của nó theo từng lời nói của Bạch Tiểu Thuần mà được kích phát mạnh mẽ.

“Triển khai toàn bộ lực lượng cầu sinh của ngươi, khống chế thân thể của ngươi mà lao ra ngoài này!” Bạch Tiểu Thuần lau nước mắt, gào lớn.

Tiểu thú bên trong Dục Thú hoa càng cố gắng giãy dụa, phát ra thanh âm ô ô. Mỗi lần giãy dụa khiến cả người nó đau nhức kịch liệt đến run rẩy cả người, thế nhưng nó không còn từ bỏ, tựa như lúc này có một ý chí cực kỳ mãnh liệt chống đỡ cho nó. Dường như lực lượng cầu sinh vượt trội này đã trở thành toàn bộ sinh mệnh của nó.

“Ngươi chính là chiến thú cường hãn nhất, ngươi là đồng bạn cả đời này của Bạch Tiểu Thuần ta, ta sáng tạo ra ngươi, ta bồi dưỡng ngươi, ta không cho phép ngươi chết!!!” Thanh âm của Bạch Tiểu Thuần đã trở nên khàn khàn mang theo đầy điên cuồng.

Từng lời hắn nói ra khiến cho tiểu thú được hắn khích lệ năm ngày ròng rã này cũng không còn phát ra thanh âm ô ô nữa, mà là truyền ra tiếng gầm rú thét gào. Tuy rằng thanh âm rất yếu ớt, nhưng đó chính là tiếng gầm thét, mà sinh mệnh vốn ảm đạm của nó trong thời khắc này đột nhiên lóe sáng lập lòe, tựa như bị thiêu đốt mà không ngừng bộc phát, không ngừng dâng tràn lên. Tầng mây lại lần nữa xuất hiện trên bầu trời, rồi ầm ầm chuyển động như cái ý chí đang gắng gượng chèo chống trong lòng nó lúc này, một lần nữa khiến nó lại hướng về Vận mệnh khiêu chiến.

Cái chấn động này đã dẫn tới sự chú ý của toàn bờ Bắc, không ít các đệ tử bừng tỉnh, bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn cũng đồng thời giật mình mà lao thẳng tới nơi Bạch Tiểu Thuần ở Bách Thú Viện. Còn có rất nhiều đệ tử biến sắc mặt, tranh thủ xông ra, rồi từ bốn phương tám hướng đều đi về phía Bách Thú Viện. Lúc này khí tức sinh mệnh trong Dục Thú hoa lại ngập trời, dẫn động thương khung, khiến tầng mây phía trên chuyển động càng thêm kịch liệt.

Bốn Linh thú hộ sơn, Thiên Giác nơi thâm uyên, từng ánh mắt nơi Chủng Đạo Sơn, còn có cả hư ảnh không người phát giác của Bạch y lão giả lại xuất hiện lần nữa.

Đúng lúc này, ngay khi ngày thứ năm vừa qua, vừa bước sang ngày thứ sáu thì tiếng gào thét kinh thiên động địa bên trong Dục Thú hoa cũng truyền ra. Một cỗ trùng kích khuếch tán khiến Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi không chịu nổi bị đẩy lùi ngược về phía sau, tựa người vào vách tường bên cạnh, Dạ Hành Thú cũng bị đẩy lùi lại.

Ầm một tiếng, Dục Thú hoa trực tiếp vỡ vụn ra, một móng vuốt tiểu thú đột nhiên duỗi ra. Cái móng vuốt này vô cùng sắc bén, tựa như có thể rạch xé hư vô, thậm chí trên móng của nó còn như ẩn hiện hỏa diễm khiến người khác nhìn thấy đều chấn động tâm thần, nhìn mà kinh hãi.

Cùng lúc này, móng vuốt cũng hướng về bốn phía xé mở ra, rồi… một cái đầu tiểu thú cũng lộ ra!!!

Giống như ngựa, giống như chó, giống như rắn mối, giống như cá sấu, giống như rồng!

Đỉnh đầu có một cái sừng, một dải lông trắng trải dài trên lưng, trên người có vảy đen, răng sắc nhọn, hai mắt nhắm nghiền lại.

“Đây là…” Hai mắt của lão giả Bạch y đang lơ lửng trên không trung lóe lên ánh sáng kì lạ, lập tức động tâm. Lão không nghĩ tới tiểu gia hỏa này vậy mà lại có thể sống sót, hơn nữa nhìn bộ dạng này thì hẳn nó có tiềm lực vô tận, thậm chí có thể tiến giai huyết mạch!

Ngay lúc này, tại Cổ Thú thâm uyên, Thiên Giác Mặc Long cũng đột nhiên mở mắt ra, bốn Linh thú hộ sơn cũng chấn động, toàn bộ chiến thú toàn bờ Bắc đều run rẩy.

Đám người bốn phía truyền ra tiếng kinh hô. Bất kì người nào cũng có thể nhìn ra được tiểu thú này…nhất định siêu phàm!

Bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn đều trợn mắt há mồm, ánh mắt lóe lên sáng ngời.

“Xuất sinh đã có thể nắm giữ thuật pháp, hỏa diễm trên móng vuốt kia chứng minh nó là…lục giai huyết mạch. Trời ạ, Linh Khê Tông ta lại có thể xuất hiện Linh thú lục giai huyết mạch!!!”

“Tương lai nó nhất định chính là Linh thú hộ tông của bờ Bắc ta!!!”

“Ha ha ha, Bờ Bắc chúng ta cuối cùng cũng đã ra đời một Linh thú lục giai, vượt trội hơn cả Thiên Giác Mặc Long!”

Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà muốn vọt lên, đến gần nhìn cho rõ. Lúc này Bạch Tiểu Thuần đang dựa vào tường, thân ảnh của hắn bị đám người kia che đi. Nhưng hắn cũng không để tâm, chỉ đang cười mà thôi, là vui vẻ cười vì Thiết Đản, cũng là vui vẻ cười cho chính mình.

“Còn sống là tốt…”

Sau khi cái đầu của tiểu thú lộ ra, thì hai mắt của nó cũng cố hết sức mở ra, trừng mắt nhìn. Hai con mắt nó rất lớn, nhìn qua vô cùng đáng yêu, còn lộ ra ánh sáng đen đầy linh động nhìn bốn phía như đang tìm kiếm gì đó.

Động tác đầu tiên của nó khi thò đầu ra ngoài mang ý nghĩa cực lớn. Người khác có thể không biết nhưng bạch y lão giả giữa không trung chợt chấn động tâm thần.

Bị đám người bốn phía che kín, dường như tiểu thú không tìm thấy cái thân ảnh nó mong ngóng kia, thần sắc đầy lo lắng, nóng nảy, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ mà phát ra từng tràng gầm gừ nhẹ.

Đang lúc này…

"Thiết Đản..." Bạch Tiểu Thuần dựa vào vách tường, gắng sức lê cái thân thể đầy mỏi mệt nhưng còn có cả kích động và vui sướng, thuận theo khe hở trong đám người mà nhìn về phía tiểu thú, nhẹ giọng gọi.

Hắn vừa mới gọi đến, tiểu thú không còn giận dữ nữa, thân thể nó run lên. Trong nháy mắt, nó quay đầu lại, con mắt sáng ngời, cũng từ trong khe hở của đám người xung quanh, nó nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần. Nhìn thấy hắn, ánh mắt nó từ từ nhu hòa lại, từ từ lộ ra vẻ kinh hỉ tựa như đã tìm thấy được thân nhân.

Nó tìm được rồi!

Tựa như…nó có thể gắng gượng mà không ngừng giãy dụa, dùng ý chí liều lĩnh cuối cùng cũng chính là vì nó muốn xông ra khỏi Dục Thú hoa, muốn mở mắt ra, nhìn một lần người mang cho mình cảm giác ấm áp, khích lệ mình, an ủi mình. Dù là nhìn một chút thôi thì đối với nó cũng đã đủ rồi!

Loại tâm tình này hình thành nên một ý chí, vượt trên cả cầu sinh!

Thời gian, tựa như lúc này chợt dừng lại. Đối với Thiết Đản mà nói thì trong cái chớp mắt này, mặc kệ cái thế giới xa lạ này có bao nhiêu người xa lạ ngăn cản trước mặt nó, nhưng khi Bạch Tiểu Thuần vừa mới mở miệng gọi mình thì tất cả cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn có duy nhất Bạch Tiểu Thuần, là tất cả đối với mình.

Đọc truyện chữ Full