Lại một tháng trôi qua, hành vi của Thiết Đản càng trầm trọng hơn. Phàm là những tên nam đệ tử đã từng trêu chọc Bạch Tiểu Thuần, cả đám đều muốn điên rồi, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Lúc này, cuối cùng thì tu vi của Bạch Tiểu Thuần đã đạt tới Ngưng Khí tầng mười đại viên mãn, đã tới cực hạn, tựa như đụng phải một tầng ngăn cách, khó mà tinh tiến.
“Chỉ có Trúc Cơ!” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong. Trúc Cơ chia ra làm Phàm Mạch, Địa Mạch, cùng với Thiên Mạch trong truyền thuyết. Thọ nguyên tăng thêm cũng hoàn toàn khác biệt, lần lượt là một trăm năm, hai trăm năm và năm trăm năm.
Đối với Thiên Mạch Trúc Cơ, Bạch Tiểu Thuần không có nghĩ tới, đó là chuyện quá mờ mịt. Toàn bộ Linh Khê Tông suốt vạn năm qua cũng chỉ xuất hiện vài người có thể Thiên Mạch Trúc Cơ, đều là những người có được cơ duyên lớn lao, mới có thể có được Thiên Mạch khí, nhờ vào đó mà Trúc Cơ.
“Bình thường mà nói thì Phàm Mạch có khá nhiều, chỉ cần có Trúc Cơ Đan. Mà Địa Mạch Trúc Cơ thì cần phải có Địa Mạch khí... Hơn nữa Địa Mạch Trúc Cơ cũng có mạnh yếu, còn phải xem lúc Trúc Cơ có thể tiếp nhận mấy lần Linh Hải triều tịch ở trong cơ thể! Ít nhất là một lần, nhiều nhất là chín lần!”
“Còn cả lực lượng thân thể của ta, đã đụng chạm tới tầng gông cùm xiềng xích thứ nhất. Vô luận là đột phá đến Bất Tử Kim Bì hay là mượn nhờ Long Tượng Hóa Hải Kinh mà Trúc Cơ thành công, thì hẳn là có thể đột phá được gông cùm xiềng xích. Mà nếu đồng thời cùng đột phá, thì nói không chừng còn có thể lợi hại hơn!” Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm. Hắn nhớ rõ, ở trong tông môn có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy Trúc Cơ Đan, mặc dù rất nhiều nhưng với thân gia của Bạch Tiểu Thuần thì vẫn có thể đổi lấy được. Chỉ là hắn có chút không cam tâm, dù sao thì Phàm Mạch Trúc Cơ cũng chỉ có thể gia tăng một trăm năm thọ nguyên.
Khi còn đang xoắn xuýt, Bạch Tiểu Thuần lấy ra ngọc giản truyền âm, ngẫm nghĩ rồi truyền cho Lý Thanh Hậu một đạo tin tức, hỏi về sự tình Địa Mạch khí.
Rất nhanh, ngọc giản đã tràn ra ánh sáng nhu hòa, Lý Thanh Hậu đã hồi âm. Bạch Tiểu Thuần lập tức đem linh lực dung nhập vào trong đó, ngay tức khắc, trong đầu có hắn đã vang lên âm thanh trầm thấp của Lý Thanh Hậu.
“Vốn ta cũng định sắp tới sẽ nói với ngươi, ba tháng sau, bờ Bắc chọn ra một trăm năm mươi người, bờ Nam chọn ra một trăm người, đều là đệ tử nội môn Ngưng Khí tầng mười đến tập hợp ở đại điện Chủng Đạo Sơn.”
“Tam đại Trúc Cơ thánh địa sắp mở ra, ngươi đi tới Vẫn Kiếm Thâm Uyên, cùng với tất cả mọi người cùng tranh đoạt Địa Mạch khí, nhờ đó mà Địa Mạch Trúc Cơ. Một khi thành công thì có thể tăng thêm hai trăm năm thọ nguyên. Ước muốn trường sinh của ngươi sẽ bước ra một bước dài!”
Thân hình Bạch Tiểu Thuần chấn động, hô hấp dồn dập, nhìn vào ngọc giản.
“Địa Mạch Trúc Cơ, nếu có thể thành công thì có thể gia tăng hai trăm năm thọ nguyên!!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra khát vọng, nhưng rất nhanh lại do dự một chút.
“Tranh đoạt với người khác, tất sẽ có chém giết...”
“Nhưng đó là hai trăm năm a!” Bạch Tiểu Thuần giãy dụa thật lâu, chấp niệm trường sinh hoàn toàn bộc phát, con mắt cũng đỏ cả lên.
Rất nhanh, tin tức có liên quan đến việc tam đại thánh địa Trúc Cơ sắp mở ra đã chậm rãi truyền ra khắp hai bờ Nam Bắc. Rất nhiều thiên kiêu đều đã sớm biết về chuyện này giống như Bạch Tiểu Thuần.
Tam đại thánh đại Trúc Cơ này theo thứ tự là Vẫn Kiếm Thâm Uyên, Nhất U Bí Cảnh và Thượng Cổ Linh Quật, cứ sáu mươi năm lại mở ra một lần. Lúc này đã sắp đến lúc mở ra.
Ba khu vực này đều là khu vực tài nguyên chiến lược, cũng không phải của riêng Linh Khê Tông độc chiếm, mà là của bốn tông môn mạnh nhất của tu chân giới hạ du đông mạch, bao gồm cả Linh Khê Tông cùng nắm giữ. Mỗi một lần mở ra, tứ đại tông môn đều sẽ phái đệ tử tới tranh đoạt.
Trong đó lấy Vẫn Kiếm Thâm Uyên đứng đầu, Nhất U Bí Cảnh và Thượng Cổ Linh Quật đứng sau. Sở dĩ như thế là bởi vì trong truyền thuyết, ở trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên có ẩn giấu một tia Thiên Mạch khí.
Truyền thuyết này đã có từ rất lâu, nhưng kể từ khi Vẫn Kiếm Thâm Uyên được phát hiện ra cho đến bây giờ, cũng chưa thấy người nào thu được Thiên Mạch khí. Mà ngay cả Địa Mạch, mỗi một lần bốn tông có mấy trăm người đi vào, nhưng người thành công cũng không nhiều hơn mấy chục người.
Có thể nói rằng, tranh đoạt Địa Mạch tràn đầy huyết tinh, cạnh tranh mà sinh tồn!
“Ở bên trong nhất định là một phen gió tanh mưa máu. Tranh đoạt tư cách Địa Mạch Trúc Cơ, mỗi lần đều có rất nhiều người chết... Ta nghe nói đây cũng là một lần tranh đấu của tứ đại tông môn, càng nhiều người thành công Địa Mạch Trúc Cơ, thì lần tiếp theo mở ra số người tiến vào lại càng nhiều.”
“Ta không cam tâm a. Giữa Phàm Mạch và Địa Mạch có chênh lệch cực lớn. Địa Mạch Trúc Cơ có thể nghiền ép Phàm Mạch, căn bản là không cùng một cấp độ.”
Những lời bàn tán liên quan đến tam đại thánh địa Trúc Cơ rất nhanh đã lan rộng khắp hai bờ Nam Bắc. Tất cả đệ tử nội môn, phàm là đạt đến Ngưng Khí tầng mười, đều động tâm thình thịch với tin tức này.
Nhưng cũng có một số người lại phân vân khi nghe đồn về sự huyết tinh trong đó, thà rằng lựa chọn Phàm Mạch Trúc Cơ an toàn hơn, cũng không ham một trăm năm thọ nguyên nhiều thêm cùng với tương lai huy hoàng nghiền ép Phàm Mạch kia.
Ba tháng sau, vào sáng sớm, khi tiếng chuông Chủng Đạo Sơn ngân vang quanh quẩn toàn bộ tông môn. Dưới tiếng chuông uy nghiêm kia, bảy vị chưởng tọa của bảy ngọn núi hai bờ Nam Bắc, tất cả đều bay lên không trung, thần sắc nghiêm túc. Phía sau bọn hắn đều có mấy chục đệ tử đi theo, thẳng đến Chủng Đạo Sơn.
Giờ phút này, trong toàn tông môn, tất cả đệ tử đều ngẩng đầu nhìn lên những thân ảnh ở trên bầu trời này. Bất cứ một người đệ tử nào ở trong đó, cũng là người rất nổi danh.
Ở bên bờ Bắc, Bắc Hàn Liệt, Từ Tung, Công Tôn Uyển Nhi, Bắc Hàn Phong, Công Tông Vân, còn có Quỷ Nha trên dưới toàn thân tràn ngập hắc vụ đi trước nhất tất cả mọi người...
Bờ Nam cũng như vậy. Toàn bộ đệ tử của Thanh Phong Sơn, Hương Vân Sơn, Tử Đỉnh Sơn đều ngẩng đầu. Hứa Bảo Tài kích động, hưng phấn ghi chép lại cảnh tượng mà mình đang thấy vào quyển sách nhỏ ở trong tay.
Thượng Quan Thiên Hữu so với lúc trước đã mạnh hơn, cả người như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, tản mát ra hào quang chói mắt. Còn có Chu Tâm Kỳ, toàn thân tràn ngập ánh sáng màu lam, tựa như có sinh cơ nồng đậm đang khuếch tán.
Còn có Lữ Thiên Lỗi như một tia chớp muốn phá vỡ thương khung, và cả một số đệ tử nội môn lâu năm. Giờ phút này, cả đám đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, đi theo ba vị chưởng tọa, nhanh chóng tiến lên,
“Bờ Bắc một trăm năm mươi người, bờ Nam một trăm người. Không biết lần này, có bao nhiêu người trong số bọn họ có thể thành công từ trong chém giết với tam đại tông khác mà quật khởi, thành công Địa Mạch Trúc Cơ! Lại có bao nhiêu người, vĩnh viễn không có cách nào trở về... Con đường tu hành, chính là một con đường mạnh được yếu thua tàn khốc.”
“Ta nghe trưởng bối của gia tộc nói, mỗi một lần tam đại thánh địa Trúc Cơ mở ra đều là gió tanh mưa máu. Hình như Trúc Cơ đã không phải là mục đích chủ yếu, mà điểm quan trọng nhất chính là diệt sát người của các tông môn khác. Đây là một lần chiến tranh của tứ đại tông môn trong mỗi sáu mươi năm!”
“Vậy tại sao còn bắt những thiên kiêu này đi chịu chết? Mặc dù không thể Địa Mạch Trúc Cơ, nhưng Phàm Mạch Trúc Cơ lại càng yên ổn. Mặc dù yếu đi nhiều, nhưng sẽ không chết nhiều như vậy...”
“Hừ, một đời yếu, đời đời yếu. Nếu quả thật làm như vậy thì Linh Khê Tông sớm muộn cũng sẽ diệt vong!”
“Đối với bất kỳ một tông môn nào trong tứ đại tông môn, trừ phi cho rằng đệ tử nào không thể Địa Mạch Trúc Cơ, nếu không, phàm là có hi vọng thì đều không tránh được phải chiến. Bằng không, chẳng những thế hệ đệ tử này yếu đi, mà đối với việc khống chế phạm vi thế lực cùng với lực uy hiếp bên ngoài sẽ hạ thấp rất nhiều, sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết!”
“Ví như Đan Khê Tông, đã từng liên tiếp ba lần tránh chiến, chiến lực của tông môn hạ xuống trên phạm vi lớn, các thế lực ở trong phạm vi đã áp sát tới gần, xuất hiện xu thế đàn sói xâu xé. Chỉ Linh Khê Tông ta, đã giành được hai thành tài nguyên từ bên trong phạm vi của Đan Khê Tông. Lúc này Đan Khê Tông mới bất đắc dĩ phải gia nhập vào, dùng tử vong để đổi lấy đệ tử Địa Mạch Trúc Cơ, đến lúc đó mới miễn cưỡng duy trì được cục diện.”
Trưởng lão hai bờ Nam Bắc, cùng với một vài đệ tử lâu năm, giờ phút này đều đang bàn tán xôn xao.
Cùng lúc đó, đệ tử hai bờ Nam Bắc rất nhanh đã bay tới bên ngoài đại điện Chủng Đạo Sơn. Từng người đều đứng dưới sự dẫn dắt của chưởng tọa, thần sắc ngưng trọng, càng có sát ý tràn ngập.
Bọn họ đều biết, nơi mình sắp đi tới, là cơ duyên cùng với máu tanh cùng tồn tại!
Giờ phút này, cả đám đều đang dò xét lẫn nhau. Nhưng rât nhanh, liền có không ít người kinh ngạc. Bọn hắn phát hiện ở trong đám người xung quanh, thiếu mất một người.
“Bạch Tiểu Thuần sao lại không đến?”
Chẳng những bọn hắn kinh ngạc, mà bảy vị chưởng tọa hai bờ Nam Bắc cũng đều trầm ngâm, nhìn về hướng Bách Thú Viện. Lý Thanh Hậu đứng ở nơi đó, vẻ mặt vẫn như thường. Y tin mình sẽ không nhìn lầm Bạch Tiểu Thuần, mặc dù Bạch Tiểu Thuần có chút ngang bướng, mặc dù hắn sợ chết, nhưng chấp niệm trường sinh của hắn tuyệt đối không phải chỉ là một chút ít.
Giờ khắc này, ở bên trong Bách Thú Viện, Bạch Tiểu Thuần nghe thấy tiếng chuông vang lên thì trầm mặc rất lâu. Cho tới một lúc lâu sau, hắn hung hăng cắn răng một cái. Suốt ba tháng qua, hắn đã toàn lực tu hành, lại càng dùng rất nhiều điểm cống hiến đổi lấy hơn một ngàn tấm phù lục, đem mình vũ trang tới tận răng, cũng có ý định đột phá hoàn toàn Bất Tử Ngân Bì. Dù không thành công, thế nhưng cũng đã tịnh tiến không ít.
Giờ phút này hắn mang theo hành lý đã được chỉnh lý, cự tuyệt mang theo Thiết Đản cùng đi, một thân một mình đạp lên trên Kim Ô Kiếm bay ra, thẳng đến Chủng Đạo Sơn. Dọc đường còn ghé qua Linh Thạch Các một chuyến, dùng lượng lớn điểm cống hiến, đổi lấy Địa Hỏa Tinh, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trong ánh mắt của hắn có tơ máu. Ba tháng nay, dù hắn đã sớm có quyết định. Nhưng hắn làm việc cẩn trọng, cho nên đã đi tra cứu rất nhiều điển tịch, biết được mỗi một lần tam đại thánh địa Trúc Cơ mở ra thì sẽ hung tàn và máu tanh như thế nào, cũng càng biết được tam đại thánh địa Trúc Cơ này mở ra, đối với tông môn cũng chính là một lần phô bày ra lực lượng cùng với sự uy hiếp đối với bên ngoài.
Càng hiểu rõ, thì tâm hắn lại càng rung động, nhất là có một lần vào tám trăm năm trước, thế mà trong số đệ tử Linh Khê Tông tiến vào tam đại thành địa Trúc Cơ, lại chỉ có không đến mười người còn sống trở về. Mức độ khốc liệt làm Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mà giật mình.
Cũng may sự tình thảm liệt như vậy chỉ xuất hiện có một lần, đã có ghi chép nói rõ ra. Đó là vì lần mở ra tám trăm năm trước kia, trong Huyết Khê Tông có một thiên kiêu kinh khủng, vô biên tuyệt đại Vô Cực Tử, nghiền ép hết thảy, quét ngang bát phương. Không chỉ có Linh Khê Tông chịu tổn thất to lớn, mà ba tông môn khác cũng đều giống như thế. Cũng chính bởi vì một lần gần như diệt tuyệt áp chế một đời đệ tử của ba tông tám trăm năm trước, mới khiến cho Huyết Khê Tông có thể vượt qua Huyền Khê Tông, trở thành đứng đầu tứ đại tông.
Còn Vô Cực Tử kia, bây giờ đã là Huyết Khê Tông Vô Cực chân nhân.
Mà những lần khác, mỗi lần khi tam đại thánh địa Trúc Cơ mở ra thì tử vong cũng không có nhiều như thế, nhiều nhất cũng chỉ là một nửa mà thôi. Cho dù không cách nào thành công Địa Mạch Trúc Cơ, thì chỉ cần cẩn thận chú ý một chút cũng có thể bảo vệ được tính mạng.
Nhưng coi như tỉ lệ tử vong là một nửa, cũng vẫn làm cho đáy lòng Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Hắn rất muốn cự tuyệt lần cơ hội này, dùng Trúc Cơ Đan ngưng tụ Phàm Mạch Trúc Cơ, gia tăng một trăm năm thọ nguyên là được rồi.
Nhưng mộng tưởng của hắn không phải chỉ là vẻn vẹn gia tăng một trăm năm thọ nguyên, mà là ... Trường sinh!!
“Không phải ta vì sống lâu thêm một trăm năm, ta muốn trường sinh!” Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần càng đỏ. Mấy ngày này, sau khi hắn tra xét điển tịch kỹ càng, thì càng hiểu rõ về Trúc Cơ. Từ bên trong những điển tịch kia hắn đã thấy được, từ xưa đến nay, không có người nào Phàm Mạch Trúc Cơ mà có thể tu thành Kim Đan.
Muốn tu thành Kim Đan, thì nhất định phải là Địa Mạch Trúc Cơ!
Mà nếu có thể bước vào Kim Đan, dù là Kim Đan tầng thấp nhất, thì thọ nguyên tăng thêm cũng vượt xa Trúc Cơ. Dùng cái này làm điểm tựa, tu vi càng cao thì trường sinh lại càng có hi vọng.
“Ta có thể né tránh lần này, nhưng một trăm năm sau... Ta lấy cái gì tránh né tử vong. Đến lúc đó, ta liệu sẽ không hối hận năm đó không đi Địa Mạch Trúc Cơ không?” Ba tháng qua, Bạch Tiểu Thuần một lần lại một lần tự hỏi mình cái vấn đề này. Đến cuối cùng, trong mắt của hắn càng nhiều tơ máu, cả người giống như là điên dại, cắn răng, triệt để hạ quyết tâm.
“Tất cả, cũng vì trường sinh!!” Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ một tiếng, đạp lên Kim Ô Kiếm, hóa thành một đạo cầu vồng, thẳng đến Chủng Đạo Sơn. Tốc độ cực nhanh, khi mà đệ tử hai bờ Nam Bắc vừa mới tụ tập ở đại điện Chủng Đạo Sơn không lâu, thì thân ảnh của hắn nháy mắt đã tiến đến.