Ngay khi Đan Khê Tông phát động toàn bộ Ám tử với ý định tìm được Bạch Tiểu Thuần trước, bằng mọi giá phải diệt sát hắn. Thì ba tông môn khác cũng phái ra đại lượng đệ tử, bắt đầu tìm kiếm tất cả các đệ tử xung quanh phạm vi tông môn của mình.
Cũng chính lúc này, Đông Lâm châu, tại một nơi gần Đông Lâm thành, trong một vùng rừng núi tràn ngập cây cối và đại thụ. Đột nhiên, hư vô bên cạnh một gốc đại thụ chợt vặn vẹo, truyền ra từng đợt chấn động truyền tống nhỏ, rồi thân ảnh Bạch Tiểu Thuần từ bên trong lảo đảo chạy ra ngoài.
Vừa mới xuất hiện, hắn đã không nhịn được mà ngồi chồm hổm xuống đất không ngừng nôn thốc nôn tháo.
“Đây là truyền tống kiểu gì vậy, cái mạng nhỏ của ta xém chút là không còn trong truyền tống này rồi a…” Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trắng nhợt, thở hồng hộc.
Hắn không biết rằng truyền tống trước kia là được mở ra trong trạng thái bảo vệ nhằm giảm bớt lực lượng truyền tống, nhưng lúc này Vãn Kiếm thâm uyên sụp đổ, truyền tống được toàn lực triển khai. Năm xưa tứ tông tại ba đại thánh địa đều là bố trí như vậy, muốn tức tốc thoát khỏi nguy hiểm thì đương nhiên sẽ không cân nhắc đến việc tốn nhiều thời gian để hình thành bảo hộ làm gì.
Loại cưỡng ép truyền tống này, với ý chí người thường thì khả năng lớn là trực tiếp lâm vào hôn mê.
Sau khi nôn ra một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuần mới cảm thấy khôi phục được đôi chút, nhưng vẫn thấy hoa mắt chóng mặt như trước, bèn dựa vào đại thụ bên cạnh, nhìn quanh bốn phía. Hắn vẫn chưa xác định được bản thân đang ở nơi nào, chỉ là dựa vào lời Âu Dương trưởng lão nói lúc trước, hắn hiểu truyền tống kia được mở ra hẳn là vì có chuyện không thể đối kháng được xuất hiện.
“Nói như vậy, hẳn lúc này ta đã về tới Đông Lâm châu?” Bạch Tiểu Thuần di di trán, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn nguyên vẹn. Nghĩ tới cánh tay nhỏ bé và cái giọng nói quỷ dị trong lúc mình truyền tống đi, hắn bỗng rùng mình một cái, thầm hạ quyết tâm cả đời này tuyệt đối không quay lại Vẫn Kiếm thâm uyên.
Lúc này hắn thở hổn hển, tìm một gốc cây rồi ngồi xuống, nhìn quần áo rách nát trên người không còn chút hình dáng phục trang của đệ tử nội môn Linh Khê Tông, dường như bộ dạng bản thân bây giờ khá là chật vật, trên mặt còn vương cả vết máu nữa. Thế nhưng khi hắn muốn đổi bộ khác thì lại phát hiện ra mình không hề chuẩn bị quần áo thay đổi trong túi Trữ vật.
“Bên trong Vẫn Kiếm thâm uyên, quá hung tàn…” Bạch Tiểu Thuần nghĩ lại từng màn xảy ra trong Vẫn Kiếm thâm uyên, cảm thấy da đầu tê dại đi. Nhất là khi nghĩ đến cảnh đám người kia đầy điên cuồng muốn diệt sát mình, đến trận chiến cuối cùng với Tống Khuyết đầy tàn nhẫn và hung mãnh, Bạch Tiểu Thuần thở dài.
“Tu hành, sao cứ phải chém chém, giết giết…” Cảm khái xong, hắn bèn cảm thụ tu vi một chút, nhìn thấy Linh Hải trong thể nội tràn trề đang không ngừng hóa thành màu vàng, lúc này cũng đã hoàn thành khoảng ba phần mười.
“Ha ha, Thiên đạo Trúc cơ!” Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, quên đi hung hiểm bên trong Vẫn Kiếm thế giới. Hơn nữa, khi nghĩ đến thọ nguyên được gia tăng lên năm trăm năm, hắn không ngừng kích động, hai mắt sáng ngời, tay áo nhỏ hất lên, cằm nâng cao mà ngạo nghễ cảm thán.
“Bạch Tiểu Thuần ta quả nhiên là tuyệt đại thiên kiêu, ha ha, ha ha…”
“Phải rời khỏi nơi này, xem xét xung quanh xem nơi này là địa phương nào.” Bạch Tiểu Thuần vội ho lên một tiếng. Hắn phát hiện tu vi của bản thân lúc này vẫn như thường, thậm chí còn có cảm giác mỗi lúc tu vi lại được tăng cao thêm, có điều khí tức trên người thì càng lúc lại càng yếu đi, tựa như uy áp khí tức vô ý tràn ra từ thể nội đang được Linh hải Thiên đạo Trúc cơ không ngừng co rút lại.
Như là nội liễm cùng với lột xác.
Nhìn qua từ bên ngoài thì khí tức trên người hắn chỉ tương đương với dáng vẻ Ngưng khí tầng chín, còn đang không ngừng giảm xuống. Dựa theo tính toán của Bạch Tiểu Thuần, đến khi khí tức tu vi của bản thân ở bên ngoài biến mất, tựa như một phàm nhân, như được áp súc đến cực hạn thì cuối cùng Thiên đạo Trúc cơ của bản thân mới được hình thành, từ đó mới hình thành một lần bộc phát khai thiên tích địa.
“Đoán chừng một vài ngày nữa là có thể hoàn thành.” Bạch Tiểu Thuần cao hứng, vì tu vi của hắn vẫn như cũ nên cũng không để ý đến sự biến hóa của khí tức nữa. Lúc này hắn xuất ra ngọc giản, định truyền âm về tông môn thì phát hiện truyền tống lực vẫn còn sót lại trong ngọc giản đang đầy hỗn loạn, cho dù lực lượng này đang dần tiêu tán đi nhưng đoán chừng hắn vẫn còn chưa dùng đến được trong thời gian ngắn tới.
Hắn có chút đau đầu mà cất ngọc giản đi, cả người nhoáng lên, lập tức bay đi, hóa thành một vệt cầu vồng giữa không trung mà đi thẳng về nơi xa.
Không bao lâu, với tu vi lực lượng lúc này của Bạch Tiểu Thuần, tốc độ phi hành của hắn được bạo tăng lên, dần dần bay ra khỏi dãy sơn mạch. Có thể thấy được một tòa thành đầy hùng vĩ ở phía xa, sừng sững giữa dãy sơn mạch.
Tòa thành này bao phủ toàn một màu xanh, bốn phía tường thành cao vút, được xây bằng đá xanh. Dường như mỗi viên gạch xanh này đều được khắc phù văn lên trên tạo thành vô số phù văn, khiến tường thành như trở thành một trận pháp lớn đầy oai nghiêm hùng vĩ.
Trận pháp hình thành nên cột sáng tùy lúc mà phóng thẳng lên không trung như kết nối với bầu trời, tạo thành một vòng xoáy màu xanh khổng lồ chuyển động chậm rãi phía trên thành trì, thỉnh thoảng còn xẹt qua một vài tia chớp, nhìn vô cùng hùng vĩ.
Dưới này còn tồn tại một áp chế khiến tu sĩ có tu vi nhất định trở xuống, sẽ bị cấm không ở nơi này.
Thành trì vô cùng to lớn này có quy mô đủ để chứa được ngàn vạn người, cửa thành bốn phía không ngừng có một lượng lớn người ra ra vào vào, cực kì náo nhiệt.
Trước cửa thành đặt một bia đá sừng sững, cao ngang với tường thành, trên đó là ba chữ rồng bay phượng múa.
"Đông Lâm thành!" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, sau đó hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Nơi này, chính là một trong những khu vực của Linh Khê Tông, đệ nhất đại thành!
Bên trong phạm vị Đông Lâm châu, có mười đại gia tộc tu chân phụ thuộc vào Linh Khê Tông, cùng nhau chấp chưởng nơi này, thế lực tồn tại vạn năm, trong thành không những có rất nhiều tu sĩ mà còn có vô số phàm nhân.
Ngoại trừ mười gia tộc tu chân cùng chấp chưởng, Linh Khê Tông còn phái đệ tử đại biểu môn phái với tư cách là sứ giả tọa trấn nơi này, cân bằng thế lực mười đại gia tộc tu chân.
Đỗ Lăng Phỉ, mấy năm trước được phái đến nơi này làm sứ giả. Tuy nàng chỉ có tu vi Ngưng khí nhưng thực ra trong thành này vẫn có trưởng lão Trúc cơ của Linh Khê Tông tọa trấn, chẳng qua này thường sẽ không xuất đầu, mà mọi chuyện đều do Đỗ Lăng Phỉ xử lý.
Nhiệm vụ của Đỗ Lăng Phỉ, là cân bằng mười đại gia tộc này.
“Năm đó khi ta trở về tông môn không lâu thì Đỗ sư tỷ đã được an bài đến nơi này làm sứ giả, đã rất lâu chưa gặp rồi…” Nhớ đến bộ dáng vừa giận vừa thẹn thùng của Đỗ Lăng Phỉ, trong lòng của Bạch Tiểu Thuần chợt nóng lên.
“Không được, ta nên cải trang vi hành, điều tra một chút xem tiểu Đỗ Đỗ mấy năm này có tìm đến tên nào khác sau lưng ta hay không.” Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần đầy giảo hoạt, tranh thủ bay nhanh đến Đông Lâm thành.
Vừa tới gần, hắn nhanh chóng cảm nhận được uy áp cấm không.
“Thật là, ta là Quang Vinh đệ tử, là sư đệ của chưởng môn, Đông Lâm thành là của Linh Khê Tông, thì cũng không phải là của ta sao, thế mà còn cấm không với ta.” Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm đáp xuống mặt đất, rồi chạy vội tới gần cửa thành. Nhìn thấy không ít người xếp hàng, hắn cũng không tiện chen ngang mà đứng đợi ở phía sau. Sau nửa ngày chờ, hắn mới tâm không cam tình không nguyện mà nộp ra Linh thạch, tiến nhập vào Đông Lâm thành.
Không có ai kiểm tra cả, chỉ cần nhận Linh thạch là đủ, dường như đủ tự tin là không có ai dám sinh sự ở nơi này cả.
“Đông Lâm thành này quy củ thật lớn a, phải nộp Linh thạch mới được vào thành đấy!” Bạch Tiểu Thuần rất bất mãn. Chỉ là nghĩ đến thân phận lúc này của mình, cảm thấy đi so đo mấy chuyện này có chút mất mặt, bèn ho lên một tiếng, chắp tay sau lưng nghênh ngang bước vào, nhìn quanh vô số kiến trúc trong thành này.
Vừa nhìn đến, Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc cả mồm, mắt tròn xoe.
Nơi này quá lớn, đá xanh lát đường, mỗi viên đá xanh nơi đây đều tràn ra Linh khí, kiến trúc hai bên càng thêm nguy nga lộng lẫy, chạm long trổ phượng, khí thế bất phàm.
Bảo châu, Linh thạch, pháp quang lóe sáng như điểm xuyết thêm cho vẻ đẹp của kiến trúc bốn phía, bầu không khí xa hoa tráng lệ như đập thẳng vào mặt Bạch Tiểu Thuần.
“Đây…nơi đây….” Bạch Tiểu Thuần nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng. Nhìn vẻ hoa lệ bốn phía, ngựa xe dập dìu như nước, hối hả xuôi ngược, người người đông đúc chen lấn, hắn cảm thấy như mình vừa đi vào một thế giới khác.
Hầu như đa số người nơi này đều mặc tơ lụa, lướt đi trong gió, dù là tu vi thế nào thì đều mang theo một khí thế ngạo nghễ. Cho dù là phàm nhân, dường như cũng rất hòa hợp với tu sĩ, không có chút nào cảm giác kính sợ tu sĩ gì cả.
Bạch Tiểu Thuần hít vào liên tục, bước đi trên đường không ngừng xuýt xoa kinh hô. Trong lòng hắn phập phồng liên tục, dù sao thì từ nhỏ hắn đã lớn lên trong thôn, ra thôn thì vào tông môn, cho nên tới bây giờ hắn cũng chưa từng nhìn thấy thành trì đầy kinh người như thế này.
Nhìn điệu bộ của hắn, không ít tu sĩ đang lui tới trên đường lộ ra vẻ khinh miệt trong mắt như nhìn một tên nhà quê, nhưng cũng không ít người nhìn quần áo rách nát trên người hắn, thậm chí trên đó vẫn còn nguyên vét máu loang lổ cũng đoán biết hắn không dễ trêu chọc mà lập tức tránh đi.
“Ta không biết là nơi này lại tốt đến vậy!” Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng cảm thấy thích thú. Hắn đầy cảm khái, nếu sớm biết nơi đây xa hoa thế này thì nói gì hắn cũng phải làm vài chuyện tại tông môn, an bài mình đến nơi này hưởng thụ một chút.
Đang thầm cảm khái, thì hắn đi ngang qua một căn lầu các, bước chân chợt khựng lại, mắt nhìn chằm chằm vào từng chiếc áo bào được treo trong cửa hiệu. Áo bào với đủ loại màu sắc, nhiều trang trí khác nhau, thêu thùa đẹp mắt, mỗi một chiếc đều được xử lý vô cùng tinh xảo kể cả ở những chi tiết nhỏ nhất.
Cảm giác của Bạch Tiểu Thuần chính là bất luận một bộ quần áo nào cũng đều đẹp hơn áo bào của tông môn mình rất rất nhiều, mắt hắn chợt sáng lên rồi lập tức bước vào cửa hiệu.
Bên trong này cũng có vài người đang lựa chọn quần áo. Bạch Tiểu Thuần vừa mới bước vào, những người này đều liếc qua nhìn, trong lòng đầy khinh thường khi thấy quần áo rách rưới trên người Bạch Tiểu Thuần, thế nhưng trên người hắn lúc này lại tản ra khí tức Ngưng khí tầng bảy nên cả đám đều thu ánh mắt lại.
Nhưng có một thanh niên mặc hoa bào khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần chợt sửng sốt một chút, rồi y vờ như tùy ý cúi đầu xuống mà giấu đi ánh mắt vừa mới lóe lên tia nhìn kì lạ.
Cùng lúc đó, một tiểu nhị tươi cười bước về phía Bạch Tiểu Thuần, ân cần giới thiệu cho hắn.
“Đây chính là Thiên Long bào, dùng da của Thiên Thủy Mãng ngâm trong chín chín tám mốt loại thảo dược, sau đó mời đại sư thêu lên, uẩn tàng trận pháp, hơn nữa còn chống lại được một số loại thuật pháp Thủy thuộc tính nhất định!”
“Còn có Thiên Diệp bào, dùng một ngàn loại linh diệp dệt thành, rồi dùng bí pháp chế tác. Mặc lên người, hàng ngày đều có thể ngửi được hương thơm thảo mộc, lâu ngày như vậy thì tác dụng cũng không thua kém gì như với Linh dược.”
"Còn có cái này. . ."
Bạch Tiểu Thuần liên tục gật gật đầu, sờ sờ nắn nắn, yêu thích không nỡ rời tay. Lúc này người thanh niên mặc Hoa bào lúc nãy đã ngẩng đầu lên, nở ra nụ cười đầy ấm áp trên mặt, hướng về Bạch Tiểu Thuần mà đi tới rồi chắp tay chào.
“Vị huynh đài này, ta có lễ.”