TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 221: Vạn vật Thảo mộc đạo

Cột sáng màu xanh này xung chiếu ngút trời, khiến cho thương khung cuồn cuộn, thậm chí bốn phía huyết khí đều tại thời khắc này khuếch tán ra. Một màn này lập tức chấn động Huyết Khê Tông.

Trung Phong Đại trưởng lão Tống Quân Uyển đang tĩnh tọa, giờ phút này đột nhiên mở mắt, lộ ra kinh nghi, khi ra khỏi động phủ liền thấy ánh sáng màu xanh, lại càng thấy rõ chỗ ánh sáng màu xanh bay lên chính là nơi Thánh đan Tàn bích.

"Dạ Táng đang ở đó cảm ngộ, chẳng lẽ..." Tống Quân Uyển nội tâm chấn động, lập tức bay ra. Chẳng những chỉ nàng như thế mà cả ba ngọn núi khác, giờ phút này cũng có cầu vồng bay nhanh, thẳng đến chỗ Thánh đan Tàn bích.

Thậm chí ngay bên trong Tổ Phong, giờ khắc này cũng có không ít lực lượng thần thức tản ra, bao phủ Thánh đan Tàn bích, lập tức thấy được Bạch Tiểu Thuần nơi đó, thấy được mắt hắn thâm sâu, thấy được thần sắc hắn hoảng hốt, lại còn cả vẻ như mê như mộng. Tất cả những chuyện này rõ ràng cho thấy Bạch Tiểu Thuần đang cảm ngộ đan bích!

"Cứ cách khoảng trăm năm, sẽ lại có người cảm ngộ thành công, nhưng đều chẳng khiến đan bích phát ra thanh quang như thế!"

"Ta còn nhớ điển tịch từng ghi chép qua, tám ngàn năm trước, vị Huyết chân nhân kia, khi đang cảm ngộ đan bích cũng từng xuất hiện thanh quang ngập trời... Chẳng lẽ, thế mới thật sự là cảm ngộ?"

"Dạ Táng này... trên Thảo mộc Dược đạo, rõ ràng lại có thiên phú như vậy!"

"Hắn trước kia đã biết luyện dược, hôm nay lại có thể cảm ngộ. Nếu thành công, nói không chừng nhiều năm sau, Huyết Khê Tông ta lại xuất hiện một luyện dược đại sư!"

Không chỉ có những Thái Thượng trưởng lão này chú ý tới Bạch Tiểu Thuần mà giờ khắc này phía trên Tổ Phong còn có hai ánh mắt, tựa như tia chớp, đột nhiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Một ánh mắt là của Vô Cực Tử, ánh mắt còn lại... thì là Tống gia lão tổ!

Ánh mắt hai người này lộ vẻ kỳ dị, thần sắc đều có chút biến hóa, sau một lúc nhìn cẩn thận, mắt thấy xung quanh Bạch Tiểu Thuần lần lượt nhiều bóng người xuất hiện, Tống gia lão tổ bỗng nhiên mở miệng.

"Tống Quân Uyển, hãy hộ pháp cho Dạ Táng, bất luận là ai cũng không được quấy rầy hắn, nếu làm trái lời, giết chết bất luận tội!"

Thanh âm Tống gia lão tổ băng hàn, quanh quẩn bốn phương khiến những tu sĩ đang tiến đến xung quanh Bạch Tiểu Thuần trong lòng run sợ, toàn bộ đều dừng bước. Một ít người vốn có chút tâm tư khác cũng lập tức bỏ đi.

Tống Quân Uyển thở sâu, lập tức hướng về Tổ Phong cúi đầu rồi tiến lên vài bước đến bên Bạch Tiểu Thuần, khoanh chân ngồi xuống hộ pháp cho hắn. Lại thêm một ít tu sĩ Trung Phong thuộc về dòng chính của Tống Quân Uyển cũng lần lượt tiến đến vây quanh bốn phía, từng người khoanh chân ngồi xuống lạnh lùng nhìn những tu sĩ bên ngoài đang tới đây.

Có Tống Quân Uyển hộ pháp, lại có lão tổ cảnh cáo, những tu sĩ xung quanh, vốn có tâm tư khác, sau khi nhìn mấy lượt cũng lần lượt rời đi. Phút chốc, nơi đây đã yên ắng trở lại. Tuy nhiên khi sự tình Dạ Táng cảm ngộ đan bích truyền ra, trong một tháng sau đó, mỗi ngày đều có không ít tu sĩ tới đây, muốn biết chuyện gì xảy ra.

Tống Quân Uyển thỉnh thoảng cũng ngước nhìn, trong mắt tràn đầy tơ máu, bộ dạng như mất hồn, tựa hồ trước mắt chỉ có Bạch Tiểu Thuần trước đan bích.

"Dạ Táng này... Nghịch huyết Phản tổ, lại thêm Bổ Thiên phương pháp rất kinh người, không ngờ đối với dược đạo cũng có thiên phú như vậy. Khối đan bích này, trong Huyết Khê Tông ta, đệ tử đến thử nghiệm cảm ngộ cũng có rất nhiều, nhưng người được xem là có thể thành công cũng chẳng khiến cho đan bích phản ứng như thế! Dạ Táng hắn từ trên đan bích này cảm ngộ được đến, không rõ là dược đạo gì?" Tống Quân Uyển quan sát Bạch Tiểu Thuần, tận sâu trong mắt, thần thái hoang mang, nàng phát hiện ra mình càng nhìn càng không hiểu thấu được Dạ Táng này.

Đối phương rõ ràng rất đơn giản, tựa hồ chỉ liếc mắt là có thể xem thấu, thế nhưng ngay khi ngươi cho rằng mình đã thấu hiểu được hắn, thì trong giây lát liền nhận ra, những gì mình biết đấy chẳng qua chỉ như muối bỏ biển.

"Người như vậy, vì sao khi còn ở Ngưng Khí lại không chút tiếng tăm gì? Chẳng lẽ đúng là tích lũy lâu năm mà thành hình?" Tống Quân Uyển quan sát Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ vẻ trầm ngâm, nhưng vô luận như thế nào, thần thái trong mắt nàng chậm rãi càng lúc càng đậm, mà chính nàng cũng không hay biết.

Thời gian trôi nhanh, lại qua một tháng, Bạch Tiểu Thuần sớm đã vong ngã (không còn nhận thức đến chính mình), trong mắt của hắn, chỉ có thân ảnh mơ hồ của người dược sư kia, chỉ có quá trình luyện dược của người này.

Hắn quan sát một lần lại một lần, sau khi chăm chú nhìn tỉ mỉ thì hư ảnh trên đan bích mơ hồ đi rồi rõ ràng trở lại, đã thay đổi thành người khác, cũng đang luyện dược nhưng thủ pháp cùng phương thức lại có bất đồng. Nhưng xét tổng thể mà nói, dược đạo lý luận lại là giống nhau, đều là dùng thảo mộc chi đan luyện dược chi pháp, thông qua những người khác nhau, phương thức khác nhau để biểu đạt cùng một tri thức.

Bạch Tiểu Thuần thân thể chấn động, hắn chăm chú xem lần lược từng thân ảnh luyện dược, xem mỗi người dùng cùng một hiểu biết để sáng tạo ra dược lực thảo mộc cần thiết.

Thời gian dần trôi, trong đầu hắn như được mở ra một chân trời mới, hắn hô hấp dồn dập, hai tay bất tri bất giác giơ lên, trước mặt đan bích không ngừng bắt chước theo từng màn luyện dược diễn ra bên trong.

Theo hai tay hắn bắt chước, trên người Bạch Tiểu Thuần dần dần xuất hiện rõ ràng một tầng ánh sáng màu xanh, trong nháy mắt khi thanh quang này, thì quang mang nơi đan bích liền lập tức bị hấp dẫn hướng thắng đến Bạch Tiểu Thuần, tựa hồ muốn kết nối cùng hắn.

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần liền oanh vang một tiếng. Trong nháy mắt này, tựa hồ có vô số tri thức dược đạo, thông qua thanh quang này, trực tiếp tràn vào trong óc của hắn.

Một màn này lập tức làm cho đám người trên Tổ Phong Huyết Khê Tông lần nữa chấn động, đồng loạt nhìn kỹ, với tu vi của bọn hắn, vừa liếc mắt liền nhìn ra manh mối.

"Đây là... Truyền thừa!"

"Khó trách Đan Khê Tông nhiều lần không tiếc đại giới quyết tìm cách đổi lại đan bích này. Nếu không phải là năm đó Huyết chân nhân trước khi tạ thế đã xuốn lệnh, đan bích này vĩnh viễn không được trả về cho Đan Khê Tông thì sợ là sớm đã bị Đan Khê Tông trao đổi lấy về."

"Vật ấy... là Đan Khê Tông dược đạo truyền thừa... Ta còn nhớ tại Đan Khê Tông, hình như còn một nửa tàn bích?" mấy lão tổ Huyết Khê Tông nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ động tâm.

Tiếp nhận truyền thừa, đầu Bạch Tiểu Thuần truyền ra đau nhức kịch liệt, thân thể hắn run rẩy, hai mắt lập tức đỏ thẫm, miệng phát tiếng gầm nhẹ, gắng gượng thừa nhận.

Hắn không muốn buông tha thứ tri thức dược đạo này, bởi vì chỉ nhìn thoáng qua chút ít, tâm thần hắn đã chấn động mãnh liệt.

"Lấy thiên địa làm lô đỉnh, xem vạn vật là thảo mộc, niệm hóa hồn chủng, luyện tạo hóa chi đan!"

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần cuồn cuộn nhấc lên sóng lớn ngập trời. Giờ khắc này, hắn chợt nghĩ tới Phương Lâm, người bị chính tay mình giết chết, Thiên Địa lô đỉnh của đối phương, hiển nhiên... chính là câu đầu tiên truyền thừa từ trên đan bích này! Đồng thời, hắn cũng nhớ đến khi Phương Lâm chết, chính mình đã cảm nhận thanh niên có khuôn mặt âm dương kia, không biết từ khi nào Phương Lâm đã bị thanh niên mặt âm dương kia gieo xuống hồn chủng.

Lúc ấy Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quỷ dị, đối với khuôn mặt âm dương nọ làm như không thèm để ý, nhưng ở trong lòng lại rất cảnh giác mà trước mắt... bây giờ hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ đối phương thi triển chính là... Niệm Hóa hồn chủng.

Giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần được truyền thừa lại là... Thảo mộc Vạn vật công!

Thiên Địa lô đỉnh, Vạn vật Thảo mộc, Niệm Hóa hồn chủng, ba loại thần thông này, chính là căn bản chi đạo chống đỡ Đan Khê Tông.

Nhưng bởi vì năm đó Huyết Khê Tông đã cướp đi nửa khối tàn bích này mà khiến cho Đan Khê Tông bị thiếu khuyết Vạn vật Thảo mộc. Có lẽ đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Đan Khê Tông dần dần xuống dốc.

"Lấy vạn vật làm thảo mộc, thảo mộc chi biến, ngưng kết toàn bộ dược lực cần thiết... thứ dược đạo này thật không thể tưởng tượng!" Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, mình chẳng qua chỉ là muốn giả vờ giả vịt một phen, thật không ngờ lại có được bí pháp truyền thừa như thế từ đan bích này.

Trong khi hắn tiếp nhận truyền thừa, quang mang trên đan bích càng lúc càng yếu, còn thanh quang trên người hắn ánh sáng màu xanh thì càng lúc càng mạnh. Mấy ngày sau, ngay khi quang mang trên đan bích tiêu tán đi, hai mặt Bạch Tiểu Thuần chợt mở ra, khắp người hắn thanh quang xung chiếu ngập trời, rung chuyển bát phương, lại huyễn hóa ra thiên lôi, cuồn cuộn khuếch tán. Giữa không trung, xuất hiện vô số hình bóng thảo mộc, dung hợp liên tục, biến hóa không ngừng.

Loại thiên địa dị tượng này lập tức khiến cho toàn bộ đệ tử Huyết Khê Tông hoảng sợ. Có thể tưởng tượng được, từ nay về sau, cái tên Dạ Táng, nhất định lại lần nữa oanh động khắp Huyết Khê Tông, mà khi đến tai các tông môn khác, danh khí Dạ Táng lại lần nữa hiển hách tại toàn bộ tu chân giới ở Đông mạch Hạ du.

"Dạ Táng..." Tống Quân Uyển đứng dậy, trong mắt lộ vẻ ân cần. Bạch Tiểu Thuần giờ này đã hốc hác đi, toàn thân gầy xọm xuống, gần như còn da bọc xương, nhưng trong mắt hắn lại chớp động lên hào quang kinh người.

"Ta muốn đi luyện dược!" Bạch Tiểu Thuần hướng Tống Quân Uyển nhẹ gật đầu, không nhiều lời nữa. Giờ phút này hắn cần tiêu hóa những tri thức trong đầu, cần phải luyện dược cụ thể để giúp bản thân một mực nhớ kỹ cảm giác Vạn vật Thảo mộc. Thân hình hắn nhoáng lên bay thẳng đến Trung Phong, dọc đường thu hút vô số ánh mắt của người khác, ngay như lão tổ trên Tổ Phong cũng đều hướng nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ rõ vẻ chờ mong.

Về tới động phủ, Bạch Tiểu Thuần lập tức bế quan. Trên người hắn thảo mộc không nhiều lắm, nhưng không một phút chậm trễ liền lấy ra, khai mở lò đan, không phải để luyện chế Linh dược, mà là luyện chế thảo mộc chi đan.

Trong quá trình luyện chế này, hắn đối với các biến hóa của thảo mộc dược lực càng nắm giữ thêm nữa, sau khi xác mình truyền thừa trong đầu, thu hoạch thật lớn, toàn bộ người mất ăn mất ngủ. Mà sự coi trọng của Huyết Khê Tông với Bạch Tiểu Thuần tại thời khắc này lại càng thể hiện. Được Tống gia lão tổ an bài, một số lớn dược thảo được đưa đến chỗ Bạch Tiểu Thuần mà không có yêu cầu ràng buộc gì. Lại còn có một lò đan cùng với Huyết hỏa đá cũng lần lược được đưa tói.

Đây là dùng toàn bộ tài nguyên của Huyết Khê Tông, mong muốn Bạch Tiểu Thuần mau chóng hoàn thành nắm giữ truyền thừa. Trong đám thảo dược đó, có không ít vật hiếm, nếu là ở bên ngoài có thể khiến mọi người tranh đoạt, có giá bán trên trời. Nhưng trước mắt, lại không chút lưỡng lự liền đưa cho Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí đồng tử đi đưa dược thảo còn cực kỳ cung kính hướng Bạch Tiểu Thuần nói.

"Lão tổ sai đệ tử chuyển cáo tới đại sư, đây chỉ là nhóm đầu tiên, sau đó sẽ còn có dược thảo khác lần lượt đưa tới!"

Cũng nhờ có đống dược thảo này kịp thời đưa đến, quá trình nắm vững kiến thức truyền thừa của Bạch Tiểu Thuần không chút nào bị gián đoạn, nhờ liên tục luyện chế thảo mộc chi đan, cặp mắt hắn càng ngày càng sáng, dược đạo tạo nghệ của hắn đột nhiên tăng mạnh không ngừng.

Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn mừng như điên khi phát hiện rằng Hàn Môn Dược Quyển kia, trước đây từng xem không hiểu thì giờ này rõ ràng có thể hiểu một phần của tờ thứ nhất. Dù chỉ là một phần thôi nhưng sau khi kết hợp với Vạn vật Thảo mộc, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng kỳ dị.

"Ta cảm thấy, hiện tại rốt cuộc mình cũng có thể luyện chế... Tứ giai đan dược. Thậm chí ngũ giai, cũng không phải là không thể được!"

Tứ giai đan dược là một lằn ranh giới. Nếu có thể luyện thành, hắn sẽ không còn là dược đồ nữa mà là trở thành... dược sư!

Đọc truyện chữ Full