TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 292: Ta muốn ... luyện dược!

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, dù đã trải qua tôi luyện tại Huyết khê tông, nhưng việc giết người tàn bạo thì hắn khó mà làm được. Tu sĩ của gia tộc tu chân này đã không còn nhiều lắm, những người trong cung điện bên dưới cũng có thương thế bên người, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần ra lệnh một tiếng, là tất cả mọi người, kể cả tu sĩ còn lại của gia tộc tu chân này và dư nghiệt của Huyền Khê tông, trong khoảnh khắc đều sẽ bị diệt vong toàn bộ.

Thoáng trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần nhìn mọi người trong sơn cốc rồi bỗng nhiên mở miệng nói :

“Các ngươi đã lựa chọn quy thuận hai tông ta, cần gì phải làm vậy…” Trong lúc đang nói, Thông Thiên Pháp Nhãn nơi mi tâm đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa, giống như là thái dương, một nguồn lực khống chế cường hãn từ Thông thiên pháp nhãn bắn thẳng vào trong cung điện dưới lòng đất.

Bảy tám người Huyền Khê tông trong cung điện dưới đất, vốn đang bị thương khá nặng, lúc này đây thân thể đột nhiên run lên, mặc dù đã cố chống cự đến mức gân xanh nổi lên, nhưng vẫn không thể, tay phải của từng người tự giơ lên, không chút do dự vỗ mạnh vào thiên linh cái của chính mình.

Phanh…phanh…nguyên một đám bảy tám người phun ra máu tươi, tuyệt khí bỏ mạng tại chỗ. Duy chỉ có một lão giả giãy giụa ra khỏi khống chế, thần sắc hoảng sợ mãnh liệt, khóe miệng tràn máu, hóa thành cầu vồng bỏ chạy thật nhanh. Một màn này diễn ra quá mức đột ngột, khiến cho toàn bộ gia tộc tu chân thần sắc đại biến, đặc biệt là lão tổ gia tộc này, sắc mặt trắng bệnh , thân hình lung lay sắp đổ.

Lão giả Huyền Khê Tông chạy chưa bao xa, Cổ Liệt đã đuổi theo, không bao lâu sau đã nghe tiếng kêu thảm thiết từ phương xa truyền đến. Cổ Liệt cầm đầu lão giả quay trở lại bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt đầy khát máu nhìn về phía mọi người trong sơn cốc mà liếm liếm môi. Không chỉ Cổ Liệt như vậy mà các tu sĩ bốn phía của hai tông cũng đều như thế.

Sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trong gia tộc tu chân này hoàn toàn tuyệt vọng, đắng chát.

“Trận chiến tranh này, không phân biệt đúng sai, chỉ có lập trường khác nhau….Lần này là một cảnh cáo, đi theo hai tông ta, chưa hẳn không phải là một lựa chọn tốt hơn.” Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở miệng, tay áo hất lên, đạp lên Huyết Kiếm mà đi. Mấy trăm tu sĩ bốn phía khác, cũng lạnh nhạt nhìn về gia tộc tu chân này, sau đó cũng bay theo.

Cho đến khi xác định Bạch Tiểu Thuần đã rời đi, toàn bộ gia tộc tu chân này cả đám như phát mộng, cảm giác vừa đi dạo một vòng quanh Quỷ môn Quan làm cho cả đám run rẩy. Trầm mặc một lúc, Vị lão tổ Trúc cơ trung kỳ của gia tộc này, sau một lúc mờ mịt ngắn ngủi, đã nhanh chóng đưa ra quyết đoán.

“Người này…chắc chắn là vị Bạch Tiểu Thuần trong truyền thuyết kia rồi…, quả nhiên là Thiên Kiêu của thế hệ, chỉ cần một ánh mắt đã giết tất cả người của Huyền Khê Tông…Còn đối với chúng ta lại giơ cao đánh khẽ, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, chẳng những không làm người khác phản cảm, ngược lại còn cảm kích hắn…” Lão giả này thầm nghĩ khi thấy không ít tộc nhân của mình đều có ánh mắt cảm kích đối với Bạch Tiểu Thuần.

“Hắc hắc..Với thủ đoạn cỡ này, chắc chắn kẻ này sau này sẽ một bước lên trời!” Đột nhiên lão giả quay lại, tay phải nâng lên chém ra một kiếm thẳng tới ba người bên trong đám tộc nhân!

Ba người này không kịp chống đỡ, thân thể chia lìa.

“Hàn Vân gia tộc ta, từ nay đi theo Linh Khê tông và Huyết Khê Tông. Việc chém chết 3 người này chính là răn đe cho những ai còn dám dây dưa với Huyền Khê tông.”

“Nếu ta không ngăn cản cuộc chiến giữa Linh Khê tông và Huyết Khê tông, thì chỉ sợ sau này ta cũng giống như họ, bị người của Huyền Khê tông truy sát.” Bạch Tiểu Thuần trong lúc cảm khái, trầm mặc, bỗng phát hiện tu sĩ hai tông đang nhìn mình với ánh mắt khác lạ.

Đối với cách xử lý dư nghiệt Huyền Khê tông và Hàn Vân gia tộc của Bạch Tiểu Thuần, giờ đây mọi người đối với hắn không những cuồng nhiệt mà trong mắt còn thêm tôn kính.

Thậm chí, không những Bắc Hàn Liệt mà cả Cổ Liệt và Thần Toán Tử, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần cũng đều lộ ra ánh mắt kỳ dị. Bạch Tiểu Thuần cười cười, hít sâu, hắn biết rõ mình vẫn còn đang trưởng thành….Có một số việc, dù muốn hay ko muốn, nhưng vì bảo vệ những người thân, tông môn của mình, thì vẫn phải làm.

“Sức lực của ta có hạn, mặc dù không cứu được muôn dân trăm họ, nhưng đối với tông môn, thân nhân bằng hữu thì ta nhất định làm được…”

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra nét thâm sâu, chân đạp Huyết kiếm, tốc độ bạo tăng. Những nơi đi qua, thiên địa nổ ầm ầm, các gia tộc quy thuận đều có thể nghe thấy từ rất xa.

Phàm là gặp được tu sĩ Huyền Khê tông, không cần Bạch Tiểu Thuần ra tay, mấy trăm người bốn phía sẽ ra tay tiêu diệt. Còn những gia tộc tu chân, Bạch Tiểu Thuần cũng không đối xử như nhau mà sẽ quan sát trước khi xử lý. Hoặc sẽ như Hàn Vân gia tộc, hoặc sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Chỉ có như vậy, mới có thể tạo ra uy hiếp, bảo đảm cho hậu phương vững chắc, bảo đảm cho chiến tranh nơi tiền tuyến, để mọi việc luôn tiến về phía trước.

Nhưng càng sau này, theo tin tức truyền ra, các gia tộc tu chân đều có chuẩn bị, làm cho việc tìm kiếm dư nghiệt Huyền Khê tông càng trở nên khó khăn hơn, trừ phi không cần tiếp tục phân biệt tốt xấu, mà thẳng tay cường công, nhưng nếum như vậy nhiều lần, sẽ khiến cho hậu phương sẽ chịu không nổi mà sụp đổ. Dù sao, cũng không thể xem thường lực lượng của các gia tộc tu chân này, vì nếu họ yếu, họ đã không thể trụ lại được sau khi đại quân hai tông quét qua.

Việc chiến thắng Huyền Khê tông không phải là việc mấu chốt, mà cái quan trọng của Linh Khê và Huyết Khê là phải chiếm đoạt và dung hợp, để phát triển chính mình.

Đến khi liên tục đi qua ba gia tộc tu chân đều phong bế sơn môn, mặc cho Bạch Tiểu Thuần có nói như thế nào cũng không hề đáp lại, khiến cho hắn vô cùng tức giận. Cũng may, những gia tộc tu chân này, mặc dù phong bế, nhưng cũng đều đưa ít tài vật cho Bạch Tiểu Thuần, mới khiến hắn nguôi ngoai một ít.

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, nhìn ngọc giản trong tay. Theo đó thì nhiệm vụ trọng điểm là sáu gia tộc tu chân, đều có chứng cứ xác thực là không những đã giấu kín dư nghiệt Huyền Khê tông, mà còn có lòng bất chính.

“ Không hiểu nổi những lão tổ kia suy nghĩ gì nữa, đã có chứng cứ xác thực, thì sao không trực tiếp phái người ra tiêu diệt đi.” Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mắt sáng lên.

“Chết tiệt, ta hiểu rồi, tại sao ta lại chậm hiểu như vậy a, rõ ràng là các lão tổ ban thưởng, cho ta cơ hội vơ vét tài sản….Ta vừa vơ vét xong, phía sau sẽ có người thay ta dọn dẹp!”

“Hặc hặc, nhất định là vậy!” Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bản thân của mình trước đây thật sự quá ngu dốt, còn thật sự cho rằng đây là nhiệm vụ nữa chứ…“Đám lão tổ cũng thiệt là, ban thưởng thì ban thưởng, nói thẳng là được, hà cớ chi mà phải lập lờ như vậy. “ Bạch Tiểu Thuần đắc ý, mang theo mấy trăm người, phóng thẳng tới chỗ gia tộc tu chân tiếp theo.

Một ngày sau, xuất hiện trước mắt mọi người là một ngọn núi xanh biếc, mơ hồ có ánh sáng lóng lánh của trận pháp thủ hộ.

“Huyền Quang gia tộc, Bạch Tiểu Thuần ta phụng mệnh tới…” Mắt thấy gia tộc trong ngọn núi này cũng phong bế giống như các gia tộc khác, Bạch Tiểu Thuần đã ngầm hiểu, nên nghênh ngang mở miệng định ám chỉ một chút.

Nào ngờ, không đợi hắn nói xong, một tiếng nổ vang lên, trên ngọn núi kia xuất hiện hình ảnh một Cự nhân to lớn. Mặc dù hai mắt Cự nhân khép kín, nhưng lại có âm thanh quanh quẩn :

“ Bạch Tiểu Thuần, Huyền Quang gia tộc ta đã phong bế sơn môn, nơi đây không chào đón ngươi.”

Thanh âm cuồn cuộn như Thiên Lôi, quanh quẩn khắp nơi, Cự nhân kia từ từ thu nhỏ lại rồi biến mất. Toàn bộ ngọn núi lại như trước, ánh sáng trận pháp thủ hộ lóng lánh hiện lên.

Bị người khác cắt ngang lời nói, Bạch Tiểu Thuần có chút không vui. Nhưng nghĩ tới việc sắp lấy được tài vật, Bạch Tiểu Thuần nhịn xuống, ho nhẹ một tiếng rồi nói :

“Ta biết rõ các ngươi phong bế sơn môn, mà ta thì cũng không thể đi một chuyến uổng công như vậy, nên các ngươi….”

“Cút”. Không đợi Bạch Tiểu Thuần nói xong, bên trong Huyền Quang gia tộc truyền ra một tiếng gầm lên.

“A.”Bạch Tiểu Thuần sững sờ, phản ứng của đối phương hoàn toàn bất đồng so với các gia tộc khác. Nhất là lại dám cắt ngang lời nói của hắn lần nữa, điều này khiến hắn triệt để nổi giận.

“Các ngươi dám mắng chửi ta, ta cũng không phải người không giảng đạo lý. Chúng ta nhiều người như vậy, đường xa đi tới, các ngươi lại….”

“Cút” Lúc này đây, thanh âm trên ngọn núi kia càng thêm phẫn nộ mà gào to lên.

“Con bà nó”. Liên tục ba lần bị ngắt lời, Bạch Tiểu Thuần lửa giận thiêu đốt. Đã không cho vào kiểm tra, không biếu xén tài vật, lại còn dám mắng chửi mình.

“Chư vị sư điệt, nếu địch nhân đã giảo hoạt, thì chúng ta phải giảo hoạt gấp trăm lần, bằng không thì nhiệm vụ này chắc chắn thất bại”. Bạch Tiểu Thuần tức giận, nhìn về phía mọi người. Bọn ba người Bắc Hàn Liệt thì trong lòng cười lạnh, xem Bạch Tiểu Thuần xử lý như thế nào.

“Trận pháp của Huyền Quang gia tộc này là tập hợp lực của một núi, nếu chúng ta muốn mở ra, trong thời gian ngắn cũng khó mà làm được. Nếu cưỡng ép thì sẽ ảnh hưởng tới cả hậu phương, ngươi có biện pháp nào không? “ Bắc Hàn Liệt nhàn nhạt mở miệng nói.

Về phần những người khác cũng đều phiền muộn, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cũng phát sầu, cảm thấy lão tổ đã ban thưởng, sao còn khó khăn như vậy. Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, hắn bỗng nhiên cắn răng một cái:

“Nếu bọn hắn khinh người quá đáng như thế, ta..Ta sẽ…Luyện Dược!” Vừa nói xong, tu sĩ bốn phía cả đám toàn bộ run rẩy, có người còn nghẹn ngào kinh hô. Thậm chí còn xuất hiện hỗn loạn, trong nháy mắt, mấy trăm người rút lui lại tầm mười trượng, rời xa Bạch Tiểu Thuần.

Ba người Bắc Hàn Liệt, tốc độ nhanh nhất, vừa nghe Bạch Tiểu Thuần muốn luyện dược, đều thần sắc đại biến mà cấp tốc lui về phía sau.

Đọc truyện chữ Full