TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 397: Khách sạn Trường Sinh

Biên giới Tây thành có một sa mạc, trong sa mạc có một di tích, dưới mặt đất chỗ ấy có một cung điện.

Cung điện này rất lớn, nghe nói có thể so với non nửa cái Không thành, trong đó có dị thú hiếm quý, có linh Chu Tiên Thảo, có rất nhiều tài nguyên cần thiết đối với tu sĩ.

Di tích này cũng là nơi thực hiện rất nhiều nhiệm vụ của Không Thành.

Đối với tu sĩ Không thành, đi tới đây chấp hành nhiệm vụ cũng còn đỡ hơn ra bên ngoài, vì tuy nơi đây là di tích, nhưng lại là do Tinh Không Đạo Cực Tông bố trí ra, để giúp cho đệ tử rèn luyện.

Nên ở trong di tích sẽ không xảy ra những chuyện không thể đối phó được, thực ra mặc dù không phải là không có, nhưng cực kỳ bé nhỏ, huống hồ nơi đây dù sao cũng ở trong Không thành, trong Tinh Không Đạo Cực Tông, nên tu sĩ luôn có thiên hướng tới đây hoàn thành nhiệm vụ.

Vì vậy, nơi này thường ngày người đến người đi, khá là náo nhiệt.

Một nơi nóng bỏng như vậy đương nhiên có người để mắt, nhưng trong Không thành chỉ có Thiên Không Hội có tư cách chiếm cứ nơi đây, ai vào cũng được, nhưng lúc đi ra phải để lại ba thành vật chất thu được hoặc đổi thành điểm cống hiến mua lệnh bài Thiên Không Hội, mới được cho phép ra ngoài.

Loại chuyện này, cũng chỉ có Thiên Không Hội có gia tộc Thiên Nhân sau lưng mới dám làm, những người làm làm không được.

Lúc Thiên Không Hội chiếm giữ nơi đây, đã bỏ ra rất nhiều tài vật, tiền lời ở đây chiếm cả năm thành tổng thu nhập của Thiên Không Hội.

Nên Thiên Không Hội rất coi trọng nơi này.

Bạch Tiểu Thuần dẫn hơn một trăm người xông vào sa mạc, chẳng những người Thiên Không Hội sửng sốt, những kẻ tò mò đi theo cũng kinh ngạc.

" Thanh Long hội làm sao vậy? sao lại đi đến nơi này?"

"Chẳng lẽ cũng muốn xuống cung điện dưới đất để làm nhiệm vụ?"

"Không giống a..."

Cùng lúc, ở bên ngoài di tích, có một cửa khẩu, quanh năm luôn có rất nhiều tu sĩ Thiên Không Hội trú đóng ở đây, thấy đám người Bạch Tiểu Thuần thì đều đứng dậy.

Các tu sĩ tới định xuống cung điện làm nhiệm vụ nhưng chưa kịp đi cũng tò mò đứng lại xem.

Đám tu sĩ Thanh Long hội lúng túng, nhìn Bạch Tiểu Thuần.

"Thiếu tổ, chúng ta tới nơi này làm gì?" Hứa Bảo Tài nhịn không được hỏi.

"Chọn chỗ, dọn nhà a." Bạch Tiểu Thuần bỏ lại một câu, đi ngang qua đám tu sĩ Thiên Không Hội trú đóng.

Tu sĩ Thiên Không Hội không ai dám cản, biết Bạch Tiểu Thuần là Kim Đan tu sĩ, vả lại là quan trọng nhất, là Thiên Không Hội định ra quy định, tiến vào tùy ý, họ chỉ phụ trách thu phí của người đi ra ngoài mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần đi tới còn cách di tích không tới ngàn trượng mới dừng lại, nhìn quanh vẻ thỏa mãn.

"Tốt, nơi đây, chính là nhà mới của chúng ta!" Hắn vừa nói xong, đám Thần Toán Tử đều trừng mắt, ngơ ngác nhìn, tu sĩ Thanh Long hội cũng đớ người.

Người của Thiên Không Hội thì bật cười.

"Xấu hổ, nơi đây... không bao giờ trở thành nhà mới cho các ngươi được đâu, nơi đây thuộc về Tinh Không Đạo Cực Tông, không thuộc về bất kì ai hết."

" Thanh Long hội... bị cái gì thế?."

Các tu sĩ vây xem ai cũng cười vang.

"Thanh Long hội bị chế tài thôi, không vì thế mà bị điên chứ, muốn chiếm nơi này hả?"

" Thanh Long thủ lĩnh là Tu sĩ kết đan, nhưng nơi này chính là mạch máu của Thiên Không Hội,hắn mà chiếm nơi này, Thiên Nhân gia tộc sau lưng Thiên Không Hội kh6ng tha cho hắn đâu."

Thần Toán Tử mặt đỏ rần, Hứa Bảo Tài lúng túng, tu sĩ ThanhLong hội cay đắng.

Trương Đại Bàn và Trần Mạn Dao ho, nhìn Bạch Tiểu Thuần.

"Tiểu Thuần..."

Nhưng Bạch Tiểu Thuần đã hất cằm, trong tay xuất hiện một cây cờ nhỏ bảy màu đang tỏa ánh sáng chói mắt!

Cây cờ vừa xuất hiện, một luồng uy áp tản ra khắp bốn phương, tất cả những kẻ đang cười đều sững lại, trố mắt nhìn cây cờ, Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý cắm thẳng cây cờ xuống đất!

"Mở!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, cây cờ vừa chạm vào đất, tạo nên một tiếng nổ vang!

Oanh oanh oanh!

mặt đất run rẩy, một cơn cuồng phong từ cây cờ xuất hiện, điên cuồng quét ngang, mang theo một luồng uy áp ghê gớm!

Đám Thần Toán Tử biến sắc, vội lùi ra sau, tu sĩ Thiên Không Hội, tu sĩ vây xem, tu sĩ muốn xuống di tích hoàn thành nhiệm vụ, đều mất khống chế bị đẩy lùi ra sau.

Dướn cơn cuồng phong và uy áp, một vòng ánh sáng bảy màu từ cây cờ xuất hiện, bắt đầu tản ra xung quanh, một trăm trượng...

Ba dặm, tám dặm, tiếp tục cho đến... Mười dặm! !

Trong phạm vi mười dặm, gợn sóng bảy màu thay thế cho mặt cát của sa mạc, tỏa ánh sáng lóng lánh như cầu vồng, bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ còn những tiếng hít thở.

Sau đó, gợn sóng kia chìm xuống mặt đất, một dấu vòng tròn xuất hiện, khắc lên mặt đất!

Không thể xóa đi! !

Một luồng lực bài xích trong vòng tròn dậy lên, đẩy tất cả mọi người ra khỏi vòng tròn.

Ai nấy trợn tròn mắt...

"Đây là... Đây là trận pháp bài xích thuộc lĩnh vực của tư nhân của Tinh Không Đạo Cực Tông! !"

"Không thể nào, sao lại như vậy, chỉ khi đất được Tinh Không Đạo Cực Tông chấp thuận cho thành đất tư nhân, mới có trận pháp bài xích này!"

"Cả Không thành, tư nhân chi địa, không cao hơn mười chỗ a! !"

"Thanh Long hội thủ lĩnh, hắn có đất của riêng mình! !"

Ai nấy xôn xao nghẹn ngào, đám tu sĩ Thanh Long hội hoàn toàn hóa đá.

Vấn đề là ở chỗ, cửa vào di tích… cũng ở trong cái phạm vi này!

"Khục, ta phải ở đây xây khách sạn... Tên ta cũng nghĩ kĩ rồi, gọi là Khách sạn Trường Sinh." Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hất cằm đắc ý.

"Mọi người cứ việc đi vào di tích dưới đất như bình thường, không việc gì đâu, chỉ là bất quá nơi đây đã trở thành là nhà ta, vì vậy nha... Các ngươi sau khi đi vào, chỉ cần vào khách sạn của ta mua một ly linh trà, là thành người mình á."

"Linh trà của ta không đắt... rẻ hơn Thiên không hội, chỉ cần thu hoạch một thành điểm cống hiến là được." Bạch Tiểu Thuần quay một vòng, cười tủm tỉm.

Oa, đây là cứng rắn cướp lấy quyền ra vào di tích của Thiên Không Hội rồi!

Đám tu sĩ bên ngoài thì sung sướng, so với Thiên Không Hội thu tới ba thành, Thanh Long hội này… dễ chịu hơn hẳn.

Đọc truyện chữ Full