TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 445: Bây giờ ta có thể ăn ngon được rồi

Tầng này có hơn một trăm phòng, mỗi phòng diện tích đã không lớn, còn không được mỗi người ở một phòng, mà là năm người ở một phòng...

So với nơi ở của hắn, chính là khác biệt như trời với đất.

Bạch Tiểu Thuần tìm cả buổi, cuối cùng cũng tìm được Thần Toán Tử mặt mày đầy sầu não ngồi trong một gian phòng, rất rầu rĩ khi nghĩ tới việc mình phải ở cái nơi này tới hơn nửa năm.

Đang uể oải, thì nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần...

"Thiếu tổ..." Thần Toán Tử lập tức hô to.

"Được rồi, đi với ta, ở chỗ ta rộng hơn." Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, đầy khoe khoang, Thần Toán Tử vui vẻ chạy sát theo Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần ho một cái, chắp tay sau lưng, tiếp tục đi tìm những người khác, trong một gian phòng khác, tìm được Tống Khuyết và Trần Mạn Dao ở chung một phòng.

Thấy Bạch Tiểu Thuần, Trần Mạn Dao cười đầy dụ hoặc với Bạch Tiểu Thuần, còn Tống Khuyết sắc mặt vẫn âm trầm trước sau không đổi, mấy ngày nay hắn rất bực bội, đây là lần đầu tiên hắn phải ở chung với người khác.

"Khuyết nhi, dì nhỏ của ngươi gửi gắm ngươi cho ta, làm sao ta đứng nhìn ngươi chịu khổ được, đi với dượng tới chỗ của ta, mỗi bữa linh thực của ta nhiều lắm, một mình ăn không hết." Bạch Tiểu Thuần nói.

Tống Khuyết mặt càng thêm đen, nghiến răng, ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần hằm hằm.

Bạch Tiểu Thuần vui thích trong lòng, Tống Khuyết nhìn hắn không thuận mắt, nên hắn nhìn Tống Khuyết cũng có thuận mắt đâu, thỉnh thoảng lại móc mỉa chế nhạo mấy câu, quay qua định rủ rê luôn Trần Mạn Dao, thì Trần Mạn Dao đã tự mình nói trước.

"Tiểu Thuần ca ca, ta đi với huynh, tới chỗ huynh, ta biết mỗi bữa linh thực của huynh nhiều lắm, một mình ăn không hết, ta đi giúp huynh!" Trần Mạn Dao che miệng cười, đi tới đứng cạnh Thần Toán Tử.

Bạch Tiểu Thuần thấy Tống Khuyết không nói gì thì quay đầu đi, tới cửa, không nhịn được quay lại nhìn lần nữa.

"Ngươi thật không đây? Chỗ của ta tốt lắm á… linh khí nồng đậm hơn ở đây nhiều, tu hành rất nhanh."

Tống Khuyết thật sự không muốn đi, nhưng trong phòng này toàn là tu sĩ lạ, nghĩ tới nửa năm tới tiếp tục phải sống như thế này, hắn im lặng.

Bạch Tiểu Thuần bảo phòng hắn linh khí nồng đậm, giúp tu hành nhanh, đã giúp Tống Khuyết cuối cùng cũng tìm được một lí do cho mình.

"Ta muốn vượt qua hắn, đại trượng phu co được dãn được, nửa năm này, ta không thể để mình bị hắn bỏ lại quá xa, ta đồng ý, chỉ vì ta muốn tu hành mà thôi!" Tống Khuyết tự thuyết phục bản thân, mặt đen thui đứng dậy, đi theo Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần vỗ vai Tống Khuyết.

"Vậy mới đúng chứ, chúng ta là người một nhà a, ta với dì nhỏ ngươi quan hệ tốt thế nào, sau này ngươi nghe lời ta, dượng ta có bao giờ bạc đãi ngươi đâu! " Bạch Tiểu Thuần cảm thán, cảm thấy mình là trưởng bối, dù thế nào cũng phải chiếu cố cho Tống Khuyết, sau này quay về Nghịch Hà Tông, Tống Quân Uyển mà biết, nhất định sẽ rất cảm động.

Thế nên vui vẻ dẫn ba người Tống Khuyết lên tầng ba...

Vào phòng hắn, Tống Khuyết định lực mạnh mẽ là thế, mà cũng không thể không há hốc miệng ra, nhìn gian phòng to khổng lồ, nhìn đống linh thực, nhìn các khôi lỗi, nhìn nền đá xanh, nhìn ra ban công, trong lòng vô cùng đau đớn...

Hắn lập quyết tâm nhất định phải tu hành cho thật tốt, nhất định phải cố gắng xông vào mười thứ hạng đầu, đãi ngộ của nơi này với chỗ của hắn thật sự là chênh lệch quá xa.

Thần Toán Tử nhìn ra cửa sổ, ba ngày nay hắn phải đi ra ngoài mới nhìn thấy được ánh mặt trời, ở trong phòng của hắn rất ồn, lắc lư rất mạnh, nhưng ở chỗ này của Bạch Tiểu Thuần chẳng những có cửa sổ, thậm chí còn có ban công.

Trần Mạn Dao ngẩn ngơ, Tinh Không Đạo Cực Tông phân biệt đối xử thực là quá lớn, làm cho người ta phải ê ẩm trong lòng.

Bạch Tiểu Thuần dù có ý khoe khoang, nhưng biểu hiện của ba người làm hắn thấy lo mình bị hiểu lầm, nên vội giải thích.

"Đều tại ta, nếu như lần trước ta nỗ lực thêm một chút, không chừng bây giờ đã đạt một trong ba thứ hạng đầu, chỗ ở của ba người kia nghe nói còn lớn hơn chỗ này, chỗ này của ta chỉ coi là bình thường mà thôi..." Bạch Tiểu Thuần thật sự muốn giải thích, nhưng lời của hắn rơi vào trong tai ba người lại mang tới một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Bạch Tiểu Thuần thấy không ổn, tính giải thích thêm thì từ bên ngoài biển vọng vào một tiếng thét chói tai, tiếng thét rất lớn, đến mức dù trong phòng có trận pháp cách âm bảo vệ, vậy mà vẫn nghe rõ mồn môt, chiến thuyền bị sóng âm oanh kích, lắc lư mãnh liệt.

Bốn người Bạch Tiểu Thuần vội đi ra ban công, nhìn ra biển, thấy ở xa xa có một làn hào quang màu bạc từ dưới đáy biển chiếu thẳng lên trời.

Chiến thuyền vừa rồi lay động mãnh liệt, chính là do cơn sóng mà tia sáng bạc kia khi phá nước phóng lên tạo ra, đủ hiểu tia sáng bạc này không tầm thường!

Bạch Tiểu Thuần không nhìn ra được bên trong tia sáng bạc là cái gì, nhưng cảm nhận được trong đó có khí tức thiên đạo!

Bạch Tiểu Thuần là thiên đạo Kim Đan, nên hắn rất nhạy cảm với khí tức của thiên đạo.

"Đó là cái gì..." Bạch Tiểu Thuần mở con mắt ở mi tâm, Thông Thiên Pháp Nhãn nhìn ra xa, song vừa nhìn một cái, cả mi tâm của hắn đã nhói lên đau đớn, hắn vội nhắm mắt lại, Thông Thiên Pháp Nhãn chảy ra máu tươi.

Bạch Tiểu Thuần không nhìn rõ được vật trong tia sáng bạc, nhưng đã nhìn thấy được hình dáng của nó!

Đó là một con vật giống như cá, có màu bạc, nó hình như bị thương, đang vội vàng lao đi, máu chảy ra từ trong cơ thể nó, cũng là màu bạc!

Tia sáng bạc vừa xuất hiện, lão giả ba mắt thiên nhân cảnh trên tầng một vốn đang tĩnh tọa mở bừng mắt ra, con mắt thứ ba chớp rất nhanh, trong mắt lão hiện lên niềm vui sướng.

"Ngân Nguyệt long ngư! !"

"Năm tên Khổng Liệt, lập tức theo lão phu ra ngoài bắt con thú kia!" lão giả kêu lên, nhoáng một cái đã hiện thân ở bên ngoài không trung, năm tu sĩ nguyên anh ở tầng hai cũng vội vã thuấn di lao theo ra, nhìn tia sáng bạc ở phía xa, mắt ai cũng đầy khát vọng.

"Đi, bắt con long ngư đó lại cho ta, năm người các ngươi đều sẽ được thưởng!" lão giả ba mắt hừng hực tham lam, nhanh chóng lao đi, năm nguyên anh theo sát sau lưng, sáu người trong nháy mắt đã đi xa.

Trên chiến thuyền, nhiều người bị kinh động, đều chạy ra boong thuyền, nhìn theo.

Triệu Thiên Kiêu lao ra không trung, ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó là Trần Nguyệt San, nhưng Tả Đạo thì không xuất hiện.

Không ai biết, trong phòng, Công Tôn Uyển Nhi đứng bên cửa sổ, nhìn ra tia sáng trắng kia, khóe miệng nhếch lên một tia nụ cười quỷ dị, ngón trỏ bàn tay phải của cô ta có một giọt máu màu bạc, đang được cô ta đưa lên miệng liếm.

"Bây giờ có thể ăn cơm thấy ngon rồi." Công Tôn Uyển Nhi cười khẽ vui vẻ.

Sáu người lão giả ba mắt tốc độ rất nhanh, tốc độ của chiến thuyền cũng rất nhanh, nên chỉ sau chừng mười lần hít thở, hai bên đã không còn nhìn thấy bóng dáng nhau nữa.

Lúc đầu mọi người còn râm ran bàn tán, nhưng sau đó đều lặng đi, nguyên anh với thiên nhân đều đi cả rồi, xung quanh đều là biển rộng mênh mông, khiến mọi người có cảm giác không an toàn.

Ba ngày trôi qua, sáu người vẫn chưa quay về, mọi người trên thuyền đều cảm thấy có một áp lực vô hình khó tả...

Đọc truyện chữ Full