TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 514: Lão tử là quan binh

Lão giả biết rõ mình lâm vào nguy cơ sinh tử, sát khí Bạch Tiểu Thuần sinh ra quá khủng khiếp, hắn không quan tâm quá nhiều, dùng một tay điểm vào bức tượng cự quỷ tàn phá.

Pho tượng nổ tung, bên trong có năm mươi bóng dáng bay ra ngoài, bóng dáng hóa thành năm mươi thổ dân, sắc mặt thổ dân không mang theo tình cảm, ánh mắt đỏ rực, thân thể bành trướng hơn mười trượng, lực lượng thân thể của bọn chúng tương đương tu sĩ Kết Đan.

Điểm kinh người nhất chính là thân thể bọn chúng mặc áo giáp giống nhau, trên áo giáp điêu khắc tượng cự quỷ! Chiến lực của bọn chúng vô cùng cường đại, sau khi xuất hiện liền tạo thành trận pháp bảo vệ lão giả vào trong.

Đám thổ dân đối kháng hàn khí và thủ hộ lão giả, lão giả thở ra một hơi, ánh mắt hắn mang theo sát cơ khi nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Sau khi hơn năm mươi thổ dân cự nhân xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc, trước kia hắn phát hiện pho tượng không bình thường, hiện tại hắn càng kinh ngạc hơn trước, lúc này lại phát hiện những thổ dân lao tới thật hùng hổ, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, lại nghe lão giả tự xưng bản thân thì hắn biết rõ chính mình gặp được hồn tu không tầm thường.

Nhất là những thổ dân kia, bọn họ hoàn toàn không giống với những thổ dân Bạch Tiểu Thuần từng gặp trên chiến trường, những thổ dân theo đại quân xuất chiến trên chiến trường, mặc dù số lượng khổng lồ và sát ý vô cùng nặng nề nhưng nhìn thế nào cũng giống tán tu, chia rẽ phân tán và từng người tự chiến, hôm nay hơn năm mươi thổ dân cự nhân xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần lại khác với những thổ dân cự nhân hắn từng gặp qua.

Hắn nhìn thấy... Tỉnh táo trên người bọn chúng, giấu trong tỉnh táo chính là tính cách điên cuồng, đây mới là điểm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình nhất, hiển nhiên những thổ dân cự nhân trải qua huấn luyện đặc thù cho nên mới bộc phát chiến lực không tầm thường.

Thậm chí áp giáp của bọn họ không phải tầm thường, thậm chí có thể ngăn cản Chí Hàn của hắn một lúc, lại có thể hợp lực với nhau bố trí thành trận pháp bảo hộ lão giả kia an toàn lui ra phía sau, thậm chí ẩn ẩn trận pháp còn dung hợp lực lượng của năm mươi thổ dân cự nhân làm một thể, sau khi triển khia sẽ có thể tạo thành hiệu quả giống trận pháp cự nhân của Nghịch Hà Tông.

Tu vi bọn chúng bộc phát có thể sánh ngang Nguyên Anh!

Bạch Tiểu Thuần cau mày ước lượng thực lực hai bên, đương nhiên trọng yếu nhất hắn đang ước lượng lực lượng trong pho tượng cự quỷ, nếu không phải vật này ẩn chứa một tia lực lượng Thiên Nhân bảo hộ, cho dù là tinh nhuệ trong thổ dân cũng bị lực lượng Chí Hàn của Bạch Tiểu Thuần đóng băng, hết lần này tới lần khác một tia lực lượng Thiên Nhân lại có thể ngưng tụ vào trong trận pháp.

- Đây mới là thực lực chân chính trong Man Hoang sao...

Bạch Tiểu Thuần hơi suy nghĩ một lúc, trong thời gian trước hắn đứng trên tường thành diệt sát rất nhiều thổ dân Man Hoang, bởi vì hắn liên tục giành thắng lợi cho nên khinh thường đối thủ, hiện tại hắn đã không dám có tâm tư khinh thường trong lòng.

- Lão phu đã nói rõ thân phận cho ngươi biết nhưng ngươi còn dám ra tay, ngươi muốn chết!

Lão giả đứng trong trận pháp của đám thổ dân gào to, ánh mắt hắn mang theo sát ý cực mạnh, Bạch Tiểu Thuần cường đại tới mức hắn kiêng kị, biết rõ nếu hôm nay không tiêu diệt đối phương, dùng phần thù hận mình đoạt Thiên Thú Hồn hôm nay, chỉ sợ sau này hai bên biến thành kẻ thù không chết không thôi.

- Ỷ vào nhiều người tính toán là bổn sự gì chứ, ngươi có dám n đả độc đấu với ta hay không?

Bạch Tiểu Thuần cười lạnh lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão giả hồn tu, hắn lên tiếng khích tướng.

Lão giả hồn tu nghe hắn nói lời này còn cho rằng mình nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ánh mắt hắn lạnh buốt, sát ý đã đến lúc sắp bộc phát, hắn quát lớn:

- Đầu óc của ngươi có bệnh sao, ta ỷ vào nhiều người khi dễ ít người đấy, ngươi cắn ta đi!

Hắn vừa nói xong liền vung tay, đang muốn hạ lệnh diệt sát Bạch Tiểu Thuần...

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần nghe lão giả nói vậy liền cười lớn, ngạo nghễ ngẩng đầu lên, hắn vươn tay phải bóp nát ngọc giản.

- Tốt, nhiều người khi dễ ít người đúng không, các huynh đệ, xuất hiện đi!

Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong, lão giả ngẩn người, đột nhiên hắn phát hiện ở nơi xa có nhiều khí tức đang tới gần.

Lời Bạch Tiểu Thuần nói vẫn còn quanh quẩn không gian, ở khu vực xa xa có vài chục thân ảnh xuất hiện, bọn họ không hề che dấu, lúc này cùng vận dụng toàn lực bay tới nơi này.

- Hừ, chỉ có chút người như vậy...

Lão giả cười lạnh, hắn chưa nói xong da mặt lại giật giật thêm vài cái.

Tại một hướng khác có rất nhiều đạo hào quang xuất hiện, những hào quang này bay lên cao, tại khu vực xa hơn cũng có vài chục bóng người bay lên, chỉ trong nháy mắt khắp bốn phương tám hướng đều có người xuất hiện, bọn họ dùng tốc độ cực hạn bay tới nơi đây.

Tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, lão giả đếm sơ cũng có tới mấy trăm người.

Sắc mặt lão giả tái nhợt, hô hấp dồn dập, thân thể run rẩy, hắn còn chưa biết như vậy chưa dứt, ở khu vực xa hơn có mấy trăm thân ảnh xuất hiện, bọn họ từ bốn hướng bay tới nơi này, hiển nhiên đã sớm bao vây nơi này từ lâu.

Hơn một ngàn người tụ tập tại nơi này, khí thế bọn họ cùng bộc phát vô cùng đáng sợ, sắc mặt lão giả hồn tu trắng như tờ giấy, hắn mở to mắt và sợ hãi không nhỏ, ánh mắt xuất hiện thần thái hoảng hốt và không dám tin tưởng, hắn không dám tin vào mắt mình.

- Điều... Không có khả năng!

Hắn không biết những người này ẩn nấp như thế nào, bản thân hắn không phát hiện ra từ trước, hắn không hiểu đối phương đã dùng thủ đoạn nào, càng làm hắn e ngại chính là hơn một ngàn người chung quanh đều là... Đều là Kết Đan!!

Không ít người có tu vi Kết Đan Đại viên mãn giống hắn.

- Các huynh đệ, tiêu diệt lão nhân này cho ta!

Bạch Tiểu Thuần dùng tư thái oai hùng bừng bừng, vô cùng kích động và đắc ý hét lớn, hắn nâng tay phải lên chỉ vào lão giả trước mặt.

- Sát!

Hơn một ngàn tu sĩ khí thế như cầu vồng, bọn họ như thiên quân vạn mã xông thẳng về đối phương, lúc xông lên cùng gào thét tăng sĩ khí làm thiên địa biến sắc, phong vân đảo ngược, nhất là sát khí từ những người này thể hiện ra có khí chất kiêu binh hãn tướng, lão giả hồn tu hoảng hốt khi bị sát ý của đối phương khóa căặt, chẳng những hắn như thế, hơn năm mươi thổ dân cự nhân đều sợ hãi quên hô hấp, bọn họ ngu ngơ, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ chung quanh mình lại có nhiều tu sĩ ẩn nấp như vậy.

Lão giả hồn tu hét lớn, hắn biết rõ một khi những người này tụ tập với nhau, chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lúc này hắn gào to:

- Trốn!!

Trong lúc hắn lên tiếng, hơn năm mươi thổ dân cự nhân vận dụng lực lượng trận pháp mang theo lão giả bay về nơi xa, ý đồ trước khi bị hơn ngàn tu sĩ vây công tìm cách mở đường máu thoát ra ngoài.

- Đánh cho ta!

Bạch Tiểu Thuần đắc chí gào to.

Mặc dù tốc độ bọn họ cực nhanh nhưng hơn ngàn tu sĩ đều là binh lính xuất thân trong năm đại quân đoàn, bọn họ từng trải qua khảo nghiệm tử vong với Bạch Tiểu Thuần, đều là nhân vật giết ra một con đường máu trong mấy chục vạn đại quân, khí thế đã biến hóa dữ dội, bọn họ đồng loạt ra tay tấn công hơn năm mươi thổ dân cự nhân.

- Khốn nạn, ngươi dám đoạt Thiên Thú Hồn của ta!

- Quá phận nhất là các ngươi ỷ vào nhiều người khi dễ ta!

Bạch Tiểu Thuần nhìn hơn một ngàn người vây công hơn năm mươi người, cảnh tượng vĩ đại như vậy thiêu đốt máu huyết trong người hắn, Bạch Tiểu Thuần vô cùng đắc ý.

Tiếng nổ vang vọng hư không hơn năm mươi thổ dân cự nhân không kiên trì bao lâu liền sụp đổ, bọn chúng gào thét thảm thiết, thậm chí khi bị hơn ngàn tu sĩ vây công, cho dù có lực lượng Thiên Nhân bảo hộ cũng không thể phát huy bao nhiêu tác dụng.

Đêm nay không bình tĩnh, tử vong tới gần, tiếng kêu thảm thiết lien tục vang lên, thân thể lão giả hồn tu run run, bi phẫn hắn bi phẫn khi nghe Bạch Tiểu Thuần gào to, hắn có cảm giác ủy khuất muốn khóc.

- Khinh người quá đáng!

- Ngươi ỷ vào nhiều người, có bản lĩnh ngươi đơn đả độc đấu với ta!

Lão giả gào thét thê lương, tóc tai bù xù, hắn được đám thổ dân còn sót lại bảo hộ bay ra ngoài.

- Ngươi bị nguy sao, ta ỷ vào nhiều người khi dễ ngươi ít người, ngươi cắn ta đi!

Bạch Tiểu Thuần đắc ý lặp lại lời đối phương một lần, hắn lại giết thẳng về phía lão giả hồn tu.

Lúc này tiếng kêu thảm thiết vang vọng không gian.

Hơn năm mươi thổ dân cự nhân tử trận không còn, lúc tử vong bọn chúng lựa chọn tự bạo, mỗi một lần tự bạo đều có uy lực không nhỏ, cũng may Bạch Tiểu Thuần sớm lưu ý điểm này, hắn vận dụng Chí Hàn bảo hộ bản thân, sau khi năm mươi thổ dân cự nhân liên tục tự bạo cũng không diệt sát được tu sĩ nào.

Trên thực tế nếu không phải tiếc trả giá lớn, diệt sát hơn năm mươi thổ dân cự nhân càng đơn giản hơn nhiều, Bạch Tiểu Thuần lại ngăn cản thủ hạ làm thế, hắn hi vọng mình mang người ra khỏi Trường thành thế nào, lúc mang về cũng thế nào, không thể tổn thất người nào.

Kể từ đó thời gian chậm hơn một ít, sau khi đám thổ dân cự nhân tử vong, lão giả hồn tu tuyệt vọng, pho tượng cự quỷ dường như nổi giận muốn bay ra ngoài..

Bạch Tiểu Thuần không cho phép lão giả thoát thân, đối phương chỉ còn lại một người, Bạch Tiểu Thuần dùng tốc độ nhanh nhất tới gần pho tượng, trong nháy mắt hắn vươn tay phải ra như hóa thành cả ngọn núi vỗ thẳng vào pho tượng cự quỷ trên đỉnh đầu lão giả.

Oanh, lão giả phun máu tươi, pho tượng cự quỷ rung rung, nó bị đánh bay ra ngoài, thân thể lão giả hồn tu như trúng phải trọng kích, hắn lung lay sắp đổ té xuống đất.

- Bắt hắn cho ta, pho tượng kia không tầm thường, là bảo bối.

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, tiếp tục đuổi theo lão giả, tu sĩ dưới trướng Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng bay tới thu giữ pho tượng cự quỷ.

Cả vùng đất bị vụ nổ lớn ảnh hưởng, từ khi Thiên Thú Hồn bị bắt đi, thung lũng cũng sụp xuống xuất hiện một hố sâu, trong hố sâu có sương mù bao phủ, đứng từ xa không nhìn rõ cảnh vật trong sương mù.

Lão giả phun máu tươi, thân thể rơi xuống đất, hắn nằm bên cạnh hố sâu, lão giả cười thảm khi phát hiện một kích kinh người của đối thủ đánh ngũ tạng lục phủ của hắn gần như sụp đổ, hồn lực gần như tan rã, ngay cả tính mạng chi hỏa cũng ảm đạm vô quang.

- Ta là đệ tử thứ bảy thân truyền của Lan Hầu dưới trướng Cự Quỷ Vương, ngươi dám giết ta, mặc kệ ngươi tới từ đâu, ngươi phải chết không thể nghi ngờ!

Lão giả đã triệt để tuyệt vọng, hắn chỉ có thể dùng lời lẽ hâm dọa, lúc hắn nói lời này thì thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã tới tới gần, hắn dùng tay trái bóp cổ lão giả, tay phải đoạt Thiên Thú Hồn bị lão giả bắt trở về.

- Chó má Cự Quỷ Vương, lão tử là quan binh!

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, hắn hạ cấm chế lên người lão giả, sau khi phong ấn liền ném cho thủ hạ giam giữ.

- Mang đi!

Lúc hai chữ quan binh truyền vào tai lão giả, lão giả sững sờ một lát, hắn có phần không kịp phản ứng nhưng sắc mặt hắn biến hóa rất nhanh, hắn ngơ ngác, đầu óc như nổ tung, hô hấp dừng lại, lúc trước hắn có phần hoài nghi lai lịch của hơn một ngàn tu sĩ và Bạch Tiểu Thuần, hắn hi vọng mình gặp phải thế lực hồn tu khác.

Như vậy thế lực hồn tu này sẽ kiêng kị thế lực của Cự Quỷ Vương, từ đó tha cho hắn một mạng cũng không phải không có khả năng, dù sao... Cự Quỷ Vương là một trong bốn đại thiên vương, hắn là một trong năm đại Bán Thần của Man Hoang, không có nhiều người có can đảm trêu chọc hắn.

Lúc nghe Bạch Tiểu Thuần là người đến từ đại lục Thông Thiên, trong mắt lão giả chỉ có tuyệt vọng, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần chỉ mang theo oán độc, lúc ánh mắt oán độc vừa xuất hiện đã bị Bạch Tiểu Thuần vỗ vào đầu hắn một cái.

- Sững sờ cái gì mà sững sờ, ánh mắt của ngươi có ý gì?

Bạch Tiểu Thuần nhìn lão giả hồn tu, hắn rất bất mãn với ánh mắt của người này, hắn cảm giác mình đã rất nhân từ, nếu là người khác, nói không chừng trực tiếp diệt lão giả này cho xong.

Bạch Tiểu Thuần là người lương thiện cho nên không có giết lão giả hồn tu, chỉ có ý định bắt lão giả sau đó mang về Trường thành, từ đó đạt được điểm cống hiến thật lớn, dù sao bắt tù binh có thể đổi chiến công... Nhưng lúc nhìn thấy lão giả dùng ánh mắt oán độc nhìn mình, Bạch Tiểu Thuần vô cùng mất hứng.

Lão giả hồn tu cắn răng, đáy lòng thầm hận, hiện tại hắn đã hiểu chính mình đã không có lựa chọn nào khác, nếu không muốn lập tức chết ở chỗ này, chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn, nghĩ muốn dùng bối cảnh thành Cự Quỷ của mình, có lẽ... Trường thành sẽ không diệt sát mình.

Nội tâm cảm thán một tiếng, lão giả cắn răng cúi đầu.

- Như vậy mới đúng, thành thật một chút.

Bạch Tiểu Thuần lại vỗ đầu lão giả một cái, hắn đắc ý quát tháo, bởi vì hắn cho rằng làm vậy mới uy phong, hắn ho khan bắt lão giả khải hoàn trở về thành, đột nhiên sương mù trong hố sâu bên cạnh hắn nổ tung, bên trong có tiếng gào thét thê lương thảm thiết vang lên.

Bạch Tiểu Thuần quen thuộc với tiếng gào thét này, đó là âm thanh ai oán của oan hồn, chuyện xảy ra quá đột ngột dọa Bạch Tiểu Thuần sợ hãi không nhỏ, hắn lập tức lui về phía sau, sắc mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hố sâu.

Hố sâu này lớn chừng vạn trượng, cũng không rõ bên trong sâu bao nhiêu, sương mù chung quanh quá nồng cho nên dùng mắt thường không thấy tình hình cụ thể, thậm chí hắn mở linh thức quan sát cũng chỉ nhìn thấy cảnh sắc mơ hồ.

Nghe được tiếng kêu gào ai oán thê lương bên tai, hiển nhiên không phải chỉ một ít oan hồn gào thét, từ âm thanh vọng ra có thể đoán số lượng oan hồn nhiều hơn một vạn.

- Đại nhân, nơi đây không đúng, dường như có cấm chế tự nhiên tồn tại, chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi.

Lúc Bạch Tiểu Thuần cảnh giác nhìn chung quanh, sắc mặt hơn ngàn tu sĩ đi theo hắn ngưng trọng, Triệu Long tiến lên thấp giọng nói nhỏ bên tai Bạch Tiểu Thuần.

Đọc truyện chữ Full