Sắc mặc cô ta nhất thời trắng bệch, nhanh chóng đè xuống hoảng loạn trong lòng, trấn định nói:
"Bạn học Lộc Manh, bây giờ xem video không thích hợp cho lắm."
Minh Thù mặc kệ Kim Vũ Kỳ, cúi đầu loay hoay lướt lướt di động, âm thanh trong điện thoại lập tức truyền ra chính là âm thanh vừa lúc nãy.
Nghe được giọng nói của mình, quần chúng liền xúm lại vây xem.
Từ góc quay của Minh Thù có thể thấy rõ ràng Kim Vũ Kỳ.
Kim Vũ Kỳ và Tiền Đa Đa nổi lên xung đột, lúc hai người động tay động chân, tay của Tiền Đa Đa chỉ yếu ớt đẩy Kim Vũ Kỳ một chút, dường như cũng chưa đụng đến cô ta.
Mọi người ngậm miệng không nói gì.
Ngay cả Giang học trưởng cũng dùng ánh mắt phức tạp, đầy nghi ngờ nhìn Kim Vũ Kỳ.
Kim Vũ Kỳ cắn chặt môi, móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay, giống như muốn bấm ra máu.
"Vũ Kỳ?"
Giang học trưởng cất tiếng, có lẽ còn muốn nghe Kim Vũ Kỳ giải thích:
"Thế này là sao?"
"Tớ..."
Đối mặt với chứng cứ rành rành, Kim Vũ Kỳ còn có thể nói gì, cô cũng không thể nói mình vừa mộng du chứ?
Lộc Manh, tiện nhân này cũng dám phá hư chuyện của mình.
Đáng giận!
"Tôi đã nói là không có đẩy cô ta."
Tiền Đa Đa nhỏ giọng nói một tiếng, dường như còn chút oan ức, lau mắt, xoay người bỏ chạy.
Giang học trưởng chần chừ, phức tạp nhìn Kim Vũ Kỳ, chạy ra ngoài đuổi theo Tiền Đa Đa.
"Giang..."
Kim Vũ Kỳ mấp máy miệng lại không phát ra tiếng, cô ta quét mắt nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người xung quanh, trong cơn giận dữ hét lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi luyện tập!"
Mọi người: "..."
Thét bọn tôi làm gì!
Vừa rồi bọn tôi còn nói giúp đó!
Aiz, ai bảo người ta là bạch phú mỹ(*), giải tán đi, giải tán đi.
Đoàn người vây quanh tản ra, Kim Vũ Kỳ hung tợn trừng mắt Minh Thù:
"Bây giờ cô hài lòng chưa?"
"Cô tức giận, thì tôi liền thỏa mãn."
Ngươi không tức giận, sao trẫm kéo giá trị thù hận chứ! Cũng là vì công việc thôi!
"Có tức hay không?"
Minh Thù đi hai vòng quanh người Kim Vũ Kỳ, trên khuôn mặt dễ thương tràn ngập ý cười:
"Tức là được rồi, càng tức giận càng hấp dẫn nha."
"Lộc Manh!"
Kim Vũ Kỳ tức đến nổi gân xanh trên tay, đôi mắt đầy tơ máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi rít ra:
"Tôi sẽ không để yên cho cô."
"Ôi, đến đây nào!"
Minh Thù cố gắng hết sức hoàn thành bổn phận kéo giá trị thù hận.
Kim Vũ Kỳ phẫn nộ trừng hai mắt nhìn cô, giẫm giày cao gót rời đi, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Minh Thù.
Nụ cười của Minh Thù nhạt dần, dường như không có chuyện gì, quay lại ngồi xuống tiếp tục ăn.
Lấy gì giải sầu đây, chỉ có đồ ăn vặt...
Có thể là bởi vì lực ảnh hưởng của Kim Vũ Kỳ, tất cả mọi người đều im lặng không hó hé chuyện hôm đó, trở thành chuyện như chưa từng xảy ra.
Kịch bản đều được luyện tập đâu vào đó. Mỗi ngày, Minh Thù đều dạo một vòng trong sân thể dục, thấy đều là đàn em của Trình Diễn, Trình Diễn hoàn toàn không xuất hiện, ở trường lại càng không thấy người.
Trình Diễn này là học sinh làm cho người khác đau đầu, am hiểu mọi thứ, gây chuyện đánh nhau ẩu đả, lưu manh ở phố này không ai là không biết hắn.
Số lần hắn đi học mỗi tháng, đều ngang bằng với số lần trường nghỉ học.
Nhưng mà bởi vì người ta trông đẹp trai, trong trường có không ít nữ sinh vẫn rất thích hắn, tuy rằng khí chất không cao như vị nam chính thật Giang học trưởng, nhưng có thể xếp trong top 3.
Nhân vật nổi tiếng vườn trường, lấy giá trị nhan sắc giành thắng lợi.
Aiz, phong lưu như vậy còn muốn theo đuổi trẫm, OUT!
Minh Thù ngồi bên cạnh sân thể dục, ôm túi kẹo lớn nhai nhai.
"Lộc Manh."
Thượng Quan Phong khoác áo màu mây, lửa giận trên mặt giống như nắng chiều rực rỡ, lớn tiếng chất vấn:
"Tại sao cô lại bắt nạt Vũ Kỳ?"
"Cậu cản trở tôi xem nắng chiều."
Minh Thù nghiêng đầu, cảm thấy nhìn như vậy, Thượng Quan Phong có hơi vất vả. Cô đứng lên, vẫn có chút thấp...Cô lui về phía sau một bước, đứng trên bậc thang, vừa ngồi thì cao hơn Thượng Quan Phong một cái đầu, nói sâu xa:
"Bạn học Thượng Quan vẫn cảm thấy bản thân đẹp hơn nắng chiều sao?"
"..."
Đây là cái gì với cái gì? Thượng Quan Phong không muốn lãng phí thời gian với Minh Thù:
"Tôi hỏi cô tại sao lại bắt nạt Vũ Kỳ? Lộc Manh, cô có chuyện gì thì tìm tôi, là tôi thích Vũ Kỳ trước, cô nhắm vào cô ấy làm gì? Cô cứ như vậy chỉ có thể khiến tôi càng khinh thường cô!"
Minh Thù nghiêng đầu, Kim Vũ Kỳ lại thổi gió bên tai Thượng Quan Phong?
Cô ta lấy tự tin ở đâu nghĩ Thượng Quan Phong còn có thể ảnh hưởng đến trẫm?
Trẫm là người nông cạn như vậy sao?
"Thượng Quan Phong, cậu đừng tùy tiện cho bản thân thêm đất diễn, tôi nhắm vào cô ta cũng chẳng có cọng lông liên quan nào đến cậu."
Luôn có người thích cho mình thêm suất diễn thì làm sao bây giờ.
Thượng Quan Phong có chút không thể tin, hắn cười lạnh:
"Nếu không có liên quan với tôi, sao cô cứ nhắm vào Vũ Kỳ? Lộc Manh, bây giờ cô cũng học được thói nói dối? Trước đây cô không có như thế!"
"Trước đây tôi là dáng vẻ gì?" Minh Thù nháy mắt.
"Cô..."
Thượng Quan Phong nghẹn họng, cuối cùng tức ói máu nói:
"Nói chung trước đây cô không có như thế. Lộc Manh, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, nếu cô còn dám nhắm vào Vũ Kỳ, đừng trách tôi trở mặt, đến lúc đó không còn là chuyện của tôi và cô, mà là chuyện nhà tôi với nhà cô."
Lợi hại, còn dám uy hiếp trẫm.
"Tôi nhắm vào, nhắm vào đấy, giỏi thì đánh đi!"
Không nhắm vào Kim Vũ Kỳ, sao trẫm hoàn thành nhiệm vụ, sao thu được giá trị thù hận?
Thượng Quan Phong bùng lên ngọn lửa không tên, dưới sự xúc động thật sự đưa tay muốn đánh Minh Thù.
Trong mắt Minh Thù xẹt qua chút hưng phấn, nhanh chóng nhấc chân đá vào người Thượng Quan Phong.
Thượng Quan Phong lui về sau vài bước, còn chưa kịp đứng vững, đầu gối cảm thấy đau nhức, "Oạch" một tiếng quỵ trên mặt đất, hai tên nam sinh cầm chổi đứng trước mặt hắn:
"Dám bắt nạt chị dâu, chán sống?"
"Các người là ai?" Thượng Quan Phong có chút chật vật:
"Đừng quản chuyện bao đồng!"
"Quản chuyện bao đồng? Cậu đụng đến chị dâu của bọn tôi, còn nói tụi tôi quản chuyện bao đồng, may mà đại ca không ở đây, bằng không đánh chết cậu!"
Tên đàn em đập chổi xuống chân Thượng Quan Phong: "Cút mau!"
Đáy lòng Thượng Quan Phong nghẹn uất, cắn răng thét giận:
"Các cậu biết tôi là ai không?"
"Cần gì biết cậu là ai, tìm chết đúng không?"
Tên đàn em không nể mặt đập chổi vào người Thượng Quan Phong.
Thượng Quan Phong bị đánh, nên nổi trận lôi đình nhưng hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, hắn chỉ có thể đứng lên, nhanh chóng bỏ đi.
Trước khi đi, còn không quên liếc mắt nhìn Minh Thù, ánh mắt kia không khác gì của Kim Vũ Kỳ, đan xen ý hận.
Minh Thù còn thiếu vẫy tay với hắn.
[Nhiệm vụ phụ: Khiến Thượng Quan Phong bị chúng bạn xa lánh.]
Hài Hòa Hiệu đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ.
Minh Thù: "..."
Đây là kết cục của việc cản trở trẫm, Hài Hòa Hiệu muốn chỉnh chết ngươi.
Không phải Hài Hòa Hiệu, ngươi đây là lấy công trả thù riêng nha!
Không ngờ Hài Hòa Hiệu này là Hài Hòa Hiệu như vậy.
Vì giá trị thù hận, thật sự là cái gì cũng làm ra được, ngươi xác định cốt truyện còn có thể phát triển bình thường sao? Không phải là ngươi đang trêu chọc ta đó chứ?
[Chỉ cần vai chính không bị ảnh hưởng, một ít sai lệch nhỏ không có gì đáng ngại, ký chủ không cần lo lắng, cô chỉ cần nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, là thu hoạch giá trị thù hận là được.]
Hài Hòa Hiệu tiếp tục dùng lý luận của bản thân để tẩy não Minh Thù.
Minh Thù nhướng mày, Hài Hòa Hiệu của ta thật lợi hại.
***
[Hài Hòa Hiệu]
Trình Diễn: Vì sao bây giờ ta không được ra sân?
Minh Thù: Có thể là ngươi cấp không đủ kinh phí.
Trình Diễn: Ngươi cho?
Minh Thù: (đắc ý) Đương nhiên, mỗi ngày đều có Tiểu Mê Muội cấp cho ta.
Trình Diễn: Vì sao ta không có?
Minh Thù: Ngươi để bọn họ vote cho ngươi là được.
Trình Diễn: (hoài nghi) Mê Muội của ta ở nơi nào? Mau giúp ta đầu tư kinh phí.
Hài Hòa Hiệu: Nhu cầu cầu vote của tiểu tiên nữ ngày càng cao.
***
(*) Bạch phú mỹ: người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.