TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 794: Thiên Công cũng phải nhịn ta

Những khán giả từ bốn phía đi theo xem Bạch Tiểu Thuần, lúc này đều im lặng, bọn họ tận mắt thấy cảnh Bạch Tiểu Thuần ngay cả cửa của Thập Đại Thiên Công gia tộc cũng không vào được nên trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Mà việc này loan truyền ra, làm cho càng ngày càng nhiều người trong Khôi Hoàng Thành bắt đầu chú tới nơi đây.

Bên trong màn sáng, tộc nhân Trần gia với vẻ mặt bình tĩnh, đều ngẩng đầu, thông qua màn sáng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Trần Hùng cũng ở trong đó, lúc này sắc mặt y có chút phức tạp. Trên thực tế, tuy y là dòng chính nhưng không phải là người thừa kế của Trần gia. Ngày trước, y căm hận Bạch Tiểu Thuần, nhưng bây giờ lại có loại cảm giác không nói lên lời. Y biết rõ tình hình bên trong gia tộc mình, cũng nắm được, nếu như phân phối đồng đều như lời thì bản thân sẽ lấy được một phần kia... đúng là làm cho tim người ta đập thình thịch, chỉ sợ rằng cả đời y, không có cách gì có được tài nguyên.

Lúc này, tộc nhân Trần gia ở nơi đây mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. Ngoài màn sáng, nụ cười của Bạch Tiểu Thuần càng thêm băng lãnh, ánh mắt điên cuồng của hắn càng tỏa ra mãnh liệt. Nếu hắn đã tới, đương nhiên cũng đã dự đoán, biết rõ Thiên Công gia tộc khó gặm hơn Thiên Hầu gia tộc rất nhiều.

Vì vậy, lúc đi, hắn đã nghĩ xong, phải chơi một canh bạc, cho nên hắn xếp Trần gia có nhiều lần xung đột với mình ở cuối cùng.

Nếu như phần đầu thuận lợi thì tốt, một khi không thuận lợi, thì Bạch Tiểu Thuần sẽ chuẩn bị điên cuồng một lần ở Trần gia này.

Đến bây giờ, hắn không cần đi tìm bất cứ lý do, chỉ với thái độ của Trần gia là đủ để hắn bạo phát. Đột nhiên, tay phải của hắn giơ lên, chỉ vào màn sáng phía trước của Trần gia.

"Thi Khôi Quân đoàn, mở màn sáng trận pháp này cho ta!" Bạch Tiểu lãnh đạm mở miệng, lời hắn truyền ra, tất cả mọi người, kể cả ở nơi xa đều nghe thấy, thoáng sững sờ. Còn mọi người bên trong gia tộc Trần gia, không đợi bọn họ kịp phản ứng, năm nghìn thi khôi xung quanh Bạch Tiểu Thuần, mỗi một cái hồng mang trong mắt kinh thiên.

Hống hống!

Toàn bộ năm nghìn thi khôi phát ra tiếng gào rú mãnh liệt rồi lao ra. Ngân giáp đại hán bên cạnh Bạch Tiểu Thuần bay ra đầu tiên, tốc độ cực nhanh, đánh ầm một kích thẳng lên màn sáng.

Lập tức toàn bộ màn sáng rung động, cũng chính vào lúc này, chín hắc giáp nửa bước Thiên nhân kia cũng đã tới gần, đồng thời ra tay, lập tức nổ ra âm thanh long trời lở đất.

Không dừng lại, lúc này đại quân năm nghìn thi khôi cũng đã đến. Năm nghìn thi khôi liên thủ, tất cả tung ra thần thông mạnh nhất, trong khoảng thời gian ngắn, thần thông thuật pháp khắp bầu trời, nghiêng trời lệch đất, như chiến tranh buông xuống. Năm nghìn thuật pháp, tạo thành sóng lớn ngập trời, một mạch quét sạch tất cả, đánh thẳng vào màn sáng trận pháp của Trần gia.

"Bạch Hạo, ngươi muốn làm gì?" Bên trong màn sáng, giọng nói khinh miệt lúc trước kia lập tức hổn hển gào thét, sắc mặt toàn bộ tộc nhân Trần gia cũng đều thay đổi.

Nhất là người xem bốn phía, càng là trừng mắt không thể tin nổi, hít vào một hơi lạnh.

"Bạch Hạo này, hắn... hắn..."

"Trời ơi! Hắn lại có thể hạ lệnh tấn công Thiên Công gia tộc!"

"Hắn thật sự lại dám làm như vậy!" Những người đến xem ai cũng giật mình, xốc lại tinh thần, lập tức đem tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài. Ngay lập tức toàn bộ người trong Khôi Hoàng Thành đều biết việc này, thần sắc mỗi người biến hóa đủ loại.

Thậm chí không ít Thiên Hầu đều trực tiếp từ trong Thiên Hầu tháp đứng lên, không thể tin điều đó mà nhìn về phía Trần gia.

Còn chín vị Thiên Công khác, cũng đều lấy làm kinh hãi, thần thức đồng thời quét qua. Từng người sắc mặt biến đổi, nhìn lên bầu trời sau Hoàng cung, rồi đều trầm mặc.

Những tộc nhân là con của vợ lẽ, lúc này toàn bộ đều ngây ra như phỗng, trong đầu chỉ hiện ra một câu.

"Hắn điên rồi!"

Khi mọi người còn đang chấn động vì sự việc này, màn sáng trận pháp của Trần gia dù mạnh hơn nữa, cũng không thể ngăn trở nổi biển thần thông long trời lở đất như vậy. Sau khi bị thủy triều thuật pháp kia đụng vào, bỗng sụp đổ, tầng tầng vỡ vụn, không ngừng nổ tung.

Đi theo tiếng nổ của màn sáng, một cơn lốc không ngừng đánh vào bên trong gia tộc Trần gia, Trần gia lập tức đại loạn, vô số tiếng gào thét. Đúng lúc này, trong Thiên Công tháp, truyền ra một tiếng gầm nhẹ mang theo tức giận.

"Bạch Hạo, ngươi muốn chết?" Theo tiếng vang vọng của lời nói, Thiên Công tháp chấn động mãnh liệt, một cơn ba động khuếch tán ra bên ngoài. Trong nháy mắt, nó bao phủ khắp nơi, trực tiếp đụng chạm vào thủy triều thuật pháp đang đánh vào kia.

Âm thanh nổ vang, cho dù là Hoàng cung đều có thể nghe rõ, mảng thủy triều thuật pháp kia lập tức tan vỡ, toàn bộ năm nghìn thi khôi trong đó đều lùi lại. Nhưng vị ngân giáp đại hán và chín hắc giáp nửa bước kia lại ngược dòng mà lên, hóa thành tàn ảnh, thẳng đến Thiên Công tháp.

Gần như chỉ trong nháy mắt bọn họ đã đến phía trên Thiên Công tháp. Gió giục mây vần, thiên địa biến hóa, một gương mặt hư ảo khổng lồ của Trần Hảo Tùng đi ra, hướng về phía thi khôi giáp bạc, truyền ra một đạo gào thét giống như chú ngôn (lời niệm chú).

"Bổ!"

Cùng với chú ngôn, lại có từng tòa núi lớn, ngưng tụ từ hư vô, buông thẳng xuống nổ vang, va chạm thẳng vào đám đại hán giáp bạc. Gương mặt Trần Hảo Tùng vặn vẹo, từ mi tâm của hắn, trong nháy mắt xuất hiện một tia sáng màu tím với tốc độ cực nhanh, một đường thế như trẻ che, oanh mở hư vô, xuất hiện thẳng trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Dường như muốn trực tiếp giết chết Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng vào lúc này, chấn động Thiên nhân ở bên người Bạch Tiểu Thuần mãnh liệt truyền ra. Giờ phút này bên cạnh hắn chỉ có một cỗ hắc giáp đi theo từ đầu đến cuối, mà hắc giáp này là thi khôi có thể so với Thiên nhân của Bạch Tiểu Thuần.

Đại hán này không có chút chần chừ, một bước đi ra, tay phải nắm thành quyền, tung một quyền thẳng tới ánh sáng tím. Trong chớp mắt âm thanh vang vọng thiên địa, sáng tìm kia tan vỡ, mà thân thể hắc giáp đại hán cũng rung lên, lùi lại mấy bước. Cánh tay phải đụng vào ánh sáng tìm của đại hán cũng không ngừng tan vỡ, bung ra, cánh tay dần dần tan biến.

Nếu như đổi lại là thân thể máu thịt thì thương thế này sẽ rất lớn, nhưng y hoàn toàn không quan tâm đến thương thế này, thậm chí còn có thể nhìn. Chỗ huyết nhục của y bị mất đi, lại có mầm thịt đang liên tục lúc nhúc, dường như lại dài ra lần nữa.

Thấy không giết được Bạch Tiểu Thuần, ở bên trong Thiên Công tháp rung động mãnh liệt, Trần Hảo Tùng từ trong đó bước ra. Tay áo gã hất lên, lập tức một cơn gió lốc lao về phía ngân giáp đại hán và chín đại hán nửa bước Thiên nhân kia.

Ầm một tiếng, toàn bộ chín đại hán nửa bước Thiên nhân run rẩy, thân thể đều ào ào lui về phía sau. Cho dù là ngân giáp đại hán kia, thân thể cũng run lên, lui ra sau vài bước. Về phần Trần Hảo Tùng, sắc mặt gã cũng âm trầm, hô hấp dồn dập.

Toàn thân Thiên nhân của Trần Hảo Tùng truyền ra ba động mãnh liệt, gã chưa từng nghĩ tới, Bạch Hạo lại có thể thực sự dám ra tay với gia tộc của mình. Mấy lần xung đột trước, gã cũng nhìn ra, Bạch Tiểu Thuần là ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế. Ngoài ra, gã cũng đã sớm nhận định được tính cách của Bạch Tiểu Thuần, biết rõ người này tuy có tàn nhẫn, nhưng thực tế rất coi trọng mạng mình, sẽ không dễ dáng chính thức làm chuyện mạo hiểm.

Nhưng hôm nay, sự quyết đoán và cương quyết của Bạch Tiểu Thuần đã làm gã lấy làm kinh hãi. Giờ phút này, gã nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, âm lãnh mở miệng.

"Bạch Hạo, ngươi có biết bản thân đang làm cái gì không?"

Bạch Tiểu Thuần lãnh lẽo nhìn Trần Hảo Tùng, tay phải nâng lên, lập tức ngân giáp đại hán và toàn bộ thi khôi đều dừng lại, nhưng sát khí trên người vẫn mãnh liệt như trước, nhìn chằm chằm về phía trước.

Trần Hảo Tùng nheo hai mắt, mặc dù tu vi của gã cực cao, cao hơn ngân giáp đại hán nhiều. Nhưng gã hiểu đại quân thi khôi này chính là có bất tử chi thân, thậm chí còn ẩn chứa biến hóa khác. Nhất là hôm nay bị cả năm ngàn thi khôi bao vây, lại càng không cần phải nói bên người Bạch Tiểu Thuần còn có thi khôi cấp Thiên nhân. Tất cả những điều này làm gã kinh hãi.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần băng hàn, lạnh lùng nhìn Trần Hạo Tùng rồi từng bước đi về phía trước, bước thẳng qua chỗ vừa nãy là màn sáng, đi vào... bên trong gia tộc Trần gia.

"Chúng Ân Lệnh ban ra, tất cả bình đẳng!"

"Toàn bộ dòng thứ và dòng chính không phải là người thừa kế Trần gia, ta hoan nghênh các ngươi truyền lại tin tức cho ta, bảo đảm tài sản được phân chia tới tay tương ứng, là công bằng chính trực."

"Nếu như bởi vì các ngươi khiếp đảm, hèn nhát, do đó bỏ qua cơ hội này, khiến cho phân chia bất công, làm người thừa kế trước kia thu hoạch tối đa. Kết quả sau này, chính các ngươi cũng hiểu rõ, đã ăn bao nhiêu, e rẳng đều phải phun ra!"

"Mà các ngươi cũng không cần phải đi làm cái gì, chỉ cần... bí mật nói cho ta biết toàn bộ tin tức, tài sản, hoặc là nhiều hơn người nào, là được rồi."

"Kẻ ác, để ta xử lý." Giọng nói Bạch Tiểu Thuần ôn hòa nhưng có lực, truyền vào tai người Trần gia bốn phía, lập tức có không ít tộc nhân, tim đập nhanh hơn một chút.

Vẻ mặt Trần Hảo Tùng khó coi, đứng ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời Hoàng cung, không lên tiếng cũng không đi ngăn cản.

Bạch Tiểu Thuần nói xong thì nhìn thật sâu mọi người bốn phía một lần nữa, sau đó quay người rời đi. Nhưng vừa đi được vài bước, đột nhiên hắn quay đầu lại, hàn quang trong mắt lóe lên.

"Đúng rồi, vừa rồi lúc Bạch mỗ ở ngoài, kẻ nào trắng trợn phản đối Chúng Ân Lệnh của Đại Thiên Sư, còn bảo ta nói xong thì cút ngay?" Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở miệng. Lời của hắn vừa nói ra, lập tức có không ít tộc nhân dòng thứ ánh mắt như nửa vô tình nửa cố tình nhìn về phía một lão già, ngay cả Trần Hùng, cũng khẽ liếc nhìn.

Vẻ mặt lão già kia đại biến, nhưng không đợi hắn nói gì, Bạch Tiểu Thuần đã vung tay lên.

"Diệt!"

Chừng chớp mắt sau khi hắn nói xong, năm nghìn thi khôi đồng thời ra tay, ầm một tiếng, lão già kia kêu thảm, hình thần câu diệt. Vẻ mặt Trần Hảo Tùng càng thêm khó coi, trầm xuống giống như hắc thiết. Cách chụp mũ của Bạch Tiểu Thuần quá lớn quá ác, tình thế hôm nay tế nhị, gã hít sâu một cái, nhịn xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, nheo mắt lại.

Đọc truyện chữ Full