TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 875: Gánh nặng đường xa

- Đừng đi đào chỗ đó, đừng nhìn trên mặt đất, ai lại chôn bảo bối dưới đất chứ, bên cạnh ngươi có cái vạc lớn mới là bảo bối đấy.

- Các ngươi a, buồn chết ta... Đến đến, nghe ta chỉ huy, ba trăm người đi thanh lý núi đá bốn phía cho ta, ba trăm người chuyên đi thanh lý đại điện sụp đổ.

-Lại đến ba trăm người, sứ mạng của các ngươi rất trọng yếu, các ngươi đi tìm cấm địa chung quanh cho ta, thấy cái gì cứ lấy cho ta, có biết hay không biết đều thu đi.

- Hơn trăm người cuối cùng, các ngươi đi theo ta đi, ta bảo các ngươi cầm cái gì thì cầm cái gì, còn ngươi nữa... Đây không phải là bàn đá xanh, đó là phiến đá bình thường...

Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng sốt ruột, dứt khoát xoắn tay áo xông lên phía trước, lớn tiếng bắt đầu chỉ huy, hắn cảm thấy những người này có thủ pháp quá kém, vẫn phải do mình tự tìm.

Dựa vào kinh nghiệm xét nhà kinh người của hắn trong Man Hoang, dưới sự chỉ huy của hắn, hơn một ngàn đệ tử chậm rãi từ lương dân biến thành côn đồ... Quét ngang tất cả...

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy tiếc nuối và nói:

- Ta nói với các ngươi, xét nhà cần phải có ý thức, ý thức biết rõ không... Chính là phải cân nhắc, nếu như ngươi là lão tổ tông môn, ngươi sẽ mang bảo vật giấu ở nơi nào?

- Nói như vậy quá phức tạp, ta tổng kết cho các ngươi biết một chút, xét nhà chính là ba chữ... Nhanh, ác, chuẩn, đây là tổng kết cuối cùng của ta, cũng chuẩn bị truyền thừa ba chữ chân ngôn này.

- Nhanh, chính là cho dù động tác gì cũng phải thật nhanh, các ngươi nhìn thấu châu chấu chưa, thời điểm xét nhà phải xem bản thân mình như châu chấu.

- Ác, thứ này càng đơn giản, chính là mắt các ngươi phải đỏ, sau đo đỏ mắt thì thấy cái gì cũng đoạt, thấy cái gì cũng cầm, tưởng tượng các ngươi tiến vào một nơi chứa đầy bảo vật, cầm càng nhiều thì lợi nhuận càng nhiều, khẩu hiệu của chúng ta chính là... Những nơi đi qua, không có một ngọn cỏ!

- Còn một chữ cuối cùng... Là... Là chuẩn, chính là ý thức ta nói lúc trước, với người mới học xét nhà mà nói, các ngươi không có được ý thức này, ta nói cho các ngươi một bí quyết, chính là... Mặc kệ nhận ra hay không, chỉ cần là đồ vật trước mặt thì cứ lấy đi.

- Sau khi trở về chúng ta lại phân biệt nó có phải bảo vật hay không dù sao đều bị chúng ta lấy đi.

Bạch Tiểu Thuần càng nói âm thanh càng lớn, đồng thời mặt mày hớn hở và cảm khái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nói lời này vang vọng phế tích Đạo Hà Viện, hơn ngàn đệ tử chung quanh trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, nội tâm không ngừng hít khí lạnh.

- Lão tổ... Tại sao hắn am hiểu xét nhà như thế?

- Ta lần đầu tiên nghe xét nhà còn có ba chữ chân ngôn như vây...

- Hắn... Hắn còn quen thuộc xét nhà như thế...

Sắc mặt mọi người cổ quái, liên tục há hốc mồm, bọn họ lần đầu tiên thấy có người tổng kết ba chữ chân ngôn với việt xét nhà, lúc này nội tâm mọi người rung động, suy nghĩ cần phải xét nhà bao nhiêu lần mới có được kinh nghiệm như thế, mới có thể hóa xét nhà thành ba chữ tinh túy như vậy.

Việc này cần phải xét nhà rất nhiều mới có thể đúc kết tinh hoa, mới có thể làm được...

Chẳng những hơn một ngàn đệ tử như thế, ngay cả Lý Thanh Hậu cũng ngây người, hắn ngây ngốc nhìn Bạch Tiểu Thuần không ngừng nói luyên thuyên, chỉ huy nơi này, chỉ dẫn nơi khác.

Được hắn không ngừng giáo dục, bảo tàng của Đạo Hà Viện bị đào móc không còn, xem thủ pháp của hắn thật sự đúng như ba chữ chân ngôn.

Tất cả những việc này càng làm Lý Thanh Hậu hoảng hốt, càng làm hắn đau đầu, tay phải không ngừng mà xoa mi tâm, vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn phát hiện Bạch Tiểu Thuần... Mặc kệ tu vi gì vẫn có bộ dạng làm người ta lo lắng.

- Không ngờ xét nhà còn có tổng kết như vậy... Đây cũng là năng khiếu trời ban ah.

Nội tâm Lý Thanh Hậu thở dài một hơi, hắn cũng không nói được gì.

Hắn không chú ý tới Thiết Đản ở bên cạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần không chớp mắt, lắng nghe những gì hắn dặn dò, nó năm đó xem Bạch Tiểu Thuần là mẫu mực của mình, ngay cả lời nói và việc làm cũng là chuẩn mực của nó, học làm sao câu dẫn mấu thú, lại học hỏi khí thế cao vời của Bạch Tiểu Thâần.

Hiện tại nó phát hiện thế giới mới, trong mắt cũng bắt đầu sáng lên, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo sùng bái vô hạn, nó cảm giác phụ thân của mình quá lợi hại, không ngờ nắm giữ nhiều tài năng như thế.

Nhất là nghe Bạch Tiểu Thuần nói chân ngôn xét nhà, nó còn chuẩn bị truyền thừa xuống, vì vậy Thiết Đản lập tức có cảm giác mình đang mang theo sứ mạng nặng nề, càng phải nghiêm túc học tập.

Rốt cục cả Đạo Hà Viện, bị hơn ngàn đệ tử thanh lý một lần trong một canh giờ, mà hơn ngàn người dùng ánh mắt cổ quái nhìn nhau, bọn họ cũng cải biến ấn tượng với Bạch Tiểu Thuần, từ kính sợ biến thành im lặng không nói thành lời.

Thậm chí rất nhiều người chậm rãi nhớ lại lúc còn ở trong Nghịch Hà Tông, bọn họ nghe được truyền thuyết không biết nên khóc hay nên cười của Bạch Tiểu Thuần...

- Thì ra hắn là Bạch Tiểu Thuần..."

- Bạch lão tổ... Tính toán, ta nên gọi hắn là Bạch Tiểu Thuần a...

Mặc dù hơn ngàn đệ tử nói thầm nhưng bọn họ vẫn dựa theo mẫu mực của Bạch Tiểu Thuần làm việc, vẫn có ngộ tính, hoàn toàn dựa theo ba chữ chân ngôn, cả Đạo Hà Viện vô cùng sạch sẽ, không nói không có một ngọn cỏ nhưng không khác bao nhiêu.

Thậm chí tất cả núi đá cũng bị hơn ngàn người lấy đi, dù là kiến trúc tàn phá hay mảnh nhỏ cũng là như thế... Nhìn chung quanh, cho dù có đệ tử Đạo Hà Viện quay về cũng hoảng hốt, cho rằng mình đi nhầm đường, cũng không nhận ra tông môn lúc trước.

Lúc này công lao của Thiết Đản rất lớn, ngộ tính của nó lại tốt, thân thể có thể lớn có thể nhỏ, chui vào một ít khe hở, thường thường ở những nơi không ai cho rằng giấu bảo bối nhưng lại có bảo bối, Bạch Tiểu Thuần thấy Thiết Đản thông minh như vậy, hắn cao hứng và cảm khái.

- Đúng vậy, Thiết Đản ngươi có thiên phú, về sau thủ pháp xét nhà của chúng ta phải nhờ vào ngươi phát dương quang đại.

Bạch Tiểu Thuần tán thưởng khen ngợi vài câu, Thiết Đản càng hưng phấn, càng nghiêm túc.

Một khi Bạch Tiểu Thuần nhìn sang những người khác, hắn thở dài, vẫn cảm thấy không phải đặc biệt thoả mãn, hắn vô cùng hoài niệm Chu Nhất Tinh, suy nghĩ nếu như có Chu Nhất Tinh ở chỗ này, cho hắn thêm thời gian có thể sẽ mang tất cả bảo tàng của Đạo Hà Viện ra ngoài, cho dù là giấu sâu dưới ba thước đất.

- Tiếp tục như vậy không được a. . .

Bạch Tiểu Thuần nội tâm rất là nghiêm túc, thần sắc cũng đều ngưng trọng.

- Ân, xem ra ta cần phải chỉ dẫn các đệ tử này nhiều, tranh thủ làm mỗi một đệ tử đều phải nắm giữ tinh túy của xét nhà.

- Như vậy về sau Nghịch Hà Tông chúng ta mới có thể càng giàu có, mỗi đệ tử có đủ tài nguyên tu luyện, kể từ đó, có thể giúp mọi người cường đại nhanh chóng, đối với tông môn mà nói đây chính là tin mừng!

Bạch Tiểu Thuần tưởng tượng như vậy, lập tức cảm giác áp lực của mình rất lớn, cũng có cảm giác đây là sứ mạng.

Những người khác không nhìn ra tâm tư của Bạch Tiểu Thuần nhưng Lý Thanh Hậu lại nhìn ra, hắn không ngừng xoa xao mi tâm, cười khổ không thôi, hắn biết Bạch Tiểu Thuần đã tìm ra chí hướng to lớn, Lý Thanh Hậu lúc này ho khan một tiếng.

- Được rồi, Tiểu Thuần, chúng ta quay về Nghịch Hà Tông.

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng đáp lời, hắn áp chế chí hướng bản thân, hắn phất tay áo mang theo Thiết Đản và hơn ngàn đệ tử cùng đi, cũng đi theo Lý Thanh Hậu bay về Nghịch Hà Tông.

Trên đường đi, Lý Thanh Hậu cũng đến bên cạnh Bạch Tiểu Thuần hri về chuyện Nghịch Hà Tông, Bạch Tiểu Thuần lên tinh thần, hắn vô cùng phấn chấn nói những gì mình biết một lần, nghe tới Bạch Tiểu Thuần chiến ba đại Thiên Nhân, không ngờ có thể đánh một chết, một tàn, một trốn, tâm tình Lý Thanh Hậu rung động không nhỏ, trước kia hắn có suy đoán, hắn không ngờ chuyện còn kinh người hơn cả hắn suy đoán.

Thì cứ như vậy, tại đây nói chuyện ở bên trong, mọi người tăng thêm tốc độ, chậm rãi tới gần Nghịch Hà Tông phạm vi thế lực.

Hiện tại trong Đạo Hà Viện, lão tổ Thiên Nhân bị trảm thân thể mới dám lặng lẽ trở lại, trên thực tế hắn đứng ở xa nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trong tông môn, hắn không dám tới gần, sau đó bỏ chạy thật nhanh.

Sau khi chờ được Bạch Tiểu Thần rời đi thì hắn mới dám trở lại, sau khi nhìn thấy cả tông môn trống trơn, coi như là hắn cũng đều hoảng hốt một chút, hắn có cảm giác mình bay nhầm vào địa phương.

- Nơi này là... Đạo Hà Viện?

Đạo Hà lão tổ trợn mắt há hốc mồm nhìn xem bốn phía một mảnh trống trải, thân thể chậm rãi run rẩy, đến cuối cùng, hắn phát ra một thân gào thét thảm thiết gào thét.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi khinh người quá đáng!!

...

Đọc truyện chữ Full