TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 97: Nam Nam, giết gã báo thù

Edit: PaduC/ Beta: Norah

"Cục cưng, dậy rồi hả?" Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói mang theo chút khàn khàn quen thuộc.

Lúc này Nam Tầm mới phát hiện ra mình đang nằm trong lồng ngực anh, liền vội vã ngồi bật dậy, cười khan hai tiếng, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác: "Ôi chao, ba, sao ba lại đổi xe ạ, xe nhỏ như vậy thì vệ sĩ ngồi chỗ nào?"

Vốn là một chiếc xe ô tô dài hơn, đằng sau luôn có bốn vệ sĩ áo đen không dời người ngồi ở đó. Hết cách rồi, leo lên vị trí như Lệ Sâm, tổ tiên còn dính vào xã hội đen, không mang theo vài vệ sĩ thì không yên lòng.

Nhưng lần này Lệ Sâm vì tìm người, mà ngay cả vệ sĩ cận thân cũng không dẫn theo.

"Bọn họ chuyển đến chỗ tối rồi." Lệ Sâm hờ hững đáp một câu.

Nam Tầm nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh, biết rõ anh còn đang tức giận. Tuy vừa nãy có cưỡi ngựa chạy vài vòng, nhưng cơn giận của anh vẫn chưa tiêu hết được.

Nam Tầm ngoan ngoãn không nói, định ngả ra ngủ tiếp. Nhưng ngay lúc cô vừa nhắm mắt lại thì Lệ Sâm chợt biến sắc mặt, lập tức đẩy cô ngã xuống ghế ngồi.

Ngay lập tức, Nam Tầm nghe thấy tiếng súng, đôi mắt cô trợn trừng kinh ngạc.

"Lệ Sâm!" Nam Tầm hét to một tiếng.

Lệ Sâm sờ đầu cô: "Cục cưng đừng sợ, ngoan ngoãn nằm ở đây, tuyệt đối không được đứng dậy." Mặc dù có vào lúc này, giọng điệu của anh vẫn không nhanh không chậm.

"Lão Triệu, lái xe tiếp đi." Lệ Sâm trầm giọng nói.

Lão Triệu tài xế hiển nhiên đã trải việc đời, tay đánh vô lăng, xe liền rẽ vào con đường khuất, để những người theo phía sau không cách nào nhắm trúng mục tiêu.

Lệ Sâm móc súng lục cách âm màu đen từ góc khuất, với ra cửa sổ, sau đó bắn liên tục mấy phát vào một điểm.

Nam Tầm nghe được tiếng thắng xe chói tai phát ra từ phía sau, hình như người lái xe đã bị Lệ Sâm bắn chết, bánh xe cũng nổ theo.

Lúc này, những vệ sĩ ngầm theo sau Lệ Sâm bắt đầu bắn nhau cùng những người trên xe kia, tiếng súng xả ầm ĩ một lúc lâu.

Đợi tiếng súng rốt cuộc cũng biến mất, Lệ Sâm bỗng nói: "Lão Triệu, quay đầu lại."

Lão Triệu thấp giọng chửi thề: "Lệ gia, nhất định có người tiết lộ hành tung của ngài."

Ánh mắt Lệ Sâm trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng đối mặt với cô bé vẫn ngơ ngác này, liền khẽ kìm nén sát ý trong mắt.

Anh ôm Nam Tầm vào ngực, vỗ nhẹ sau lưng cô: "Cục cưng không sợ, Nam Nam không sợ. Người xấu bị bắt rồi, ba dẫn con đi kết liễu bọn họ."

Hiện trường rất hỗn loạn, một chiếc xe tải nhỏ nổ tung, bảy tám người đàn ông mặc thường phục đã tắt thở, ngực bị đạn bắn thành tổ ong. Người còn sống duy nhất bị vệ sĩ áo đen đá quỳ trên mặt đất.

"Lệ gia, ngài xem, có cần dẫn người còn sống duy nhất này đi tra hỏi hay không?"

Lệ Sâm bỗng cong khóe môi, ôm chặt Nam Tầm vào sát người mình, sau đó dùng giọng nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô: "Nam Nam, vừa nãy chính là kẻ này muốn giết ba. Con nói xem gã có đáng chết hay không?"

Đầu lưỡi Nam Tầm như líu lại: "Đúng vậy, đáng chết."

Giọng nói như ma quỷ của Lệ Sâm lại vang lên bên tai cô, mang vẻ dụ dỗ đầu độc: "Vậy Nam Nam đến kết liễu gã, coi như báo thù cho ba, có được hay không, hử?"

Mặt Nam Tầm cứng lại, vội vàng nói: "Ba, hay là chúng ta đưa người xấu đến cục cảnh sát đi."

Lệ Sâm nghe xong lời này thì bật cười ha ha, véo khuôn mặt trắng nõn của cô: "Nam Nam thật quá đáng yêu. Tuy nhiên người như chúng ta phải làm theo quy củ cũ, cảnh sát sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này."

Nói xong, anh nhét súng vào tay Nam Tầm, ôm eo cô từ phía sau: "Nào, Nam Nam, giết gã, giết gã báo thù cho ba."

Tay Nam Tầm run lên, thiếu chút nữa không cầm được súng.

Người kia nhìn khẩu súng nhắm ngay đầu mình, sợ đến kêu thất thanh: "Lệ gia, ngài không thể giết tôi, ngài giết tôi rồi sẽ không biết người trong bóng tối muốn giết ngài là ai!"

Lệ Sâm cũng không để ý đến gã, chỉ kiên trì giáo dục cô gái của mình.

"Mau ra tay đi Nam Nam, biểu hiện tốt ba sẽ thưởng cho con." Lệ Sâm dụ dỗ từng bước.

Nam Tầm mẹ nó sắp khóc.

Lệ Sâm bất đắc dĩ hít sâu: "Nam Nam thật không ngoan, chút chuyện này cũng không làm được. Nào, để ba giúp con một tay." Vừa dứt lời, bàn tay anh đột nhiên nắm lấy tay Nam Tầm, bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bóp cò.

Tiếp theo chính là ba tiếng pằng pằng pằng, mỗi phát súng đều trúng ngay giữa trán.

Nam Tầm trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ cứ như vậy mà ngã xuống trước mặt mình, co giật mấy hồi trên đất, sau đó tắt thở. Hô hấp của cô trở nên dồn dập, tim nhảy lên thình thịch.

"Xử lý nơi này đi." Lệ Sâm lạnh lùng ra lệnh một câu.

Đến khi Nam Tầm được Lệ Sâm ôm lên xe, trong đầu cô vẫn trống rỗng.

"Hu hu, Tiểu Bát, ta vừa giết người. Làm sao bây giờ, hu hu...."

Hư Không Thú vội an ủi cô: "Không phải ngươi giết, là ba Lệ Sâm của ngươi giết, là do hắn bóp cò. Đừng nghĩ nhiều, hơn nữa vừa nãy tay người kia cũng dính máu của không ít người, giết hắn cũng coi như vì dân trừ hại."

Nam Tầm vẫn run lên hồi lâu, thêm căng thẳng cao độ vừa nãy làm cả người cô mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Cũng không biết xe xóc nảy bao lâu, cuối cùng yên tĩnh lại. Trong mơ mơ màng màng, Nam Tầm cảm thấy trên chân mát lạnh, còn nghe được tiếng vang leng keng.

Nam Tầm lầm bầm trong miệng, trở mình, ngủ tiếp.

Chờ Nam Tầm tỉnh lại, nhìn thấy trên cổ chân mình có một cái xích vàng thật dài, cả người cô đờ ra.

"Tiểu Bát, vừa nãy lúc ta ngủ đã xảy ra chuyện gì?"

Không biết tại sao, giọng của Hư Không Thú nghe có vẻ rất hưng phấn: "Gia tận mắt chứng kiến trò chơi phòng tối trong truyền thuyết! Ngươi tự mình nhìn xem, dây xích chân này được chế tạo khéo léo cỡ nào, ta đoán ba Lệ Sâm của ngươi đã sai người làm từ một tháng trước. À đúng rồi, hắn có việc đi ra ngoài, sợ ngươi lại chạy, nên buộc một cái xích ở chân ngươi, hì hì."

Nam Tầm giơ dây xích trên chân lên xem xét, sau đó dùng răng nanh cắn thử, bỗng wow một tiếng: "Tiểu Bát, hình như đây là vàng ròng!"

Tiểu Bát:...

Đờ mờ, sự chú ý của cô gái này có vấn đề phải không?

"Một cái dây xích dài như vậy, mà toàn vàng, thật nhiều tiền nha. Hơn nữa Tiểu Bát ngươi xem này, cái xích chân này đánh bóng thật tinh tế, nếu như lúc đến thế giới sau có thể mang đi thì tốt rồi."

Tiểu Bát:...

Cả đời này chuyện khiến nó "vui mừng" nhất chính là gặp một người thần kinh thô như Nam Tầm.

Độ dài sợi dây xích này cực kỳ thích hợp, mắt thấy còn thiếu hai, ba bước là đến cửa phòng ngủ, nhưng khi Nam Tầm đi tới, còn cố gập người 90 độ, vẫn không thể với tới nắm cửa.

Nam Tầm rất mừng vì dây xích này đủ để cô vào phòng tắm.

Bốn phía yên tĩnh, Nam Tầm gào vài tiếng cũng không ai đáp lại.

Trong biệt thự to lớn không bóng người, ông Lệ cũng không ở đây, thật giống như tất cả mọi người đều bị Lệ Sâm đẩy ra rồi.

Cả căn biệt thự chỉ còn lại một mình cô, à không, còn có... Một con dã thú.

Đọc truyện chữ Full