Câu hỏi kia của Minh Thù, Từ chủ cũng không trực tiếp trả lời nàng.
Chỉ nói cho nàng, Thần Thiên Từ tồn tại vì hoàng thất, không thể tách rời với hoàng thất.
Minh Thù vừa ăn canh hạt sen, vừa suy nghĩ những lời này.
Thần Thiên Từ và hoàng thất...
Buổi tối đi đánh Vinh Hoa công chúa.
[...]
Vì sao, từ tự hỏi quan hệ của Thần Thiên Từ và hoàng thất, có thể nhảy đến chuyện đánh Vinh Hoa công chúa.
...
Vào ban đêm, thú nhỏ của Minh Thù cùng với Hài Hòa Hiệu, không ngừng xúi dại nàng làm Vinh Hoa công chúa như vậy, như vậy lại như vậy như vậy, đánh cho Vinh Hoa công chúa một trận.
Đánh xong người, Minh Thù trèo tường ra.
Thú nhỏ rơi xuống mặt đất đầu tiên, còn chưa kịp lăn ra đã bị Minh Thù đè lên, thú nhỏ mắt đầy tia chớp, thật choáng váng...
Đứng lên đi, ngươi nặng chết.
Thú nhỏ tức giận kháng nghị.
"Lúc vừa đi vào, tường này hình như không cao như vậy mà."
Minh Thù nói thầm, đứng lên.
Thú nhỏ lộn vòng lăn đi.
Không bao giờ đi chơi cùng nàng nữa, đau muốn chết, về sau không cao được thì biết làm như thế nào!
"A!"
Thú nhỏ bị một tiếng khẽ hô này, khiến cho lông mao toàn thân đều dựng đứng, tức giận trừng đầu sỏ gây chuyện.
Kêu la cái gì!
Nửa đêm nửa hôm hù chết thú!
Đôi mắt thú nhỏ dựng thẳng thành một đường, hơi đề phòng nhìn bóng đen ở bên kia.
"Trấn Quốc công chúa..."
Giọng nói này có vài phần quen thuộc: "Người ở chỗ này làm gì?"
Minh Thù vỗ ngực, vẻ mặt "sợ hãi" lui về phía sau:
"Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi bước đi cũng không có tiếng là sao? Làm ta sợ muốn chết."
Diệp Tùng: "..."
Hù chết ngươi, ngươi còn cười được.
Hơn nữa, bọn họ đứng ở chỗ này trước mà.
Thú nhỏ lộn vòng, trốn vào bụi cỏ.
Hoài Vương dường như hòa vào bóng đêm, mặt lạnh lùng thoáng nhìn về phía nó, một giây sau liền thu lại tầm nhìn, dường như cũng không cảm thấy hứng thú.
Diệp Tùng cẩn thận hỏi: "Công chúa điện hạ, người ở chỗ này là?"
Vừa nãy, hắn và Vương gia đến đây, bên trong liền nhảy ra một người, muốn tránh cũng tránh không kịp.
Minh Thù buông tay vỗ ngực, vuốt vuốt tóc mai rũ xuống bên tai:
"Các ngươi ở chỗ này làm gì? Theo như ta biết, Hoài Vương cũng không ở trong cung."
Tốt xấu gì, nàng cũng ở trong cung, dù cho hơn nửa đêm xuất hiện ở chỗ này, tùy tiện lấy một lý do cũng có thể cho qua. Nhưng mà vị Hoài Vương này, lại không phải là ở trong cung.
Diệp Tùng không dám tự chủ trương trả lời, đưa mắt nhìn về phía Vương gia nhà mình.
Ánh mắt Hoài Vương rơi trên người Minh Thù, bóng đêm che giấu tâm tình trong đáy mắt hắn.
"Thôi quên đi, các ngươi làm gì cũng không liên quan đến ta."
Minh Thù khoát khoát tay: "Chúng ta coi như chưa gặp nhau, hẹn gặp lại."
Mọi người đều là nhân dịp trời tối làm việc, cũng không cần làm khó nhau, làm chậm trễ trẫm ăn đồ ăn vặt. Cho nên ăn đồ ăn vặt mới quan trọng.
Diệp Tùng gọi nàng: "Trấn Quốc..."
Hoài Vương đưa tay ngăn cản Diệp Tùng, phần sau câu nói biến mất trong bóng đêm.
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, mím môi cười khẽ, nâng làn váy lay động thoáng chốc rời đi.
"Vương gia?"
Diệp Tùng không hiểu nhìn Vương gia nhà mình, lỡ đâu Trấn Quốc công chúa đem chuyện ngày hôm nay nói ra làm sao bây giờ?
"Nàng sẽ không nói lung tung."
Giọng điệu Hoài Vương lạnh lùng, tràn đầy chắc chắn.
Diệp Tùng càng nghi hoặc, sao Vương gia khẳng định được như vậy?
Diệp Tùng nhìn bóng đen đã đi xa, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, thực sự là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
"Đi thôi."
"Vâng."
Gió đêm thổi qua bụi cỏ ngoài tường, thân thể yếu ớt chập chờn bất định. Trăng tròn giấu mình trong tầng mây, trời đất tối sầm, không nhìn thấy ánh sáng.
Mưa gió sắp kéo đến.
...
Minh Thù chậm rãi đi về phía Thần Thiên Từ, lúc đi ngang qua ngã ba, nàng đột nhiên dừng lại, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút.
Bên phải, bên phải, bên phải!
Thú nhỏ từ trong bụi cỏ lăn ra, nhắm thẳng bên phải nhảy ra.
Minh Thù dường như quyết định, nhảy sang bên phải đường.
Thú nhỏ vui sướng cuộn thành cục bánh trôi, nhanh như chớp lăn theo chân nàng.
Đi qua hai nhánh đường nhỏ, kiến trúc phía trước dần dần xuất hiện trong tầm mắt Minh Thù, mấy hàng chữ lớn Ngự Thiện phòng cách thật xa vẫn có thể nhìn thấy.
Minh Thù liếm liếm khóe môi, con ngươi trong mắt dường như lóe sáng.
Nguyên liệu nấu ăn của Ngự Thiện phòng đều là chuẩn bị cho ngày hôm sau, nhưng rất nhiều thứ đều là chưa chế biến, có thể ăn cũng chỉ còn lại... Bánh màn thầu không nhân.
Minh Thù và thú nhỏ ngồi xổm trong Ngự Thiện phòng, cầm bánh màn thầu gặm, thú nhỏ gặm cực kỳ nhanh, chớp mắt liền ăn hết nửa cái bánh màn thầu.
Một người, một thú gặm đến hăng say, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ, cửa sổ xuất hiện một cái lỗ, Minh Thù và thú nhỏ đồng thời ngừng gặm bánh màn thầu, cùng nhau nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ bị đẩy ra, một người toàn thân đen kịt từ bên ngoài nhảy vào.
Hắc y nhân toàn thân một màu đen, khăn trùm đầu đen, mặt nạ đen. Hoàn toàn xứng danh hiệp khách dạ hành.
Hiển nhiên, hắc y nhân không ngờ hơn nửa đêm còn có người ngồi xổm trong Ngự Thiện phòng gặm bánh màn thầu, sững sờ tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn Minh Thù.
Bầu không khí hết sức quái dị.
"Ha ha, ta đi nhầm, đi nhầm, các ngươi tiếp tục, tiếp tục."
Hắc y nhân cười lúng túng.
Cái cục tròn tròn bên cạnh đủ loại màu sắc là cái quái gì? Thú nuôi sao?
Lúc thú nhỏ không cuộn thành cục, nhìn bên ngoài giống như chó con, thân hình cũng chỉ lớn hơn nắm đấm một chút, là cái loại tát một phát chết luôn.
Hành tẩu giang hồ nhiều, còn chưa từng gặp qua... Thú nuôi kỳ quái như thế.
Minh Thù và thú nhỏ đồng thời gục đầu xuống, tiếp tục gặm bánh màn thầu.
Hắc y nhân cũng không có ý rời đi, hắn hơi tò mò quan sát nữ nhân ngồi xổm dưới đất vài lần, cách ăn mặc này... Không phải là cung nữ mà.
Chẳng lẽ, là cung tần phi tử sao?
"Này."
Hắc y nhân ngồi xổm trước mặt Minh Thù.
Động tác của Minh Thù và thú nhỏ hầu như cùng lúc, ôm bánh màn thầu lui về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm hắc y nhân, Minh Thù và thú nhỏ bảo vệ thức ăn.
Hắc y nhân đầu đầy vạch đen, lúc hắn xuất hiện, cũng không thấy nàng đề phòng như thế.
"Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi."
Hắc y nhân cố gắng cho giọng nói mình nghe tương đối hiền hòa dễ gần, nỗ lực kéo gần khoảng cách:
"Ôi chao, con thú nuôi này là của ngươi sao? Thật nhỏ... Đây là chủng loại gì vậy?"
Thú nhỏ liếc mắt, trừng hắc y nhân, ôm bánh màn thầu còn chưa ăn xong lăn một vòng sang bên cạnh, chui xuống dưới bàn.
"... Loại."
Đột nhiên cảm thấy hôm nay thật quái dị.
Minh Thù đem bánh màn thầu nhanh chóng nhét vào miệng, khóe miệng cong lên thành độ cong tiêu chuẩn:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi không sợ ta sao?"
Hắn mặc thành như vậy, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, là một người bình thường hẳn phải thét chói tai bắt thích khách.
Tiểu cô nương này không sợ còn chưa tính, có thể cười nhạt hỏi hắn đến làm gì?
Phản ứng này không đúng.
"Ngươi làm gì mà ta phải sợ dữ vậy?"
Minh Thù đưa tay giở lồng tre, lấy ra một cái bánh bao, mỉm cười:
"Ngươi lớn lên ba đầu sáu tay, hay là quỷ nhập vào người?"
"Ta là thích khách đấy!"
Cái này ngươi sợ rồi chứ!
"À, thích khách à."
Minh Thù hiểu rõ gật đầu, một giây sau bất ngờ nói: "Ngươi muốn ám sát ai, ta chỉ đường cho ngươi."
Hắc y nhân mặt mờ mịt, chuyện quái gì vậy?
Chỉ đường cho hắn?
Hắn là thích khách, thích khách đấy!
Hắc y nhân nghi ngờ quan sát Minh Thù vài lần, ăn mặc hợp cách, mặt mũi tinh tế, vải vóc là đồ ở trong cung.
Hắc y nhân bình tĩnh nói: "Vinh Hoa công chúa."
Minh Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hắc y nhân nhìn như không phản ứng gì, thả lỏng ngồi trước mặt nàng. Nhưng mà cả cơ thể hắn cứng ngắc, chỉ cần Minh Thù có chút động thái khác thường, là có thể lập tức giết chết Minh Thù.
"Không cần lo lắng, ta không ra tay."
Nụ cười trên mặt Minh Thù càng sâu: "Tẩm cung của Vinh Hoa công chúa không ở bên này, ngươi đi nhầm rồi."