"Bây giờ có thể nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì không?"
Minh Thù thu lại tầm mắt, nhìn nam nhân ngồi đối diện.
Mộ Hoài đang xem "Tam Tinh Cao Chiếu" mà Từ chủ đưa cho hắn, kỳ thực bức tranh không có gì để xem, bức tranh phải gặp lửa mới lộ ra hoa văn.
Đó chính là bản đồ long mạch vương triều Võ Thương.
Mộ Hoài cuộn tròn bức tranh cất đi, hai tay khoanh trước ngực:
"Mấy ngày trước, ngươi từng tiên đoán một lần đúng không?"
Minh Thù mỉm cười: "Giao dịch của Từ chủ và hoàng thúc thực thâm sâu nha."
Mộ Hoài nhìn chằm chằm Minh Thù, nói:
"Tiên đoán kia của ngươi, trước đây rất lâu có một người đã tiên đoán qua, nhưng lần này của ngươi càng rõ ràng hơn."
Minh Thù nhướng mày.
"Hai mươi hai năm trước, nhà tiên tri đời trước tiên đoán lần cuối cùng, đó là chiến loạn thiên hạ nổi lên khắp nơi, yêu nghiệt hoành hành, vương triều Võ Thương bị diệt. Mà người được tiên đoán đến chính là thái tử lúc đó mới sinh ra."
"Bởi vì lần tiên đoán kia, thái tử bị coi là yêu nghiệt chuyển thế, hoàng đế kiêng kỵ lại không đành lòng."
Mộ Hoài liếc mắt nhìn Minh Thù, thấy nàng cũng không có phản ứng gì kỳ lạ, chủ động nói thêm một câu:
"Hổ dữ không ăn thịt con, khi đó hắn rất chờ mong thái tử chào đời, nhưng không ngờ sẽ có kết cục như thế."
Nhiều năm như thế, hoàng đế không phế bỏ thái tử, cũng là có nguyên do.
Nhà tiên tri đời trước vì phá hủy tình thế này, liền nhìn trộm thiên cơ, lấy vị trí thái tử đặt điều kiện cho hoàng đế mới có ba phần cứu vãn.
Mà cũng vì chuyện này, nhà tiên tri đời trước liền chết oan uổng.
"Vì sao, không trực tiếp giết chết thái tử?"
Phương pháp này không phải đơn giản hơn sao, cần gì phiền phức như vậy.
Hình như giết nam chính không được...
Mộ Hoài lắc đầu: "Hẳn là giết không được."
Nếu như có thể giết, mặc dù là lúc đó hoàng đế không đành lòng, vì ngôi vị hoàng đế và thiên hạ, cũng sẽ bỏ qua đứa con trai này.
Nhưng mà hắn không làm.
Vậy cũng chỉ có một khả năng.
Giết không được.
"Vương gia, người mau ra đây xem."
Giọng nói của Diệp Tùng từ bên ngoài vang lên, dường như thấy chuyện gì khó tin.
Mộ Hoài vén màn xe lên, xa xa một mảng đỏ tươi như bị máu nhuộm đỏ từ phía xa tràn tới, nhanh chóng bao phủ khắp bầu trời.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, tất cả đều màu đỏ.
Tình cảnh này với cảnh tiên đoán của Minh Thù, giống nhau như đúc.
Cảnh thứ nhất trong tiên đoán ứng nghiệm.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Sao trời lại biến thành màu đỏ?"
"Vương gia, trời sinh hiện tượng lạ, sợ là sắp xảy ra chuyện."
Diệp Tùng cau mày, bọn họ còn chưa từng gặp qua cảnh tượng quái dị như vậy.
Có gió nổi lên.
"Xào xạc..."
Tán cây lay động về phía trước không khí đầy bụi bặm, ngựa giống như bị kinh hoảng, không an phận hí lên, mặc cho người quát lớn như thế nào đều không thể bình tĩnh, cuối cùng giương móng, chạy tứ tung.
Người cưỡi ngựa không khống chế được, chỉ có thể bỏ ngựa nhảy xuống.
Minh Thù ngồi trong xe ngựa cũng không ngoại lệ, Mộ Hoài phản ứng nhanh nhạy ôm Minh Thù nhảy xuống xe ngựa đang phát điên.
"Đều điên rồi sao?"
Diệp Tùng hít phải một ngụm bụi, mang theo những người còn lại đi về phía Mộ Hoài:
"Vương gia, làm sao bây giờ?"
Diệp Tùng nhìn Trấn Quốc công chúa và Vương gia nhà mình một lần, tuy rằng nghĩ có hơi kỳ quái, nhưng hai người đứng chung một chỗ lại rất xứng đôi...
Đôi mắt đen nhánh của Minh Thù, nhìn bầu trời bị nhuộm sắc đỏ như máu. Dường như không chú ý tới lúc này mình còn bị Mộ Hoài ôm, nàng vuốt vuốt tóc đen lộn xộn:
"Xảy ra chuyện không bình thường, tất có yêu."
Minh Thù cúi nhìn, cảm giác độ ấm bên hông mình sai sai, một cánh tay trắng nõn thon dài đang vòng quanh eo của mình.
Minh Thù đẩy tay Mộ Hoài: "Hoàng thúc, ôm đến nghiện sao?"
Diệp Tùng: "..."
Mộ Hoài bình tĩnh liếc mắt nhìn nàng, hai tay chắp lại phía sau, trong lòng bắt đầu phun trào.
Lão tử cũng không phải cố ý.
Tình huống lúc nãy hắn chỉ chú ý nhìn lên bầu trời, ai còn để ý xem mình có còn ôm người hay không.
Cho rằng lão tử muốn ôm ngươi sao?
Hừ!
Tức chết hắn!
Cứu nàng vài lần, đều không chiếm được chỗ tốt nào, sao mạng lão tử khổ như vậy.
"Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Ngựa đều chạy sạch, cảnh tượng bầu trời kỳ lạ như thế, Diệp Tùng hiện tại hắn rất mờ mịt.
Ánh mắt Mộ Hoài hơi trầm nhìn bầu trời:
"Trước tiên tìm chỗ dừng chân."
Sắp xảy ra chuyện.
...
Bầu trời nhuốm đỏ duy trì liên tục một khoảng thời gian rất dài mới biến mất, trong thời gian này, các loại động vật giống như bị điên tập thể, xao động không ngừng.
Minh Thù ngồi trong cái sân tồi tàn, cầm một túi bánh ăn, Diệp Tùng và Mộ Hoài đứng ở cửa viện nói chuyện mơ hồ có thể nghe được vài câu.
Đây là một thôn xóm cách hoàng thành rất gần, Diệp Tùng hỏi thôn dân muốn một ngôi nhà làm điểm dừng chân.
Thú nhỏ từ trong tay áo Minh Thù chui ra ngoài, dùng miệng cắn cổ tay Minh Thù.
Cho ta một miếng!
Minh Thù dường như không nghe thấy, thú nhỏ cố sức cắn một cái, tay Minh Thù run lên, suýt chút nữa bánh bột ngô rơi xuống đất.
Cho ta một miếng, nhanh lên, ta cũng muốn ăn.
Minh Thù một tay ấn thú nhỏ vào lại, ngươi ăn cái rắm!
Thú nhỏ: "..."
A a a! Ta phải đổi chủ nhân, lập tức đổi, một giây cũng không muốn ở với nàng ta.
"Bên hoàng thành rất loạn."
Mộ Hoài quay vào, giọng nói nhàn nhạt: "Tạm thời ở đây chờ một lát."
"Ngươi nghĩ đó là cái gì?" Minh Thù hỏi hắn.
Mộ Hoài im lặng một lúc, ngồi đối diện Minh Thù:
"Ngươi nghe qua yêu chưa?"
Minh Thù ngừng động tác cắn bánh bột ngô: "Yêu?"
Không giống giọng mỉm cười trước đây, nhưng không phải lạnh lùng và nghi ngờ, càng giống như là tìm tòi nghiên cứu.
Mộ Hoài chưa kịp suy nghĩ sâu xa, tại sao nàng lại nói giọng như vậy, nói tiếp:
"Mấy trăm năm trước, vương triều Võ Thương còn chưa có thành lập, khi đó yêu còn tồn tại. Bọn họ lấy con người làm thức ăn, săn bắt con người, dẫn đến dân chúng lầm than, tai họa nổi lên bốn phía."
Hoàng đế khai triều vương triều Võ Thương, không đành lòng nhìn người dân trong thiên hạ chịu khổ, tập hợp dũng sĩ bắt đầu đem quân đánh yêu tộc, cứu vớt sinh linh.
Đội quân của bọn họ ngày càng lớn mạnh, từ lúc mới bắt đầu liên tục thắng trận, đến áp chế yêu rời khỏi phạm vi của con người.
Để phòng ngừa yêu tiếp tục đi ra gây họa, hoàng đế khai triều tập hợp kỵ sĩ có khả năng đặc biệt trong thiên hạ, đem tất cả yêu trấn áp ở một chỗ.
Chỗ đó...
Nơi đó được gọi là long mạch vương triều Võ Thương.
Thần Thiên Từ, đó là nơi hoàng đế khai triều, năm đó thành lập những kỵ sĩ có khả năng đặc biệt cùng đánh bại yêu, bày mưu lập kế.
Ngoại trừ bảo vệ hoàng thất, bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, canh giữ long mạch trấn áp yêu thú.
Mà nhiệm vụ của Mộ Hoài, cũng là bảo vệ long mạch, không cho người phá hư vốn là một nhiệm vụ rất đơn giản.
Nhưng mà...
Hiện tại thất bại.
Không hề dự liệu được thất bại.
Ngươi nói có tức hay không!
"Nói như vậy có người tìm được long mạch?"
Còn thả ra một đám tiểu yêu tinh, thật là phá phách quá.
Mộ Hoài cũng nghĩ không hiểu điểm này.
Bốn bức tranh tạo thành bản đồ long mạch đã bị hủy một bức, một bức hiện tại đang nằm trên tay hắn, còn có một bức không rõ đang nằm ở đâu, long mạch là được tìm thấy như thế nào?
"Thái tử."
Minh Thù đột nhiên nói: "Ngươi chắc chắn nhà tiên tri đời trước, vào năm đó có nhắc đến cụm từ yêu nghiệt hoành hành chứ?"
Mộ Hoài suy nghĩ gật đầu.
"Chắc chắn thái tử là mấu chốt."
Trong cốt truyện trước kia là Thẩm Từ mất tích, chứ không phải chết. Còn lúc Thẩm Từ mất tích có Trình Cẩm Vân theo cô, vì vậy thái tử không làm chuyện gì khác thường.
Nhưng lần này...
Thì khó nói rồi.