Không còn cách nào khác, cuối cùng Đinh Thu Dịch đành dẫn hai người đi gặp Diệp Kỷ An trước.
Chuyện phiền toái như vậy, vẫn là để căn cứ trưởng giải quyết thì hơn.
Diệp Kỷ An đang họp, Đinh Thu Dịch sắp xếp hai người ở trong một phòng họp, lấy lý do phải ra ngoài tìm vật tư, Đinh Thu Dịch chạy mất.
Thế giới của người trẻ tuổi, thực sự ông ta không hiểu được.
Đinh Thu Dịch vừa đi, phòng họp liền xảy ra đại chiến.
"Cô cứ phải đối nghịch với tôi sao?" Hứa Sóc nhìn Minh Thù, nghiêm túc hỏi.
Minh Thù bắt đầu ăn: "Ai bảo anh đi theo tôi."
"Tôi theo cô... Đó là vinh hạnh của cô."
"Ôi chao, vậy ngài mau đem vinh hạnh này cho người khác đi, trẫm không khao khát gì."
"Trẫm? Sáng sớm đã úng não rồi à, ngai vị của cô vẫn còn à?" Hứa Sóc nhịn không được dè bỉu.
Minh Thù ngẩng đầu, giữ nguyên nụ cười.
Một giây sau, Minh Thù cầm đồ trang trí trên bàn đập hắn.
"Này, tại sao cô cứ một lời không hợp ý liền đánh người thế!"
"Tôi cứ đánh anh đấy."
"Cô đừng quá đáng, tôi sẽ tức giận đấy."
Đáp lại Hứa Sóc chính là nắm đấm của Minh Thù.
Trò hề của hai người kết thúc khi Diệp Kỷ An họp xong, kích động chạy đến phòng họp.
Hứa Sóc được Diệp Kỷ An mời đi, nhìn thấy con gái yêu quý nhà mình Diệp Kỷ An rất kích động.
Diệp Kỷ An trông cao lớn thô kệch, vóc người cường tráng, hơn nữa giữ cương vị quan trọng lại càng dọa người.
Nhưng lúc ông nói chuyện với Minh Thù, bộ dạng của người cha mẫu mực khiến người ta bỏ qua dáng vẻ dọa người của ông.
Diệp Kỷ An ân cần hỏi vài câu, cuối cùng vội vàng đưa Minh Thù về phòng của mình.
Bởi vì nhân khẩu của căn cứ có hạn, Diệp Kỷ An thân là căn cứ trưởng, cũng chỉ ở một tòa nhà cư dân thông thường, nhưng độc chiếm cả một tầng.
"Căn cứ trưởng."
"Căn cứ trưởng."
Từ trên hành lang đi qua, thỉnh thoảng gặp một số người, đều chào hỏi Diệp Kỷ An lại có người tò mò nhìn Minh Thù.
"Cô gái bên cạnh căn cứ trưởng là ai?"
"Không biết, chưa từng thấy qua..."
"Tôi vừa nghe người ta nói là con gái của căn cứ trưởng, hôm nay mới tới."
"Con gái của căn cứ trưởng? Không phải là căn cứ trưởng không có đối tượng sao?"
"Nghe nói trước khi căn cứ trưởng đến thủ đô nhậm chức, cũng đã kết hôn, có con gái cũng không phải chuyện gì kỳ lạ? Chỉ là không biết vì sao, nhiều năm như vậy, mà căn cứ trưởng cũng chưa từng đón con gái ông ấy đến thủ đô."
Tiếng bàn tán bị bỏ lại xa ở phía sau, Diệp Kỷ An lên tầng cao nhất.
"Diệp tiên sinh đã trở về."
Một người phụ nữ nghe được tiếng mở cửa, cười ra đón.
"Ừ, ngày hôm nay làm thêm hai phần." Diệp Kỷ An gật đầu.
Người phụ nữ thấy Minh Thù, hơi kinh ngạc: "Cô gái này là?"
"Con gái của ta."
Lúc nói vậy, Diệp Kỷ An có vẻ rất tự hào: "Đây là dì Ninh."
Ninh?
Cùng họ với nữ chính giả, họ này cũng không phải rất phổ biến.
Không biết có quan hệ thế nào đây?
Dì Ninh vô cùng kinh ngạc, trong mắt lại có cảm xúc khác, bà xoa xoa tay trên tạp dề, hơi thấp thỏm chào hỏi:
"Thì ra là Diệp tiểu thư."
Minh Thù mím môi, khẽ vuốt cằm, tần suất cũng không lớn, dì Ninh chỉ có thể cười ngượng ngùng:
"Tôi đi chuẩn bị."
"Cô ấy là do bọn họ sắp xếp tới nấu ăn cho ta."
Diệp Kỷ An dẫn Minh Thù vào thư phòng, giọng nói có chút mệt mỏi: "Thật ra phần lớn thời gian ta cũng không quay về, bận rộn cả một ngày."
"Hiện tại áp lực của căn cứ rất lớn sao?"
Minh Thù tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt vừa khéo nhìn dì Ninh ở cửa phòng bếp, dì Ninh như bị kim châm hút lùi vào phòng bếp.
Minh Thù đóng cửa lại, ngồi đối diện Diệp Kỷ An.
Nguyên chủ thấy Diệp Kỷ An là vào hai năm trước, lúc thi cuối cấp. Diệp Kỷ An đưa nguyên chủ đến trường thi, nhưng khi nguyên chủ thi xong đi ra, Diệp Kỷ An đã đi rồi.
Hai năm không gặp, so với trong ấn tượng của cô, Diệp Kỷ An đã già hơn nhiều lắm.
Diệp Kỷ An đắn đo lựa lời: "Một tháng gần đây, càng ngày càng nhiều người sống sót đến căn cứ, nhân số chợt tăng, phụ tải căn cứ quá lớn, không thể chứa nhiều người như vậy. Chúng ta cũng không thể mặc kệ những người sống sót ở bên ngoài, bọn họ cũng là một sinh mệnh."
Minh Thù ngẩng đầu nhìn Diệp Kỷ An, ông dường như không biết vào căn cứ phải nộp vật tư.
Cái này ở mạt thế là điều bình thường, vật tư thiếu thốn, căn cứ không nuôi nổi.
Thế nhưng, nghe giọng của Diệp Kỷ An, không giống như là quyết định của ông ấy.
Diệp Kỷ An là căn cứ trưởng, cả ngày bận rộn như con quay, việc này ông không biết cũng bình thường.
Minh Thù cũng không có ý định nói cho ông biết.
"Không nói những chuyện này."
Diệp Kỷ An khoát khoát tay: "Nói cho ba nghe, dọc đường con như thế nào, chịu không ít cực khổ phải không?"
Chịu khổ?
Không có Hứa Sóc, cô cũng coi như tạm ổn.
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện một lúc, dì Ninh liền gọi bọn họ ra ăn cơm.
Cơn nước không đặc biệt phong phú, nhưng cũng có cá có thịt.
Dì Ninh bới cơm xong, tháo tạp dề trực tiếp ngồi đối diện Minh Thù.
Minh Thù liếc mắt nhìn bà, Diệp Kỷ An không phản đối, đoán chừng trước đây bà cũng hay ăn cơm cùng với Diệp Kỷ An.
"Hôm nay không biết Diệp tiểu thư trở về, cho nên không chuẩn bị cái gì, Diệp tiểu thư thử xem những thứ này hợp khẩu vị không? Buổi tối, tôi làm đồ ngon cho Diệp tiểu thư ăn."
"Tôi không kén chọn." Minh Thù mỉm cười.
Dì Ninh thở phào, quan tâm Minh Thù dùng bữa, lại không ngừng gắp thức ăn cho Diệp Kỷ An.
Diệp Kỷ An chỉ lo nói chuyện với Minh Thù, để cho bà gắp thức ăn, không nói gì với dì Ninh.
Lúc ăn cơm Minh Thù rất nghiêm túc, không nói lời nào, chỉ chuyên tâm ăn.
Đồ ăn là sinh mệnh.
Phải đối xử cẩn thận.
Nhưng hành động này của Minh Thù lại làm Diệp Kỷ An cực kỳ hổn thẹn, nếu như ông sớm mang cô đến thủ đô, cũng không khiến cho cô một mình chạy khắp nơi ở mạt thế này, lặn lội đường xa đến đây.
Là một người cha, lúc này ông rất đau lòng.
"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút..." Vành mắt Diệp Kỷ An hơi đỏ lên.
"Diệp tiên sinh ngài cũng ăn đi, Diệp tiểu thư còn ở đây mà."
"Ừm."
Một bàn đồ ăn, được xử lý sạch sẽ, Minh Thù chưa đã thèm vuốt bụng.
"Dì Ninh, cô dọn dẹp phòng cho Miểu Miểu, rồi đi lấy một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân về, xem Miểu Miểu còn cần cái gì, chuẩn bị đầy đủ cho con bé."
Cơm nước xong, Diệp Kỷ An phải đi, bên kia còn rất nhiều chuyện cần ông xử lý.
"Được, Diệp tiên sinh, tôi sẽ làm tốt."
"Miểu Miểu, tối ba sẽ quay về, con nghỉ ngơi trước đi."
"Ừm."
Minh Thù vẫy tay với Diệp Kỷ An, nhìn ông ấy đi ra ngoài.
"Tôi ở phòng nào?"
"Phòng này, ở phòng này."
Dì Ninh dẫn Minh Thù đi xem phòng: "Ở đây bình thường hay để đồ, có chút lộn xộn, nhưng có cả giường và đồ dùng."
Phòng không lớn lắm, còn chất một đống đồ đạc nhưng cũng đủ cho cô ở.
Hơn nữa phòng bên cạnh hình như là thư phòng của Diệp Kỷ An.
Dì Ninh dọn dẹp qua loa, trải drap giường mới.
Minh Thù nhìn chằm chằm bóng dáng của bà, nửa ngày mới từ trong trí nhớ nhớ ra dì Ninh.
Ban đầu nguyên chủ đến căn cứ, dì Ninh này đã ở đây, ban đầu nguyên chủ và dì Ninh ở chung cũng khá hòa hợp.
Nhưng lúc sau nguyên chủ nhìn ra dì Ninh có tâm tư khác với Diệp Kỷ An, liền tìm cách đuổi dì Ninh đi.
Sau khi dì Ninh đi không bao lâu thì chết, mà lúc này Ninh Nhạc tới, dì Ninh là mẹ ruột Ninh Nhạc, Ninh Nhạc nghĩ nguyên chủ hại chết dì Ninh.
Sau đó là ân oán tình thù, tranh đấu đối lập.
Cuối cùng căn cứ bị hủy diệt.
Dì Ninh như một ngòi nổ...