Mọi người bị đánh thức bất mãn nhìn Minh Thù, không biết cô muốn làm gì.
"Không thấy Ninh Nhạc đâu, mọi người có ai thấy cô ta không?"
Cho dù Ninh Nhạc muốn làm gì, trước tiên phải chặt đứt đường lui của cô ta.
Trẫm chính là thông minh như vậy.
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn xung quanh, thực sự không thấy Ninh Nhạc đâu.
"Kỳ lạ, Ninh Nhạc đi đâu?"
"Không biết có phải là đi vệ sinh không?"
Tốt xấu gì Ninh Nhạc cũng thuộc đội của Bạch Tuyết Vy, nghe nói không thấy Ninh Nhạc đâu, Bạch Tuyết Vy lập tức điều người đi tìm.
"Trần Duy cũng không thấy."
"Tôi ra ngoài xem xem có phải hai người đó đi vệ sinh không."
Bạch Tuyết Vy và Hạ Diễm ra ngoài tìm, những người còn lại chỉ bàn tán, cũng không có ý đi tìm.
Cho dù lúc trước bọn họ có giao tình tốt với Ninh Nhạc, lúc này cũng sẽ không mạo hiểm đi tìm bọn họ.
Mạt thế, phải bảo về tính mạng của bản thân.
Bạch Tuyết Vy và Hạ Diễm nhanh chóng trở về, bọn họ đều đã hỏi tuần tra bên ngoài, không ai thấy Ninh Nhạc.
"Lúc tối tôi xem thiên văn, thấy chúng ta ở chỗ này không thích hợp, chuẩn bị lên đường."
Minh Thù cười đến bí hiểm.
Giống như cô thực sự đã xem qua thiên văn địa lý vậy.
Mọi người ồ lên.
Bên ngoài là một mảnh đen kịt, ngay cả chấm nhỏ cũng nhìn không thấy, bà nội nó chứ, cô đi đâu xem thiên văn.
Minh Thù xốc túi lên, ra dấu với quân đội bên kia, quân nhân lập tức thu dọn đồ đạc, theo Minh Thù ra ngoài.
"Khỉ thật!"
Cô không có nói giỡn.
Là thật sự đi.
Bạch Tuyết Vy đuổi theo Minh Thù: "Cái này, Ninh Nhạc còn chưa quay về, chúng ta vẫn nên đi tìm cô ấy."
"Vậy cô ở đây chờ cô ta."
Cô ta ở đây trẫm còn đi làm quái gì!
Khỉ chứ, ai biết Ninh Nhạc đi làm gì, lỡ đâu cô ta có âm mưu gì thì sao?
Để đồ ăn vặt của trẫm được an toàn, đương nhiên phải đi.
"Tại sao cô có thể như thế?"
Bạch Tuyết Vy không thể tin: "Không thấy cô ấy, cô phải phái người đi tìm, không thể bỏ lại như vậy."
"Ừm."
Minh Thù chiếu đèn pin vào mặt Bạch Tuyết Vy, tia sáng chói mắt, Bạch Tuyết Vy đưa tay ngăn cản, giọng nói trong trẻo bên kia phát ra:
"Cô đã quan tâm cô ta như thế, vậy tự cô đi tìm đi, tôi sẽ không cản, trọng trách này giao cho cô, cố lên."
Bạch Tuyết Vy: "..."
"Muốn lên xe thì nhanh chân lên, không lên thì tùy."
Minh Thù quát một tiếng, trong nháy mắt rời đi cùng quân đội, động cơ xe ầm ĩ.
Mọi người còn đang chần chờ liền nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài lên xe.
Chỉ có một vài người ở lại.
Trong đó có đội của Bạch Tuyết Vy.
Thực ra, Minh Thù cũng đi không bao xa, tìm một chỗ ở gần đó.
Bị làm ồn như thế, những người này cũng ngủ không được, tụm lại một chỗ nói chuyện.
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, nơi bọn họ trú lúc trước, đột nhiên vang lên tiếng gầm nhỏ của zombie.
Âm thanh kia cũng không phải chỉ có một hai con.
Mọi người đều nhào đến cửa sổ nhìn tòa nhà bên kia.
Ánh sáng quá mờ, không thấy được gì cả. Nhưng rất nhanh thì ánh sáng của dị năng thoáng hiện, soi sáng cảnh tượng bên kia.
Chi chít, tất cả đều là zombie.
Da đầu mọi người tê dại.
Nếu như bọn họ không đi cùng cô, bây giờ không phải là sẽ bị nhiều zombie như vậy vây quanh tấn công sao.
"Cô... Làm sao cô biết sẽ có zombie?"
Có người hỏi Minh Thù đang tựa vào cửa sổ ăn gì đó.
"Không biết."
"Không biết thì tại sao cô bảo chúng tôi rời đi?"
"Bởi vì không thấy Ninh Nhạc."
Không thấy Ninh Nhạc... Có liên quan gì đến zombie?
Lẽ nào những con zombie này là do Ninh Nhạc dẫn tới?
"Không chừng là cô cố ý tìm người làm đấy chứ?"
Có người nghi ngờ, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, bọn họ vừa đi, zombie liền tới.
Vừa khéo lúc trước cô có thù với Ninh Nhạc.
Đối mặt với nghi vấn, Minh Thù chỉ cười: "Nếu như tôi làm, bây giờ mấy người đều ở đó tương ái tương sát (*) với zombie rồi."
"Có lẽ là cô còn cần dùng chúng tôi."
Đa số bọn họ là dị năng, làm sao cô có thể bỏ mặc nhiều dị năng chết như thế.
"Các ngươi nghĩ nhiều rồi."
Nếu không phải Đinh Thu Dịch phân người cho cô, căn bản cô không muốn dẫn những người này đi cùng.
Thái độ của Minh Thù không giận không nóng nảy, mọi người hoàn toàn không đoán ra được.
Chuyện tối nay rốt cuộc là sao?
Cuộc chiến bên kia vẫn đang duy trì liên tục, không ai muốn đi ra cứu người, cũng không ai nói, yên lặng nhìn sang bên kia.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng của dị năng biến mất, chỉ còn tiếng rống giận dữ của zombie.
Trong lòng mọi người sinh ra một trận lạnh lẽo.
Đều chết hết rồi sao?
...
Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời lóe lên ở chân trời, xua tan bóng tối.
Bọn họ có thể thấy cảnh tượng bên kia, cũng không ít zombie loanh quanh một chỗ.
Lúc bọn họ đang sững sờ, một dãy nhà cách đó không xa đột nhiên hiện ra bóng người, có người nhanh chóng cầm súng, nhắm vào bên kia.
Ngắm bắn vào trong kính, phân biệt được đó là người sống, hắn lập tức kích động nói:
"Còn có người sống."
...
Người sống là Bạch Tuyết Vy và Hạ Diễm, cùng với Ninh Nhạc và Trần Duy, còn có ba người đàn ông khác. Về phần những người còn lại, không biết còn sống hay đã chết, tách ra khỏi bọn họ.
Dường như Bạch Tuyết Vy bị thương, Hạ Diễm cũng chật vật cả người.
"Mọi ngươi thế nào rồi..."
Sau khi Ninh Nhạc đi vào, thấy tất cả mọi người ở chỗ này, có chút mê man.
Cô ta là sau khi bị zombie bao vây được một lúc mới đến gần đây, Ninh Nhạc không đi vào, nhưng vận may không tốt, đụng phải đám người của Bạch Tuyết Vy đang lao ra.
Cô ta chỉ có thể hỗ trợ giết zombie, lúc đó cũng thấy kỳ lạ, nhiều người như vậy tại sao lại chỉ còn có vài người.
Hơn nữa Diệp Miểu và người của cô cũng không thấy đâu, nhưng số lượng zombie quá nhiều, cô ta cũng không có thời gian hỏi những người kia đã xảy ra chuyện gì.
"Ninh Nhạc, tại sao cô lại dẫn zombie đến?"
Người đàn ông trốn ra cùng với Ninh Nhạc lớn tiếng chất vấn.
Hiện tại hắn rất hối hận, lúc đó không đi với Minh Thù.
Nhưng hối hận cũng không có tác dụng gì.
Trong lòng Ninh Nhạc có chút hoảng, nhưng vẫn tỉnh táo phủ nhận:
"Tôi không có, anh đang nói gì vậy? Vì sao tôi phải dẫn zombie đến?"
Người đàn ông tiếp tục hỏi: 'Vậy vì sao nửa đêm không thấy cô?"
Ninh Nhạc đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, lúc này dựa theo suy nghĩ có sẵn nói ra:
"Tôi thấy bên ngoài có gì đó, đuổi theo ra ngoài."
"Vậy cô đuổi được thứ gì?"
Ninh Nhạc lắc đầu.
"Hừ, sau khi cô đi, đột nhiên có nhiều zombie như vậy bao vây nơi này. Cô còn nói không liên quan?"
"Ninh Nhạc, cô giải thích rõ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trần Duy nhịn không được, quay sang quát Minh Thù: "Sao các cô không nghi ngờ là Diệp Miểu làm. Buổi tối là người của cô ta tuần tra, hơn nữa lúc trước cô ta còn nhắm vào chúng ta, cô ta là đáng nghi nhất."
"Làm ơn, tôi có thù với Ninh Nhạc, cô ta không ở đó, tôi dẫn zombie đến để làm gì? Chơi tự sát à?"
Minh Thù buồn cười nhìn Trần Duy.
"Cô chính là không thích nhìn thấy mọi người."
Trần Duy già mồm cãi bừa: "Bây giờ còn muốn vu oan cho Ninh Nhạc, sao cô độc ác vậy?"
Ninh Nhạc vốn là muốn Diệp Miểu bị zombie tấn công, cho dù cô may mắn không chết, người còn sống cũng sẽ chỉ trích cô, đến lúc đó Ninh Nhạc làm tiếp chút gì đó, cũng dễ dàng hơn.
Ninh Nhạc tỉnh táo lại: "Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi tuyệt đối không làm chuyện gì nguy hại tới mọi người."
Mục đích của cô ta chỉ là nhằm vào Minh Thù, những người còn lại quả thực cô ta không để vào mắt, bọn họ chỉ là bị liên lụy.
Cho nên Ninh Nhạc nói những lời này không có chút chột dạ nào.
Minh Thù hất hàm cười nhạt, Ninh Nhạc bình tĩnh thong dong.
Trong lúc nhất thời mọi người không phân biệt rõ, rốt cuộc nên tin tưởng ai.
***
(*) Tương ái tương sát: Là yêu nhau lắm cắn nhau đau.