TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 242: Khiếp sợ, bị ôm

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Vào tháng thứ ba Nam Tầm ngốc ở Mặc Nhiễm Đường, đám cổ người được cho ăn ngon uống tốt rốt cuộc cũng có dịp phát huy công dụng. Hôm nay là đại hội khảo giáo, ngày mà Quốc sư kiểm tra trình độ mười tám đệ tử của hắn.

Quốc sư cho mười tám vị đệ tử ròng rã ba năm để luyện chế ba loại cổ độc và học thuật hô mưa gọi gió. Mà hôm nay, chính là lúc nghiệm thu thành quả.

Mỗi đệ tử dẫn theo cổ người của mình đứng ở giữa sân theo thứ tự, trước mặt họ dựng một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt ba chung cổ độc bằng đồng nằm ngang nhau.

Nam Tầm đứng đằng sau cách Cung Mặc Nhiễm hơn ba bước. Vốn nàng còn muốn len lén đến gần một chút, nhưng nàng vừa mới nhích được non nửa bước thì vị bạch y mỹ nam nào đó ở phía trước đã quay đầu nhìn lướt qua.

Nam Tầm lập tức bất động, biến thân thành cọc gỗ.

Cung Mặc Nhiễm nhìn một đám đệ tử ở giữa sân, hơi nâng tay lên ra hiệu, nhàn nhạt nói: "Thí cổ đi."

Cung Đại gật đầu, đứng dậy cao giọng tuyên bố: "Thí cổ bắt đầu. Loại thứ nhất, Hút cổ."

Các vị đệ tử nghe vậy, đồng loạt lấy ra một con cổ trùng màu da lớn bằng ngón tay út từ trong chung cổ thứ nhất.

Cung Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn qua, nhàn nhạt nói: "Tỉ lệ không tệ, Cung Đại và Cung Lục là tốt nhất."

Trong mắt Cung Đại và Cung Lục xẹt qua vẻ kiêu ngạo, Cung Đại tiếp tục cao giọng hô: "Loại cổ*."

[*Loại (种): trồng, cấy. Loại cổ tức cấy cổ vào trong người]

Chúng đệ tử nghe vậy, lập tức thả con trùng nhỏ màu da vào giữa cánh tay của cổ người.

Nam Tầm tận mắt chứng kiến cảnh mười tám người thí cổ thân cường thể tráng bị Hút cổ bò vào, chỉ trong thời gian chưa đến một chén trà mà cánh tay họ đã xẹp xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, biến thành da bọc xương!

Mà trên cánh tay bọn họ còn phồng lên một bao thịt. Bao thịt kia di chuyển nhanh chóng trên cánh tay, nếu không phải bị người cấy cổ hạ cấm chế, chỉ sợ là nó hận không thể hút sạch cả người ký chủ.

Tiểu Bát bật khóc rưng rức: "Thật hung tàn, vì sao trên đời này lại có thứ như cổ độc chứ? Vừa dã man vừa ghê tởm. Nam Tầm, ngươi nói đúng, xà bảo bảo đáng yêu hơn cái thứ này nhiều."

Nam Tầm cười khẽ trong lòng: "Ta phát hiện rồi nha, Tiểu Bát ngươi sợ sâu."

Tiểu Bát:...

Những người thí cổ không một ai là không đau đến thét chói tai liên tục; có người còn đập mạnh cánh tay của mình xuống đất như muốn đập nát nó.

Mới loại thứ nhất mà đã có người đau đến chết. Nam Tầm quay qua ngó, đúng là cổ người của Cung Thập Thất.

"Phế vật, mới đau một chút như vậy mà cũng không chịu được!" Cung Thập Thất bực bội không thôi, hung hăng đạp mấy cái lên thi thể kia, sau đó lập tức chọn một người từ trong đám dự phòng.

Thực não cổ và Phệ tâm cổ tiếp theo càng đáng sợ hơn. Thực não cổ chuyên hút tuỷ não của người, lúc nó mới chui vào ký chủ sẽ không đau nhiều, nhưng khi nó trườn tới trườn lui trong đầu óc thì có thể đau đến lăn lộn quằn quại.

Phệ tâm cổ càng không cần phải nói, trực tiếp cắn nuốt trái tim của ngươi. Tuy rằng một miếng cắn của nó rất nhỏ, nhưng chỉ bị kim đâm một chút thôi đã không chịu được, chớ nói chi là một con trùng nhỏ ở đó cắn từng ngụm.

Nam Tầm không khỏi vỗ về trái tim nhỏ của mình, nàng cảm thấy bản thân cần phải ăn tim heo tim gà gì đó để bồi bổ. Dù đã dùng viên thuốc bổ đa năng của Tiểu Bát mà đến bây giờ trái tim nhỏ của nàng vẫn còn hơi ngâm ngẩm đau.

Hiện trường quá mức thảm thiết, Thực não cổ và Phệ tâm cổ vừa thả ra, những người thí cổ đều đau đến lăn lộn đầy đất. Thậm chí còn có người đập đầu xuống đất kêu cha gọi mẹ.

Qua đợt thí cổ, tổng cộng đã chết mười người, tử trạng hết sức đáng sợ. Trên mặt đất loang lổ vết máu những người thí cổ vừa đập ra, còn có cổ trùng trực tiếp chết bên trong cơ thể ký chủ, khiến cho thi thể còn mới đã tản ra mùi tanh tưởi nồng đậm.

Nam Tầm cảm thấy mình mà còn nhìn nữa thì buổi tối có khả năng sẽ chẳng được ngủ yên. Đây tuyệt đối là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong phim kinh dị!

Cung Mặc Nhiễm hơi hơi gật đầu, tựa hồ thực vừa lòng.

Thí cổ kết thúc, đệ tử lần lượt cất đi ba cái chung cổ trên bàn nhỏ, đổi thành đạo cụ khác: Một cái lô đỉnh*, một thanh trường kiếm và mấy tờ giấy vàng.

[*Lô đỉnh: Vạc ba chân dùng để luyện đan]

Nam Tầm ngẩn ra, đây là muốn... Sử dụng vu thuật?

Vị bạch y mỹ nam phía trước đột nhiên mở miệng: "Thuật hô mưa gọi gió là vu thuật tối cao của Mặc Nhiễm Đường. Bổn tọa sẽ làm cho các ngươi xem một lần cuối cùng, về sau học được đến trình độ nào dựa cả vào thiên phú của các ngươi."

Dứt lời, Cung Mặc Nhiễm đi tới cái bàn nhỏ trước mặt Cung Đại. Nam Tầm cho rằng không có chuyện gì liên quan đến mình, nào ngờ vị tiên hàng nhái kia bỗng quay đầu lại, vẫy vẫy tay với nàng như gọi cún: "Nha đầu, ngươi lại đây."

Nam Tầm "a" một tiếng mới chạy chậm qua đó, chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn: "Đại nhân đang khát nước ạ? Ta đi pha cho ngài một ly trà nha?"

Cung Mặc Nhiễm nhìn dáng vẻ chân chó này của nàng, đôi mắt tĩnh mịch không gợn sóng vậy mà hơi co giật: "Nha đầu, ngươi tới gần đây thêm chút nữa."

Nam Tầm thấp thỏm nhích vài bước đến trước mặt hắn, dừng lại ở khoảng cách chỉ cần duỗi tay ra là có thể bóp gãy cổ nàng.

"Làm sao bây giờ Tiểu Bát, ta có linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra."

"Ây da không có chuyện đó đâu. Yên tâm, gia ở đây mà."

Chờ Nam Tầm đi tới, Cung Mặc Nhiễm đột nhiên túm tay nàng kéo đến trước bàn nhỏ. Sau đó hắn đứng ở phía sau cách nàng không quá nửa tấc, tay trái đặt trên mép bàn, người thoáng nghiêng về phía trước, bao lấy cả người Nam Tầm vào trong ngực. Tiếp theo, hắn nâng tay phải lên, duỗi đến cầm tay phải Nam Tầm.

Chúng đệ tử lập tức trừng to hai mắt, tròng mắt như muốn rớt cả ra ngoài. Nam Tầm cũng không khác là bao.

Đờ mờ!

Thật gần!

Nàng biết trên người hắn có huân hương gỗ đàn nhàn nhạt, lại không nghĩ đến ở khoảng gần, mùi hương này gần như tràn ngập khoang mũi, khiến cho nàng có chút mê mẩn.

"Á ~"

Cảm giác đau nhói bất ngờ ập tới khiến Nam Tầm bỗng hoàn hồn. Tất cả bong bóng màu hường vừa nổi lên trong lòng tức khắc tan vỡ "bụp bụp bụp bụp".

Tên khốn này lại dám dùng mũi kiếm cứa ngón tay nàng, sau đó nắm đầu ngón tay nàng vẽ bùa lên tờ giấy màu vàng kia.

Nam Tầm:...

Tiểu Bát chửi một tiếng "Đờ mờ": "Gia vừa rồi không cẩn thận đã suy nghĩ nhiều. Ta nói mà, sao hắn có thể thân mật với ngươi trước mặt mọi người như thế chứ."

Nam Tầm không có mặt mũi nói, thật ra khi nãy chính nàng cũng nghĩ nhiều.

Cung Mặc Nhiễm mượn tay nàng vẽ hết ba lá bùa, máu trên một ngón không đủ, hắn liền không chút khách khí cứa thêm một ngón tay khác.

Nam Tầm: Khốn khiếp!

Cung Mặc Nhiễm dùng Nam Tầm xong liền vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, mặt không đổi sắc nói: "Xong rồi, qua bên kia đứng đi."

Nam Tầm:...

Nam Tầm ôm cái cây đại thụ bên cạnh, vô cùng ai oán dùng bàn tay còn lành lặn cào cào vỏ cây.

Nam Tầm không biết chính là, tuy chỉ là một cái đụng chạm nho nhỏ vừa rồi cũng đã đủ làm đệ tử Mặc Nhiễm Đường suýt đui mù con mắt.

Quốc sư đại nhân không thích có người đụng vào hắn, đây là chuyện toàn bộ Mặc Nhiễm Đường thậm chí người trong cung cũng đều biết. Thế nhưng vừa nãy, đại nhân lại ôm nữ nhân này, còn nắm tay nàng!

Mặc dù đó là vì mượn máu của nữ nhân này vẽ bùa, nhưng vẫn là đụng chạm nha a a a!

Nhiều người đứng ở đây như vậy, Cung Đại còn đứng gần như thế, vì sao đại nhân không dùng máu của Cung Đại chứ!

Đọc truyện chữ Full