TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 286: Ây da, thật xấu hổ quá đi

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Chờ Cung Mặc Nhiễm đáp xuống đất, Nam Tầm vẫn còn tiếc nuối than: "Đại nhân, mới vậy đã hết rồi ạ? Chúng ta về đến Mặc Nhiễm Đường rồi ư?"

Cung Mặc Nhiễm rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu như nước: "Đóa Đóa, chúng ta đã về rồi."

Lúc này, các đệ tử Mặc Nhiễm Đường còn đang lăn lộn đầy đất quỷ khóc sói gào, rất nhiều người đã đau đến độ đập đầu xuống sân ra bãi máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Còn có vài tên đã đau hôn mê bất tỉnh, nếu lại trễ thêm nửa khắc, sợ là bọn họ sẽ chết vì đau.

Nhìn thấy đại nhân rốt cuộc trở về, trong ngực còn ôm Cung Thập Cửu, Cung Lục vẫn còn chút tỉnh táo thầm thở phào một hơi, thần kinh toàn thân căng chặt tuỳ thời đứt đoạn rốt cuộc được thả lỏng. Hắn dập đầu thật sâu với Cung Mặc Nhiễm: "Đại nhân đã trở lại, Thập Cửu cũng không có việc gì."

Cung Mặc Nhiễm mặt vô cảm nhìn qua mọi người, rút đi cấm chế trên người họ.

Cấm chế vừa được giải trừ, chúng đệ tử vội vàng dẫn Phệ Tâm cổ cùng Thực Não cổ trong cơ thể mình ra.

Miễn cưỡng giữ được một mạng, trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi.

Cái chết của Cung Đại cùng với đại nhân lên cơn đã làm chúng để tử nhận rõ một điều, sau này bất luận chuyện gì có liên quan đến Cung Thập Cửu, bọn họ cũng không thể quản. Đại nhân cùng Cung Thập Cửu muốn như thế nào cũng được, bọn họ không dám nhúng tay vào nữa.

***

Trong chính điện, Cung Mặc Nhiễm ôm Nam Tầm tới trên giường.

Nam Tầm sờ được tấm nệm mềm mại dưới thân, tức khắc vươn vai uốn eo, ngáp liên tục. Nhưng nàng còn có một chuyện quan trọng hơn cả ngủ, nàng kéo tay Cung Mặc Nhiễm lắc lắc, giọng điệu trầm trầm cường điệu một câu: "Đại nhân, ta đói quá. Cả ngày hôm qua ta còn chưa được no."

Ngoài lúc đầu bỏ trốn có ăn chút lương khô trên xe ngựa, thì Nam Tầm căn bản vẫn chưa ăn cơm. Vị công tử kia thật ra có để hạ nhân bưng rất nhiều điểm tâm cho nàng, nhưng Nam Tầm hiếm khi cẩn thận một lần, không hề động vào.

Cung Mặc Nhiễm ôn nhu nói: "Trước khi đi tìm ngươi, bổn tọa đã dặn phòng bếp chuẩn bị rồi, đều là những món ngươi thích nhất."

Hắn vừa nói xong lời này, liền nhớ ra nàng căn bản không nghe được lời mình nói, tròng mắt lập tức tối sầm xuống.

Theo lời Cung Nhị nói thì lúc bọn họ quyết đấu, trên người Đóa Đóa phóng ra một cỗ vu lực cường đại, một chiêu thôi đã kết liễu Cung Đại. Tình hình lúc đó được hắn miêu tả sống động như thật, Cung Mặc Nhiễm cũng không khó tưởng tượng đến.

Nhưng ngay sau đó Đóa Đóa liền mắt mù tai điếc, hắn không khỏi nghi ngờ đây là kết quả của vu thuật phản phệ.

Hắn đã từng rất để ý, bởi vì hắn không tính được quá khứ và tương lai của Đóa Đóa. Lần bói đầu tiên hắn chỉ thấy quá khứ của nàng, vận mệnh nhiều trông gai, nhà nghèo, có tướng chết sớm, là một người không có tương lai.

Trên đời này, có một loại người hắn chỉ có thể bói ra quá khứ mà không bói được tương lai. Đó chính là... Người chết.

Còn có một loại người hắn có thể bói được tương lai, không bói ra quá khứ. Đó là người niết bàn trọng sinh.

Nhưng Cung Mặc Nhiễm vẫn không rõ, vì sao đến lúc hắn dùng huyết quẻ, quẻ tượng lại thay đổi thành dáng vẻ khác. Lần huyết quẻ thứ hai, hắn đã tính không ra quá khứ của Đóa Đóa, cũng bói không được tương lai của nàng. Quẻ tượng của nàng khó bề phân biệt.

Hắn không hề nghi ngờ năng lực của mình. Hắn vô cùng xác định, không phải năng lực bói toán của hắn suy sút, mà vấn đề nằm trên người Đóa Đóa.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ được một khả năng. Đó chính là, Đóa Đóa, nàng không phải người của thế giới này.

Cung Mặc Nhiễm an vị bên mép giường, một bàn tay cầm tay nàng, ánh mắt tối nghĩa.

Càng làm cho hắn chú ý chính là, Đóa Đóa học vu thuật cùng vu trận rất mau, cứ như từ nhỏ nàng đã biết những thứ này. Hắn không thích loại cảm giác bản thân không cách nào khống chế như vậy.

"Đóa Đóa, bổn tọa mặc kệ quá khứ ngươi trải qua thế nào, nhưng tương lai của ngươi, bổn tọa chắc chắn phải có được." Cung Mặc Nhiễm nói, hai mắt thẳng tắp nhìn vào con ngươi ảm đạm của nữ tử.

Nam Tầm gãi gãi tay hắn: "Đại nhân, đồ ăn khi nào được ạ? Ta chờ không kịp."

Ánh mắt Cung Mặc Nhiễm hơi chuyển, nhẹ nhàng vỗ tay nàng: "Đóa Đóa ngoan ngoãn chờ, bổn tọa đi giục."

Tay nắm Nam Tầm đột nhiên rời đi, làm nàng trở nên mất mát cùng bất an trong nháy mắt. Nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, cứ như vậy ngồi lẳng lặng trên giường, giống như một trái dưa ngốc vẫn luôn không nhúc nhích.

Chờ đến lúc ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, vẻ mặt nàng mới khôi phục lại sức sống, gấp không chờ nổi sờ soạng đi ngoại điện.

Trong khi người mù đang mò mẫm, một đôi tay hữu lực đột nhiên giữ lấy nàng, bên hông cũng xuất hiện một cánh tay.

Nam Tầm cảm thấy thực thẹn thùng, bởi vì lúc ăn cơm Cung Mặc Nhiễm vẫn luôn ôm nàng vào ngực. Nàng không ngồi trên ghế, mà là trực tiếp ngồi trên đùi hắn.

Hắn cẩn thận gắp vài món nàng thích nhất vào cái chén lớn trước mặt nàng, còn không quên chay mặn phối hợp.

Nam Tầm ngửi được mùi của rau, lập tức ghét bỏ nhăn mũi, lén gạt rau qua một bên, định giải quyết hết đống thịt heo trước. Lại không ngờ ngay sau đó, trong chén bỗng dưng chẳng còn gì cả, tất cả đều là rau xanh cải trắng.

Khuôn mặt nhỏ của Nam Tầm tức khắc đen thui, cái gì cũng không nói, yên lặng nhét đồ ăn trong chén vào miệng. Chờ nàng ăn xong, nàng liền đào ra được một cái đùi gà to từ trong đó.

Nam Tầm:...

Đến khi ăn chán chê rồi, Cung Mặc Nhiễm mới tự mình lau người rửa mặt cho nàng.

Nam Tầm bị hắn lột trơn bóng, ngồi trong bồn tắm đưa lưng về phía hắn, khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Chắc là ảo giác nhỉ, tại sao nàng lại cảm thấy lúc đại Boss tắm cho nàng, khăn trên tay hắn luôn xẹt qua vài nơi làm người cảm thấy xấu hổ đây?

Thế nhưng đến cuối cùng, đại Boss cũng thật sự chỉ tắm cho nàng, còn dùng khăn vải lau khô cơ thể ướt sũng của nàng rồi ôm lên giường.

Hắn cẩn thận mặc áo lót, quần lót cho nàng, tri kỷ đến mức làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh.

Đối phương đưa nàng lên giường liền buông tay, Nam Tầm vội vàng dịch người vào trong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đại nhân, ngài cũng đến đây ngủ cùng ta đi."

"... Được." Dù biết nàng không nghe thấy nhưng hắn vẫn nhỏ giọng đáp ứng, sau đó liền cởi áo khoác nằm xuống phía ngoài.

Đợi hắn nằm xuống rồi, Nam Tầm thật tự giác chui vào lồng ngực hắn, sử dụng cả tay và chân, đùi thì quấn eo, tay ôm cổ, đầu gối lên cánh tay rắn chắc của hắn.

Cung Mặc Nhiễm tựa hồ cũng mê luôn loại tiếp xúc thân thể trực tiếp này. Hắn ôm chặt tiểu nha đầu vào lòng, hơi nhấc đầu tiểu nha đầu lên cùng nàng trán chống trán, mũi chạm mũi.

Cảm giác hô hấp quấn quanh khiến Nam Tầm vô cùng mê luyến. Nàng hiện tại chỉ có thể sử dụng xúc giác, vị giác cùng khứu giác, cho nên nàng rất thích loại gần gũi có thể tùy thời cảm nhận được khoảng cách của đối phương thế này.

Nam Tầm lần này ngủ rất ngon, một giấc đến hừng đông.

Nàng cho rằng khi mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ, đại Boss khẳng định sẽ không còn ở đây nữa. Dù sao đại Boss cũng là một người bận rộn, Hoàng Thượng vẫn luôn triệu kiến hắn.

Nhưng Nam Tầm không ngờ được nàng chỉ vừa động một chút, đôi môi đã dán lên môi đối phương. Nàng còn như một con bạch tuộc quấn lên người hắn, động tác chẳng khác gì lúc vừa mới ngủ.

Nam Tầm nhẹ nhàng nghiêng đầu, dán lên mặt hắn sượt sượt hai cái, thấp giọng cười trộm.

Ây da thật là xấu hổ quá đi, bỗng dưng cảm thấy mắt mù tai điếc cũng có chỗ lợi đó.

Đọc truyện chữ Full