TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 304: Đóng phim, tạo hình đẹp hết chỗ chê

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Đạo diễn Uông là một người tác phong sấm rền gió cuốn, sau khi quyết định diễn viên liền lập tức chuẩn bị khởi động máy.

Đoàn phim tên là «Giang Hồ Phong Vân», chủ yếu kể về nam chính An Tử Hạo từ một tên tiểu tốt vô danh trên giang hồ dần trưởng thành trở thành giang hồ đệ nhất cao thủ, sau còn thống nhất giang hồ.

Phim võ hiệp bây giờ là một đề tài vô cùng kém thu hút, hiếm có đạo diễn nào đụng vào thể loại này. Cũng chỉ có đạo diễn Uông kinh nghiệm phong phú mới dám tái chiến loại phim này.

Nghe nói lần đầu tiên đạo diễn Uông quay phim võ hiệp là mười năm trước. Bộ «Đao Khách» khi đó của ông quả thực là nổi suốt từ bắc chí nam. Cũng chính từ đó, phim võ hiệp bắt đầu tràn lan, người xem dần chán nản. Cho tới hôm nay, võ hiệp cổ trang đã trở thành lĩnh vực nhóm đạo diễn không dám động vào.

Hiện giờ đạo diễn Uông quay lại với võ hiệp, sau khi tin tức tuôn ra, khán giả ôm lòng chờ mong rất lớn. Ngoài miệng đạo diễn Uông không nói nhưng trong lòng lại cực kỳ coi trọng bộ phim này.

Ngày diễn đầu không có cảnh của Nam Tầm, chỉ có cảnh quay về An Tử Hạo cùng Dương Vũ Nhu lúc nhỏ. Nhưng vì cần làm quen nơi diễn nên Nam Tầm đã gấp không chờ nổi kéo Triệu Thụy chạy đến đó.

Nam chính An Tử Hạo lúc nhỏ bị mất trí nhớ, được cha mẹ Dương Vũ Nhu cứu giúp. Nhà họ Dương là võ học thế gia đứng thứ mười trên giang hồ, chỉ có duy nhất một hòn ngọc quý là Dương Vũ Nhu. Hai vợ chồng họ Dương thấy phẩm hạnh An Tử Hạo không tồi, liền coi đứa bé như con trai mà nuôi, còn có ý để An Tử Hạo ở rể.

Tuy nhiên võ công của Dương gia chỉ truyền nội không truyền ngoại, cho nên trước khi An Tử Hạo trở thành con rể, hai vợ chồng họ Dương cũng chỉ có thể dạy hắn vài món võ công cơ bản.

Chuyện xưa chính bắt đầu từ lúc An Tử Hạo và Dương Vũ Nhu tuổi nhỏ.

Ngày đầu tiên là cảnh diễn thanh mai trúc mã của hai đứa nhóc. Tuy rằng thời lượng không nhiều lắm, nhưng đạo diễn Uông đối với hai nhân vật này yêu cầu rất cao. Dáng vẻ hung dữ của ông thậm chí còn dọa khóc cô bé đóng vai Dương Vũ Nhu lúc nhỏ.

Đạo diễn Uông bị tiếng khóc của đứa nhỏ làm cho ung đầu, vội vàng tìm người đi dỗ.

Chờ đến khi dỗ xong rồi thì một tiếng cũng đã trôi qua.

Nam Tầm dở khóc dở cười: "Vậy nên hôm nay em tới đây là để xem trẻ con khóc sao?"

Triệu Thụy nói: "Đừng xem thường hai diễn viên nhí này, kinh nghiệm của hai đứa còn phong phú hơn em đó. Tiểu Dương Vũ Nhu đã từng xuất hiện trong rất nhiều phim thần tượng nổi tiếng, mà tiểu An Tử Hạo tuyệt đối được coi là diễn viên gạo cội. Đừng thấy cậu bé chỉ mới mười tuổi, từ bốn tuổi nhóc ấy đã bắt đầu đóng phim rồi..."

Nam Tầm trúng một đòn ngay tim:...

***

Sau đó, hai diễn viên nhí quả thực rất nhanh đã nhập vai, chỉ NG ba lần là qua.

Cảnh cuối cùng, tiểu An Tử Hạo thổi tiêu, tiểu Dương Vũ Nhu múa kiếm. Chỉ trong nháy mắt, hai đứa trẻ thanh mai trúc mã đã trưởng thành. Cho nên ngày mai chính là cảnh diễn của Nam Tầm và thị đế Lâm Vũ Phàm.

Đạo diễn Uông đã sớm thấy hai người Triệu Thụy và Đan Thủy, chẳng qua vừa bận quá nên chưa chú ý đến bọn họ. Bây giờ công việc kết thúc, ông mới chủ động chào hỏi hai người. Nhìn về phía Đan Thủy hỏi: "Xem xong có cảm tưởng gì?"

Nam Tầm mỉm cười nói: "Cảm thấy xem thì dễ, diễn thì khó. Làm đạo diễn cũng không dễ hơn diễn viên."

Đạo diễn Uông bĩu môi, thầm nghĩ: Vua nịnh hót.

"Lời thoại đều nhớ hết rồi chứ. Tôi cảnh báo trước, tôi sẽ không bởi cô là người mới mà phá lệ khoan dung. Ngày mai là cảnh của cô với Lâm Vũ Phàm, đóng phim kiêng kỵ nhất là người tốt kẻ tệ. Nếu kỹ thuật diễn của cô theo kịp anh ta..."

Đạo diễn Uông không nói hết câu, nhưng Nam Tầm cảm giác được hai mắt ông như đang bắn dao nhỏ xoèn xoẹt.

Triệu Thụy lúng túng cười một tiếng: "Đạo diễn Uông yên tâm, hôm nay tôi sẽ về tập diễn cùng em ấy, đảm bảo ngày mai không rớt xích."

Nhưng chờ khi hai người trở về, Triệu Thụy lật xem kịch bản mới phát hiện lời kịch của Đan Thủy cũng không nhiều. Phần lớn các cảnh của cô đều là nhảy múa và đánh nhau, cảnh đánh nhau đến lúc đó chắc phải dùng thế thân. Vũ đạo gì đó đã có thầy dạy chuyên nghiệp tại phim trường, nếu thật sự không được thì cũng dùng thế thân. Về phần thổi tiêu đánh đàn, đến lúc ấy chỉ cần làm dáng chút là qua.

Tóm lại một câu, Đan Thủy đóng vai Dương Vũ Nhu chỉ cần đẹp lung linh dưới màn ảnh là được.

Triệu Thụy lật kịch bản xem vài lần liền chậm rãi yên tâm.

***

Ngày hôm sau, lúc Nam Tầm tới phim trường, tổ phụ trách đạo cụ đã chuẩn bị xong mọi thứ, bên trang phục và thợ trang điểm cũng đã đến. Ngay cả Đạo diễn Uông và phó đạo diễn cũng đã có mặt, đang điều chỉnh máy quay.

Nam Tầm nhìn lại đồng hồ, xác định là mình không tới muộn.

Đạo diễn Uông chú ý liếc mắt nhìn cô, nói với thợ tạo hình: "Mang cô ấy đi tạo hình đi, sau đó thay bộ trang phục đầu tiên."

Nam Tầm ôm cánh tay người bên cạnh, khẽ meo meo hỏi: "Chị à, có phải em tới rồi trễ không ạ?"

Người nọ thấy dáng vẻ sợ hãi đáng thương này của cô thì không khỏi cười phụt ra tiếng: "Yên tâm đi, không muộn. Chỉ là đạo diễn Uông có thói quen đến sớm, mấy người cấp dưới như chúng tôi cũng không thể muộn hơn ông ấy đúng không? Về sau em gọi tôi chị Tần là được, tôi phụ trách tạo hình và trang điểm cho diễn viên nữ."

Nam Tầm rất nhanh đã hòa vào nhóm tạo hình và trợ lý trong phòng hóa trang. Miệng nhỏ của cô ngọt xớt, khen ai cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy sến súa.

Chị Tần nâng mái tóc dài đen nhánh của cô, quả thực là thích đến không muốn buông tay: "Đan Thủy, tóc của em bảo dưỡng kiểu gì vậy? Chất tóc thật không tệ, chị nhất định phải làm cho em tạo hình tiên nữ."

***

Chờ đến tạo hình tóc hoàn thành, chị Tần đang trang điểm cho cô lại ca ngợi một phen: "Đan Thủy, da em thật đẹp đấy, căn bản là không cần trang điểm. Chậc chậc, nền tảng thật tốt quá đi!"

Nam Tầm:...

Sau khi Nam Tầm thay quần áo, tạo hình chuẩn bị xong, trang điểm cũng ổn rồi, cả phòng hoá trang đều được một phen trầm trồ không thôi.

"Đẹp quá, đẹp xuất sắc!"

Thiếu nữ mặc một thân váy trắng tay rộng thướt tha, làn váy dài gần như chạm đất. Búi tóc vấn hờ lên được cài châu hoa trắng. Mái tóc đen óng ả để xõa ngang eo, tạo thành hiệu ứng đối lập rõ ràng với màu váy trắng.

Mỹ nhân khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đen nhánh tựa như chứa chan muôn vàn nhu tình, dịu dàng nhã nhặn.

Trợ lý bên cạnh đã không nhịn được chụp hai tấm, tung tăng lưu vào điện thoại.

Chờ khi Nam Tầm cứ như vậy ra ngoài, lại tiếp tục nghe được không ít tiếng trầm trồ của mọi người.

Đạo diễn Uông đang đứng cạnh một anh chàng đẹp trai, anh ta bị tạo hình cổ trang của cô làm cho sửng sốt, bỗng quay qua nói với gì đó với đạo diễn Uông.

Đạo diễn Uông lập tức nhìn qua, vừa thấy ông đã ngây người hai giây, giây tiếp theo liền rống lên: "Đây là ai làm? Mẹ nó tưởng rằng đây là phim tiên hiệp hả? Làm đến tiên khí bay bay như vậy, những người khác còn đường sống không hả? Đổi ngay tạo hình khác cho tôi! Lập tức đổi! Bộ váy này cũng phải thay!"

Chị Tần đen mặt đưa Nam Tầm về phòng hoá trang, sau đó lấy di động của mình ra chụp tanh tách mấy tấm, lầu bầu nói: "Rống cái gì mà rống, tiên khí quá cũng sai ư? Tôi đây lưu lại tự mình ngắm."

Nam Tầm liền dứt khoát bày ra mấy tư thế tiên nữ hạ phàm cho cô ấy chụp, cười nói: "Chị Tần tạo hình cho em quá đẹp, em tự soi gương cũng không dám tin đây là mình cơ."

Chị Tần nghe lời này tâm trạng tức khắc tốt lên rất nhiều, để cô ngồi lại lần nữa, đổi cho cô một kiểu tóc khác.

Kiểu tóc trở nên hơi phức tạp hơn, bỏ đi châu hoa, đổi thành trâm và Bộ Diêu*. Lông mày vẽ cong hơn chút, màu môi cũng đậm hơn, tay áo rộng thướt tha đổi thành tay áo bó.

Làm xong một loạt thay đổi, Đan Thủy lập tức từ thiên giới hạ xuống trần gian, song vẫn cứ rất đẹp. Nhưng lần này không phải loại hình như bay từ trên trời xuống, mà là từ bức họa dưới phàm trần đi ra.

Chị Tần "Oa" một tiếng to: "Thật là tạo hình gì cũng đẹp. Không được không được, tôi sắp chảy máu mũi mất rồi!"

Nam Tầm lén lút nói với Tiểu Bát: "Ây da, chị Tần cứ khen ta mãi, ta thẹn thùng quá đi."

Tiểu Bát: "... Thân ái, ngươi thật sự biết hai chữ "thẹn thùng" viết thế nào sao?"

_____________________

*Châu hoa: Loại trâm trang trí bằng chân châu làm hình hoa.

*Trâm: loại này trang trí đơn giản hơn

*Bộ Diêu: loại có tua dua, lúc đi lắc lắc ấy:D

Đọc truyện chữ Full