TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 340: Âu Càn, em yêu anh chết đi được

Edit: tranthayday, Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED

Nếu đổi là đoàn phim khác, Âu Càn sẽ không làm vậy. Nhưng anh hợp tác với đạo diễn Khương không chỉ một lần, đã khá quen người trong đoàn phim, đều không phải hạng thích khua môi múa mép.

Lui một bước mà nói, cứ cho chẳng may chuyện của anh và Đan Thủy bị đưa ra ánh sáng, anh cũng có năng lực ngăn lại tất cả tin tức.

Âu Càn kéo Nam Tầm đi thẳng đến phim trường.

Bởi vì buổi sáng hai người "đánh" thêm một trận, sau đó lại tắm uyên ương, cho nên xuất phát khá trễ. Khi tới nơi, tất cả... đều đã đến đông đủ rồi.

Kết quả là ngay khoảnh khắc hai người vừa bước vào phim trường, lập tức có vô số ánh mắt khiếp sợ sáng như đèn pha cùng bắn lên người họ. Mọi người trừng to mắt, há hốc miệng, ngạc nhiên đến độ suýt rớt cả cằm.

Nam Tầm bình tĩnh đón nhận những ánh mắt khác nhau của mọi người, nhưng xét thấy da mặt quá mỏng, vẫn luôn đỏ từ cổ tới tận mang tai.

Đạo diễn Khương và một số nghệ sĩ lão thành gần đây bận rộn đóng phim không có thời gian xem phim, không biết ngôi sao mới nổi tiểu tỷ tỷ Đan Thủy, nhưng nhân viên công tác biết nha!

Trời ạ, thật không thể tin được!

Tin sốt dẻo, tin sốt dẻo!

Ba tháng nay, cô bé hoa hồng theo đuổi Âu Càn cuồng nhiệt, mỗi ngày đều đặn tặng hoa hồng tới đoàn phim lại là người mới đang nổi - Đan Thủy!

Nhân viên thường xuyên dạo Man Man lập tức nghĩ tới những tin giải trí đầu bảng hot search mấy hôm trước.

Sau gần ba năm xa mảng truyền hình, ảnh đế Âu Càn lại nhận vai phụ trong phim của ông bạn Uông Đông đạo diễn, mà sao nữ hợp tác chính là Đan Thủy!

Hay là hai người vì diễn sinh tình?

Nhưng mấy thứ này đều không quan trọng, không hề quan trọng. Mọi người tò mò chính là... Ảnh đế Âu Càn ngày thường chẳng cho ai sắc mặt tốt thật sự bị ngôi sao nhỏ này bắt được rồi ư?

Ảnh đế Âu Càn có dễ theo đuổi vậy ư?

Đờ mờ nếu thật dễ theo đuổi như vậy, thì giống loài lý tưởng quý hiếm này đã sớm bị đám phụ nữ như lang như hổ nuốt vào bụng được không!

Tuy vậy, mặc kệ trong lòng mọi người hóng hớt thế nào, ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Bọn họ đều là người đã trải sự đời, phải trấn định.

Tâm trạng Âu Càn rất tốt cất tiếng chào mọi người, nói câu "Buổi sáng tốt lành", sau đó để Đan Thủy ngồi ở ghế mềm chuyên dụng của anh, bên cạnh có trợ lý Tiểu Chu 24 giờ phục vụ không giới hạn.

Mọi người nghe câu "Buổi sáng tốt lành" thì ngầm cười gượng ha hả: Anh Càn à, không còn sớm đâu, đã chín giờ rưỡi rồi. May hôm nay đạo diễn Khương có thể quay cảnh người khác trước, bằng không anh thấy sắc quên nghĩa, khiến nhiều người thế này chờ anh quả thực rất quá đáng đó.

Âu Càn không đặc biệt giới thiệu Đan Thủy, mọi người cũng thức thời không hỏi nhiều, song việc này cũng không thể ngăn cản tinh thần hóng hớt của họ. Mấy nhân viên nhàn rỗi như chuyên viên trang điểm hay dựng cảnh, khẽ meo meo tụ lại với nhau lào xào bàn tán gì đó.

Từ lúc bắt đầu ngồi trên ghế, Nam Tầm đã nhận ngay được mấy tầm mắt đánh giá.

Nam Tầm hào phóng cười với hai nhân viên nhìn lén cô, sau đó tiếp tục quay ra ngắm nam thần nhà mình.

Lần này vẫn đóng phim cổ trang như cũ, kể về cuộc đời một vị vương gia khác họ nào đó. Hiện tại Âu Càn mặc một bộ khôi giáp bạc, ngầu cực kỳ.

[*Khôi giáp: bộ áo giáp có kèm theo cả mũ]

Nam Tầm vừa thưởng thức tư thế hiên ngang oai hùng của Âu Càn, vừa trò chuyện cùng Tiểu Bát.

Tiểu Bát vốn rất hào hứng định chia sẻ với Nam Tầm chút tâm trạng phấn khích của mình, kết quả thời gian quá lâu, sự hào hứng đã trôi đi mất.

Tiểu Bát: "Đại Boss không biết xấu hổ lên thật đáng sợ. Ta bắt đầu che chắn năm thức từ tối hôm kia, giữa chừng liếc trộm một cái cũng không dám nhìn lén nữa, mãi đến tận vừa nãy mới mới buông năm thức, chậc"

Nam Tầm tối sầm mặt: "Nói như vậy, tất cả những cảnh nên xem không nên xem ngươi đều thấy được?"

Tiểu Bát tức khắc sửa miệng: "Không có không có, tuyệt đối không có! Thời điểm gia nhìn lén, hai ngươi đều còn mặc quần áo!"

Nam Tầm quyết định tạm thời tin tưởng Tiểu Bát, bởi vì, mẹ nó không tin cũng vô dụng á.

"Tiểu Bát, giá trị ác niệm của Âu Càn còn nhiều không?" Nam Tầm hỏi.

Tiểu Bát nghe thấy cái này liền phấn chấn: "Giá trị ác niệm chỉ còn 50! Mới qua nửa năm đã tiêu một nửa, thật là vượt ngoài dự kiến. Cũng không biết 50 điểm giá trị ác niệm còn lại có thể thuận lợi giống phía trước không thôi. Nam Tầm, ngươi thừa dịp mấy ngày nay mau mau chiến thêm mấy trận đi. Lúc đại Boss và ngươi yêu tinh đánh nhau, giá trị ác niệm giảm đặc biệt nhiều đó, khà khà."

Nam Tầm trợn trắng mắt: "Suốt một ngày hai đêm, eo cũng sắp gãy, còn chưa đủ nhiều à?"

Tiểu Bát: "Đồng tình ngươi một giây đồng hồ."

Nam Tầm:...

Mọi người đều biết, xem diễn ở phim trường thật ra là chuyện hết sức nhàm chán, nhưng Đan Thủy có vẻ không thấy thế. Cô ngồi lẳng lặng một bên, chăm chú quan sát Âu Càn đóng phim. Một khi đã nhìn là nhìn chằm chằm rất rất lâu, đôi mắt không hề chớp, tình yêu đong đầy trong mắt đến mức không thể hòa tan được.

Mọi người nhìn dáng vẻ Đan Thủy, cảm thấy ê răng vô cùng. Càng đừng nói lúc giải lao khi Âu Càn mang cô cưỡi ngựa dạo quanh, hai người thân mật ngồi chung một con ngựa, ở trên ngựa vừa nói vừa cười.

Khi Âu Càn nhìn Đan Thủy, vẻ mặt đầy sủng nịch, khóe miệng nhếch cao, còn cánh tay gắt gao ôm chặt bên hông Đan Thủy...

A a a, sắp lóe mù luôn rồi.

Hôm nay hiệu suất đóng phim của Âu Càn đạt mức cao nhất trong lịch sử.

Mặc kệ động tác khó thế nào hay cảm xúc phức tạp bao nhiêu, anh chỉ dùng một lần là qua. Không những bù đủ suất diễn hôm qua, mà còn vượt mức hoàn thành hôm nay. Còn lại mấy cảnh yêu cầu trời tối mới quay được, cho nên Âu Càn quay xong trước liền trực tiếp dẫn bạn gái nhỏ lêu lổng.

Phạm vi phim trường rất lớn, phía trước là một đồng cỏ rộng lớn. Âu Càn và Đan Thủy cùng cưỡi ngựa chạy hướng thảo nguyên, một lát liền không thấy bóng dáng.

Chờ đôi tình nhân nhỏ sắp lóe mù mắt họ đi rồi, đạo diễn Khương mới khụ một tiếng thật lớn, nghiêm nghị nói với mọi người: "Vẫn là câu nói kia, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, hy vọng trong lòng mọi người đều tự biết."

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Không nói, tuyệt đối không nói, loại tin tức sốt dẻo này bọn họ nhiều lắm mang về khoe với vợ (chồng) là được rồi.

****

Âu Càn mang Nam Tầm cưỡi ngựa phóng như điên trên đồng cỏ, Nam Tầm hưng phấn tru lên ngao ngao.

"Anh Càn, anh cưỡi ngựa thật là giỏi quá!" Nam Tầm đón gió, cười to nói.

Âu Càn một tay ôm lấy eo cô, một tay nắm dây cương, nghe được lời này thì khóe miệng cong lên: "Đan Tiểu Thủy, anh chỉ có cưỡi ngựa giỏi thôi sao?"

Nam Tầm:...

"Anh Càn, anh làm gì cũng giỏi! Em vô cùng thích anh!"

"Đan Tiểu Thủy, gió quá lớn nghe không thấy, lớn tiếng chút!"

"Em nói, Âu Càn anh thật là lợi hại! Âu Càn em thích anh! Yêu anh muốn chết."

Nam Tầm không chú ý hai người đã sắp về đến đích, cho nên câu gây sốc oang oang đó mọi người trong đoàn phim gần như đều nghe được.

Mọi người yên lặng nuốt nước miếng, trong lòng đồng thời dựng ngón tay cái.

Đột nhiên vỡ ra vì sao Âu Càn bị cô nhóc này theo đuổi thành công.

Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân là một chuyện, nhưng nguyên nhân càng quan trọng hơn: Cô nhóc này lá gan đủ lớn, da mặt đủ dày, tính cách đủ độc!

Đọc truyện chữ Full