TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 349: Muốn? Xem biểu hiện của em

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Nam Tầm nghe được lời này, nhịn không được nuốt ừng ực.

Sao cứ cảm thấy đến rồi sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Tiểu Bát đã bắt đầu kêu lên ngao ngao: "Áp chảo bánh nướng, áp chảo bánh nướng, bánh nướng áp chảo đê! Thật vui quá đi, một khi áp chảo bánh nướng giá trị ác niệm sẽ giảm. Tối nay lại là một đêm tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, muah ha ha..."

Nam Tầm:...

Nam Tầm lén lút nhìn kính chiếu hậu trong xe. Từ trong gương chiếu ra khuôn mặt cô và dây chuyền kim cương lấp lánh trên cổ.

Cô nhịn không được duỗi tay vuốt ve dây chuyền, khóe miệng ngăn không được cong lên, làm sao cũng kéo không xuống.

"Anh, cái dây chuyền kim cương này rốt cuộc là sao ạ?" Nam Tầm tò mò hỏi.

Âu Càn hơi nhướng mày nhìn cô gái trong kính chiếu hậu: "Thích không?"

Nam Tầm gật đầu ngay lập tức: "Không phải vì nó do thầy Carey gì đó thiết kế mới thích, mà bởi nó là tự tay anh đeo lên cho em. Có điều anh Càn, anh làm theo yêu cầu cho em từ khi nào vậy ạ? Em còn không biết đó." Nói rồi, cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng lên.

Âu Càn cười khẽ một tiếng: "Đan Tiểu Thủy, em có phải suy nghĩ nhiều rồi không? Anh nói cho em sợi dây chuyền này lúc nào?"

Nam Tầm đột nhiên trừng mắt: "Tối nay anh nói ở tiệc sinh nhật chị Vân mà, tất cả mọi người đều nghe được!"

Âu Càn cười càng sâu: "À? Phải không? Anh không nhớ rõ."

Cái dây chuyền này xác thực không phải làm theo yêu cầu cho Đan Thủy. Là bởi năm ngoái Carey đại sư muốn thoái ẩn, anh lại vừa lúc gặp được ông ấy, thầy Carey nhìn anh thấy thuận mắt, liền làm cho anh sợi dây chuyền này để tặng vợ tương lai.

Khi biết Đan Thủy ở tiệc sinh nhật của Tưởng Vân, trực giác của Âu Càn nói rằng sẽ dùng đến sợi dây chuyền này, cho nên nửa đường quay về lấy.

Nam Tầm nghe xong muốn rớt nước mắt.

Cô vội giữ chặt dây chuyền trên cổ: "Anh Càn, không chơi vậy được. Nào có chuyện tặng đồ rồi lại đòi về?"

Âu Càn khoan thai nói một câu: "Vòng cổ thầy Carey tự mình thiết kế giá trị liên thành. Đan Tiểu Thủy, em chẳng trả giá gì cả đã muốn nuốt mất như vậy sao?"

Nam Tầm nghẹn họng, đột nhiên nghe ra được chút gì khác trong lời nói.

Quả nhiên, Âu Càn nói: "Tối nay xem biểu hiện của em. Nếu biểu hiện không tệ, dây chuyền này liền tặng em."

Nam Tầm:...

Ha hả, nếu em biểu hiện không tốt, ngoài em ra anh còn muốn tặng ai?

Nam Tầm quay đầu qua bên từ chối giao lưu.

Âu Càn quét mắt liếc cô một cái, cười nhẹ ra tiếng.

***

Rất nhanh đã đến biệt thự, Âu Càn từ tốn đỗ xe, sau đó trực tiếp ôm Nam Tầm ra xe, khiêng vào phòng.

"Anh Càn, em có chân, em tự đi được." Nam Tầm định dùng lời lẽ phản kháng.

Âu Càn: "Anh chỉ muốn giúp em tiết kiệm chút sức mà thôi."

Nam Tầm:......

Phong cách thiết kế biệt thự của Âu Càn đơn giản lại rất hiện đại. Rèm và cửa đều điều khiển từ xa, TV lại có thể đổi đài bằng giọng nói! Nam Tầm tỏ vẻ thực giật mình.

Tiểu Bát cười ha hả: "Đồ nhà quê."

Nam Tầm trợn trắng mắt: "Có quê cũng hơn đồ thần thú thượng cổ nhà ngươi."

Tiểu Bát giận: "Gia là Hư Không Thú bắt kịp thời đại, có thế giới nào chưa đi qua?"

Nam Tầm không tranh với nó, Tiểu Bát cũng không tranh với cô, bắt đầu lén lút tính toán gì đó trong lòng.

Nam Tầm vốn tưởng Âu Càn đã trực tiếp khiêng cô vào cửa thế này, chắc là sẽ gấp gấp gáp gáp muốn làm chuyện không thể miêu tả nào đó. Nào đâu ngờ đối phương ôm cô đến trên giường, nói một câu "Em cứ tự nhiên", liền quay đầu... đi rồi.

Âu Càn ngồi vào bàn đối diện giường, mở máy tính chuyên dụng của mình, sau đó mở website công ty gì đó, gõ gõ bàn phím không hề để ý tới Nam Tầm.

Nam Tầm trộm liếc mắt nhìn, xem không hiểu lắm. Cô liền ngồi khoanh chân trên giường ngẩn người.

Vốn muốn về tắm nước nóng, ai ngờ bị nam thần khiêng về nhà. Để cô chủ động tắm ở nhà nam thần, cô tỏ vẻ thẹn quá làm không được. Hơn nữa quần áo không có, cũng không thể tắm xong rồi thả rong chứ?

Nam Tầm từ bỏ ý định tắm rửa. Cô bỗng nhớ ra vài ngày rồi mình chưa đăng tranh vẽ nam thần, cũng không giải thích gì trên Man Man, trong lòng đột nhiên cảm thấy tràn ngập tội lỗi. Thế là nhỏ giọng hỏi Âu Càn: "Anh Càn, trong phòng có giấy bút không ạ? Em muốn vẽ tranh."

Âu Càn ngừng công việc, lấy từ ngăn kéo bên cạnh giấy bút cho cô, còn chu đáo tìm một quyển sách để cô lót.

Sau đó, hai người một người làm việc, một người vẽ tranh, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Tiếng gõ phím dần chậm lại, rồi biến mất.

Âu Càn xử lý xong một văn kiện khẩn cấp của công ty con, nhanh chóng đóng máy tính, quay đầu qua nhìn Nam Tầm.

Cô đang nghiêm túc vẽ tranh, lông mi thật dài run run, đôi mắt hơi cụp xuống, trên người còn mặc nguyên bộ lễ phục trắng. Bả vai nõn nà và xương quai xanh vô cùng xinh đẹp, xuống chút nữa có thể thấy được khe rãnh mơ hồ. Hai chân thon dài tùy ý cuộn lại, làn váy tương đối ngắn, lại bởi động tác này mà phần đùi đều lộ ra ngoài.

Ánh mắt Âu Càn tối sầm.

Đột nhiên nghĩ đến gì, anh cầm điện thoại mở tính năng chụp ảnh. Sau đó nghiêng người, tìm một góc độ không thể thấy khe rãnh và phần đùi Đan Thủy, đem cái đầu to của mình và cô gái đang vùi đầu vẽ tranh trên giường chụp chung một khung hình.

Nam Tầm không lười biếng vẽ Âu Càn chibi, cô vẽ hình tượng nam thần với âu phục trắng hôm nay. Âu Càn một tay đút túi đứng dưới ánh đèn, hai mắt nhìn thẳng về trước, ánh mắt ôn nhu mà trìu mến.

Đăng tranh vẽ nam thần phiên bản cưng chiều lên Man Man, lại đăng kèm một đoạn: Mấy ngày nay mệt đến độ không xuống được giường, chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi tặng phúc lợi cho mọi người. Nể mặt nam thần Âu Càn hôm nay dịu dàng như thế, mọi người tha thứ tôi lười biếng mấy ngày nay đi (╥╯^╰╥)

Gõ xong vài lời, Nam Tầm ngửa đầu ngã xuống, lăn lộn hai vòng trên giường.

Âu Càn thấy cô đăng rồi, liền nhấn nút xác nhận trên điện thoại, cũng up trạng thái vừa được chỉnh sửa tốt.

Tiếp theo, anh bắt đầu cởi áo khoác, cởi cúc áo sơmi.

Nam Tầm lười chút rồi lại bò lên. Cô vừa mới ngồi ổn, một khuôn mặt đẹp trai phóng đại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô. Miệng bỗng nhiên bị ngậm mất, gần như chỉ trong nháy mắt tiếp xúc, lửa lớn hừng hực đã bùng lên.

Âu Càn gấp không chờ nổi đè cô trên giường, hai tay linh hoạt kéo khóa lễ phục cô xuống thẳng đến cùng, lột cô sạch sẽ khỏi quần áo như bóc một quả trứng.

Dịu dàng bóc xong trứng gà Đan Thủy, lúc đến phiên mình thì tùy tiện hơn rất nhiều. Áo sơmi cởi một nửa bị anh kéo luôn xuống, dây lưng cũng nhanh chóng rút ra.

Âu Càn ôm trứng gà Đan Thủy đi thẳng phòng tắm, trực tiếp khai chiến từ đây.

Tiểu Bát thức thời đã sớm che chắn năm thức.

Màn đêm mê người, trong biệt thự to như vậy, Âu Càn cùng Nam Tầm trình diễn một trận yêu tinh đánh nhau của năm. Tình hình chiến đấu kịch liệt vô cùng, phòng tắm, giường lớn, thảm, tiểu yêu tinh bóng loáng thậm chí còn bị đặt trên kính cửa sổ.

Nam Tầm sợ tới mức tim sắp bắn ra ngoài. Sau đó mới phát hiện đây là loại kính đặc chế, người bên trong có thể thấy rõ bên ngoài, người bên ngoài lại không nhìn vào được bên trong, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng dù vậy, Nam Tầm vẫn khẩn trương đến độ thần kinh căng chặt.

"Tiểu yêu tinh, em thả lỏng chút." Âu Càn thở gấp bên tai cô, cùng cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Nam Tầm dán mặt nhỏ lên cửa kính, xấu hổ giận dữ nói: "Không biết xấu hổ."

Sau đó, Âu Càn liền cho cô trải nghiệm cái gì gọi là càng không biết xấu hổ.

Một đêm chiến đấu kịch liệt, eo sắp gãy, chân run rẩy, miệng thì tê rần. Trời sắp sáng, yêu tinh đánh nhau mới rốt cuộc kết thúc.

Trên giường lớn, hai người tay chân dây dưa ngủ thiếp đi.

..........

~~~~~~~~~~~~~~~

Còn [19 chương] nữa hết thế giới này:v

Mọi người đã đoán được thế giới sau Tiểu Bát định ném bà Tầm đến thế giới nào chưaaaa??? ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Đọc truyện chữ Full