Người bình thường không được thì quỷ bình thường cũng được vậy!
Giờ hắn không muốn có thực lực, hoàn toàn không muốn đứng dậy.
Lão tử muốn yên tĩnh.
“Ta muốn xem giới hạn của ngươi ngang đâu.”
Linh Yển: “...”
Đánh trả hay không đánh trả?
Linh Yển chọn tha thứ cho cô. Dù sao phản diện đều là thiểu năng trí tuệ, cần sự quan tâm của hắn, nếu không... giờ hắn cũng không lại ở chỗ này.
Một ngày nào đó, lão tử sẽ vùng lên, đừng nên xem thường người yếu đuối!
Linh Yển bị đánh đến hoài nghi nhân sinh, đợi lúc Minh Thù buông ra hắn, hắn lập tức trốn đến chỗ tối nghiến răng nghiến lợi đờ đẫn.
Minh Thù lắc lắc tóc mái ngố, mỉm cười móc điện thoại di động ra.
“Đại nhân làm gì thế?” Tiểu Hồng giờ mới dám qua đây, trong lòng còn sợ hãi, đại nhân đúng là lợi hại, ngay cả người con trai kia mà cô cũng dám đánh.
“Tố cáo.”
Tiểu Hồng nghi hoặc: “Tố cáo gì?”
Minh Thù cười: “Tuyên truyền mê tín phong kiến.”
Tiểu Hồng: “...”
Linh Yển: “...”
Bản thân cô mê tín phong kiến, không biết xấu hổ mà còn đòi đi tố cáo người khác tuyên truyền mê tín phong kiến sao?
Là ai cho cô thể diện?
Các đại lão địa phủ đấy có biết không?
Minh Thù tố cáo rất có hiệu quả, dù sao tiểu lâu la bên dưới không thể nào biết bộ phận đặc biệt trên này. Vừa nghe có người làm những việc này thì gọi một cái đã tới rồi.
Người bên trên không ngờ cảnh sát đến nhanh như vậy, cơ bản là không kịp dọn dẹp, người đàn ông kia và mấy người khác bỏ chạy nhưng cũng bắt được vài người.
Cảnh tượng bên trong phòng khiến cho người thường hơi hoang mang, run cầm cập báo cáo lên.
Bên trên lại gọi điện thoại cho Tạ Hồi ở thành phố Đông Hoa, Tạ Hồi mang dép lê mặc quần cộc, vác theo kiếm gỗ đào chạy như điên đến đó.
Liếc mắt đã thấy Minh Thù quang minh chính đại đứng ở dưới lầu xem trò vui.
Khóe miệng hắn giật giật, sao mà ở đâu cũng đều có thể gặp cô chứ.
Nhân viên công vụ địa phủ đều rảnh rỗi như vậy sao?
“Cô ở đây làm gì vậy?” Tạ Hồi tiến đến gần:
“Đừng nói với tôi rằng cô là ngươi báo cảnh sát đấy.”
Minh Thù mỉm cười thừa nhận: “Không cần cám ơn, tạo ra xã hội yên bình, người và quỷ đều có trách nhiệm.”
Tạ Hồi: “...” Cái gì mà người và quỷ đều có trách nhiệm chứ.
Cô không gây sự chính là xã hội yên bình rồi.
Tạ Hồi nhìn cô một lúc, lại liếc nhìn một đống đen thùi lùi cách đó không xa. Hắn không nhìn ra đó là gì nhưng hơi thở có chút quen thuộc, cũng như lần trước gặp người đàn ông kia.
“Tôi đi lên xem một chút.” Tạ Hồi run run cầm kiếm gỗ đào lên lầu.
Trong phòng.
Gian phòng không có có thứ khác, mặt đất vẽ một Bát Quái trận, Bát Quái trận có màu máu đỏ, vừa nhìn đã biết không phải dùng nguyên liệu chính thức để vẽ. Trên vách tường cũng dùng cách đó để vẽ bùa, nhìn qua không có bất kỳ sự nghiêm túc trang trọng nào, chỉ có sự tối tăm quái dị.
Nghe nói khi bọn họ đến, trong Bát Quái trận này còn đặt một cô gái.
Nhưng giờ cô gái đó đã được đưa đến bệnh viện.
Tạ Hồi nhíu mày quan sát hồi lâu. Bùa trên tường này vô cùng lộn xộn, cứ như là người nào thuận tay vẽ linh tinh. Hắn chưa thấy qua loại bùa này, nhưng dường như cũng đã từng thấy...
Tạ Hồi lấy điện thoại di động ra quay lại toàn bộ, sau đó gửi đến diễn đàn Thiên Sư hỏi.
Diễn đàn Thiên Sư vẫn rất náo nhiệt, Tạ Hồi phát video xong, yên lặng một hồi thì rất nhanh đã có thiên sư xuất hiện trên đó.
“Tiểu Tạ à, cậu lại đùa chuyện gì nữa vậy, vẽ cái gì vậy? Thiên sư giả mạo gạt người ở thành phố Đông Hoa cũng không học hỏi một chút đúng đắn, bùa quỷ không phải vẽ như thế đâu, thực sự là làm cho giới lừa đảo mất mặt mà.”
Tạ Hồi oán thầm, nếu tôi biết cái này là gì còn cần phải hỏi mọi người sao? Kẻ lừa gạt học được cách đúng đắn vậy còn phải đi lừa gạt sao?
“Thành phố Đông Hoa lại xảy ra chuyện sao?”
“Gần đây thành phố Đông Hoa sao cứ hay gặp chuyện không may, mấy ngày hôm trước tôi thấy hướng thành phố Đông Hoa âm khí đại thịnh, chưa nhìn ra nguyên nhân đột nhiên đã tiêu tan.”
“Tôi cũng nhìn thấy, còn cố ý đi đến xem thử, không phát hiện ra có chỗ nào khác thường, thật là quái lạ.”
“An Ca của địa phủ không phải ở thành phố Đông Hoa sao, có cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhìn câu nói sau cùng kia, Tạ Hồi im lặng cất điện thoại di động vào lại trong túi.
Việc này chính là do cô ấy làm.
Tạ Hồi bảo mọi người không được động vào căn phòng. Hắn nhanh chóng xuống lầu tìm Minh Thù hỏi một vài điều, dù sao cô ấy sống lâu... nhưng bên dưới chỉ có cảnh sát tới, đâu có con quỷ nào.
Lật bàn!
Cô ta nói đi liền đi ngay sao!
Cũng không chào hỏi một tiếng!
-
Minh Thù đưa Tô Đồng trở về, cũng không biết Tô Nhu đã cho cô ấy uống cái gì mà ngủ một đêm mới tỉnh lại.
“A!”
Tiếng thét chói tai giữa sáng sớm ngày thường.
Tiểu Hồng ôm đầu của mình, mắt trợn ngược, Tô Đồng thở phì phò chào hỏi: “Chào chị Tiểu Hồng.”
Tiểu Hồng đầu gật một cái.
Tô Đồng: “...”
Không kìm được mà nhìn thẳng.
Vẫn là chị An Ca đẹp, bởi chị ấy sẽ không lấy đầu mình xuống ôm một cách kỳ dị.
Minh Thù ngồi bên cạnh ăn điểm tâm rất an nhiên, căn bản không để ý tới một người một quỷ bên này.
“Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Tô Đồng lúc này mới phản ứng lại, mình đang ở trong phòng là sao.
“Đêm qua dường như tôi...”
Cô ôm đầu, trong đầu là một mớ hỗn loạn. Cô chỉ nhớ rõ mình và Tô Nhu vào KTV, có người rót rượu cho Tô Nhu uống, Tô Nhu nói khó chịu, sau đó cô uống giúp... tiếp đó trí nhớ cô chỉ còn rất mơ hồ.
“Suýt chút nữa cô đã bị hại chết.” Mắt Tiểu Hồng trợn ngược:
“Cô chị gái tốt của cô cho người giả dạng làm bắt cóc để bắt cô đi, nếu không phải là đại nhân cứu, bây giờ nói không chừng cô đã chết rồi.”
Thần trí mù mờ của Tô Đồng chuyển sang khiếp sợ rồi lại trở nên không thể tin nổi: “Làm sao có thể vậy được?”
“Bùa hộ mệnh của cô vẫn còn chứ?” Minh Thù quay đầu lại hỏi một câu.
Tô Đồng duỗi tay lần mò, bùa hộ mệnh đã không thấy đâu.
Đêm qua rõ ràng cô còn sờ qua, nó được đeo trên cổ, tại sao giờ không thấy nữa?
Tô Đồng tìm một lần nữa ở trên người, rồi đứng ở trên giường rũ chăn nhưng cũng không có.
Lúc này cô nhìn thấy ngoài cửa sổ có một con quỷ thiếu nửa gương mặt đang nhìn lén vào phòng cô, đó là ánh mắt vừa độc ác vừa tham lam.
Sắc mặt Tô Đồng liền trắng nhợt, đi đến kéo rèm cửa sổ lại, sau đó lại nhảy lên giường, núp ở phía sau Tiểu Hồng: “Có quỷ...”
“Hai con quỷ đều ở trong phòng cô, cô sợ cái gì.” Tiểu Hồng ôm đầu của mình quay người:
“Đồ nhát gan.”
“Hai người không giống với bọn họ.” Tô Đồng yếu ớt phản bác, cô liếc mắt nhìn Tiểu Hồng, chỉnh lại:
“Chị An Ca không giống với bọn họ.”
Lúc Tiểu Hồng nhìn cô cũng có sự tham lam, dường như muốn ăn cô vào bụng nhưng có An Ca nên Tiểu Hồng cùng lắm chỉ đành nhìn cô chảy nước miếng, bộ dạng nín nhịn. Tô Đồng không cảm thấy đáng sợ, ngược lại cảm thấy có vài phần đáng yêu.
“Sao bùa hộ mệnh của tôi không thấy đâu nữa, tôi nhớ rõ ràng có mang theo người.” Tô Đồng nói chậm rãi, tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Nhất định là bị Tô Nhu cầm đi rồi, người chị kia của cô không có ý tốt, đại nhân bảo cô đề phòng cô ta, cô lại không nghe, đáng đời.”
“Chị ấy... đối xử với tôi rất tốt.” Trong lòng Tô Đồng đầy ắp hoài nghi:
“Chị ấy sao lại hại tôi được.”
“Lòng người khó dò, làm sao biết sau lưng cô cô ta nghĩ gì.” Tiểu Hồng khinh bỉ.
Có đôi khi người còn độc ác hơn so với quỷ.
Tô Đồng: “...”
Cô hơi luống cuống nhìn về phía Minh Thù, đáng tiếc Minh Thù và Tiểu Hồng lại cùng một chiến tuyến: “Biết suy nghĩ chút đi, nếu cô chết thì người nào sẽ làm chân giò cho tôi đây... À, chừng nào thì cô làm chân giò cho tôi?”
Tô Đồng: “...”
Tô Đồng xuống giường mở cửa, cô liếc nhìn về phía phòng khách, không thấy thứ gì giống quỷ cả, cô nhanh chóng chạy đến phòng bên cạnh gõ cửa, gõ một lúc lâu cũng không có ai. Tô Đồng mở cửa thì thấy giường chiếu Tô Nhu gấp rất gọn gàng.
Tô Nhu không có ở đây, mẹ Tô cũng không có.
Bình thường giờ này mẹ Tô đã về nhà...