Các thiên sư vây quanh chiếc quan tài.
“Không ngờ thân thể An Ca cô nương thực sự nằm ở chỗ này. Ta còn tưởng rằng An Ca cô nương đang nói đùa."
"Thời gian An Ca cô nương chết trôi qua chưa lâu."
"Đây chính là trang phục cưới của Tây Sở quốc?"
"Hoa văn khắc trên quan tài trông rất kỳ quái...”
"Những người này bị quan tài hút đến khô máu phải không?"
Miệng các thiên sư không ngừng đưa ra đủ loại câu hỏi, bị một đám người vây xem thi thể của mình như vậy thật đúng là một trải nghiệm hấp dẫn.
Tạ Hồi cau mày, nhìn chằm chằm vào hoa văn khắc bên trong quan tài rồi rơi vào trầm tư. Lúc lâu sau hắn đột nhiên lùi lại, dọa cho các thiên sư nhảy dựng cả lên.
"Tiểu Tạ, lúc này ngươi đang biểu diễn tạp kỹ gì vậy?"
Tạ Hồi quay lại ôm lấy thanh kiếm gỗ đào của hắn rồi trầm giọng nói: "Mọi người còn nhớ không, trước đây ta từng phát cho mọi người một tấm bản đồ, trên tường có rất nhiều ký hiệu nhưng mọi người cũng không nhận ra"
"Cái đó chữ như gà bới, ta có nhớ, nhưng mà liên quan gì với cái này?"
Tạ Hồi cầm thanh kiếm chỉ thẳng vào quan tài nói: "Lá bùa kia giống y lá bùa này".
Các thiên sư kinh ngạc nhìn về nơi Tạ Hồi chỉ rồi lại nhao nhao lấy điện thoại di động ra đối chiếu.
"Đúng thật là... nhưng bùa này có tác dụng gì?"
Tạ Hồi nhìn về phía Linh Yển đang xem quan tài, thần sắc nhợt nhạt, tay thì nắm lấy Minh Thù. Minh Thù chỉ có thể cười trừ giống như việc này không liên quan đến mình.
Hai con quỷ này...
Rõ ràng đều là nhân vật trọng yếu nhất, vậy mà hai con quỷ này lại coi mình là người ngoài cuộc, không bị ảnh hưởng chút nào.
“Là bùa trấn hồn.” Tạ Hồi thu hồi tầm mắt.
"Bùa trấn hồn? Không phải chứ tiểu Tạ, bình thường bùa trấn hồn mà chúng ta dùng cũng không phải vẽ như vậy."
"Mọi người nhìn kỹ lại xem, bùa trấn hồn mà chúng ta vẽ có phải có nét giống lá bùa kia không?"
"Đây là bùa trấn hồn của Tây Sở quốc." Tạ Hồi chậm rãi nói:
"Bùa trấn hồn chúng ta dùng bây giờ chắc là được lưu truyền từ cái này, thế nhưng tác dụng của bùa trấn hồn này khẳng định không chỉ dùng để trấn hồn. An Ca được chôn cất ở chỗ này mà quan tài lại khắc bùa trấn hồn, cô hẳn là rõ bùa trấn hồn này là dùng làm gì."
"A, ta mất trí nhớ." Giọng nói trong trẻo của Minh Thù vang lên.
Các thiên sư: "..."
Tạ Hồi: "..."
"Thật là náo nhiệt, đã lâu không gặp, thật nhớ mọi người quá."
Âm thanh xa lạ từ bên ngoài miếu đá truyền tới. Một người đàn ông mặc kiểu trang phục trung hoa đi vào, khuôn mặt hắn trông rất hiền lành làm cho người khác cảm giác giống như một người tốt.
"Triệu Đức Sinh!"
Các thiên sư lập tức đề phòng.
Triệu Đức Sinh cười nói: "Khẩn trương như vậy làm gì, mọi người đều là bạn cũ."
"Cái tên thiên sư bại hoại này, ai là bằng hữu với ngươi!"
Triệu Đức Sinh nhìn qua không có chút sức sống. Ánh mắt hắn đảo qua từng người một, cuối cùng rơi trên người Linh Yển và An Ca, ánh mắt thoáng hiện lên chút tham lam rồi nhanh chóng biến mất.
Minh Thù sờ lên cằm nghĩ. Hắn muốn cái gì sao?
Con người ngoài mưu cầu về quyền lợi tài sắc... trừ mấy loại này ra, vậy cũng chỉ có sức mạnh và trường sinh.
Nhất định Triệu Đức Sinh không thiếu tiền, thiên sư sẽ không thiếu tiền, cứ cho là gà mờ nhưng so với người thường thì cuộc sống vẫn tốt hơn.
Như vậy thì hắn muốn sức mạnh hay là trường sinh... Hoặc cả sức mạnh và trường sinh hắn đều muốn?
Ây da.
Muốn đánh người rồi.
"Bùa trấn hồn của Tây Sở quốc có tác dụng rất đơn giản, chính là trấn áp linh hồn tại một nơi nào đó, trọn đời không thể vào luân hồi." Triệu Đức Sinh nén tức giận nhìn các thiên sư, đột nhiên bắt đầu giảng giải:
"Nhưng hiển nhiên đối với nơi này thì bùa trấn hồn bị thất bại, nếu không... An Ca cô nương cũng sẽ không ở chỗ này."
Triệu Đức Sinh đột nhiên nhìn An Ca cười ôn hòa hỏi: "An Ca cô nương, lúc có người báo cho cô biết là cô bị lưu lại nơi này như vậy, cô có đau khổ không?"
"Khổ hay không ta không biết, thế nhưng ta biết chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ rất đau khổ." Minh Thù vén tay áo mỉm cười.
Triệu Đức Sinh như có định liệu trước: "Ta đây mỏi mắt mong chờ."
"Triệu Đức Sinh, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!"
Các thiên sư không nhịn được nữa lên tiếng, tên bại hoại này đột nhiên xuất hiện ở nơi này, còn chẳng thèm để ý đến bọn họ.
"Rất nhanh mọi người sẽ biết thôi." Hắn nói.
Minh Thù cười, lấy ra hai chiếc bánh bao gặm vài miếng, sau đó chợt đánh Triệu Đức Sinh. Triệu Đức Sinh tựa hồ đã có sự chuẩn bị đâu vào đấy để nghênh đón sự công kích của Minh Thù.
Nhưng hắn đã lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Rất ngạc nhiên đúng không?" Minh Thù cười cười nói với hắn:
“Ngạc nhiên còn ở phía sau.”
Minh Thù giơ tay lên, âm khí bốn phía hợp lại giữa lòng bàn tay hình thành một quả cầu âm khí. Không khí bốn phía trực tiếp ngưng kết tạo ra khối băng như cây ngân châm lơ lửng trong không khí, bén nhọn nhắm thẳng vào mặt Triệu Đức Sinh.
Trên mặt Triệu Đức Sinh xuất hiện vài vết thương.
Hắn đã đánh giá thấp thực lực của An Ca.
Triệu Đức Sinh muốn rút lui ra bên ngoài miếu đá.
"Ngăn hắn lại!" Các thiên sư hét lớn một tiếng, nhao nhao cùng ngăn ở cửa.
"A, trước đây không phải các ngươi rất khinh thường hành vi ỷ đông hiếp yếu sao?" Triệu Đức Sinh châm chọc.
"Đối phó với thứ bại hoại như ngươi, lấy nhiều chống ít cũng là vì dân trừ hại!" Các thiên sư xứng danh vì chính nghĩa.
Ha ha.
Hàng loạt băng châm dày đặc bắn về phía hắn, Triệu Đức Sinh vội vàng gạt hạt châu trên cổ tay, một vệt ánh sáng từ hạt châu phát ra chặn lại những băng châm đó.
Triệu Đức Sinh thở phào, xoay người chuẩn bị phá vòng vây của các thiên sư để xông ra ngoài.
Vốn tưởng rằng nhất định hôm nay không thất bại, ai ngờ được thực lực của An Ca không hề kém, ngay cả đám thiên sư này đều trở nên không biết xấu hổ như vậy.
"Triệu Đức Sinh."
Triệu Đức Sinh xoay người lại đối mặt với ánh mắt âm trầm của Linh Yển. Hắn lập tức bay lên không trung, phía sau lưng âm khí bay loạn xạ, thái độ hờ hững mang theo lệ khí lạnh lùng nói: "Dám động đến đồ của ta, ai cho ngươi cái lá gan đó? Hử?"
“Người Tây Sở đối xử với ngươi thế kia, chẳng lẽ ngươi nghĩ không ra?" Triệu Đức Sinh ổn định tâm trạng, nói:
"Ngươi mạnh như vậy, sao có thể bị trói buộc ở chỗ này. Ta đang giúp ngươi, ngươi nghĩ mà xem, đợi sức mạnh của ngươi quay về, thiên hạ này còn ai có thể làm đối thủ của ngươi?"
Linh Yển càng lạnh lùng hơn, hắn lắc mình một cái, bay đến trước mặt Triệu Đức Sinh, giơ tay lên bóp cổ hắn khiến hắn treo lơ lửng trên không trung: "Chuyện của ta không tới phiên ngươi nhúng tay vào."
Các thiên sư nhao nhao lùi về phía sau, lão quỷ nghìn năm đang nổi nóng, quá đáng sợ.
Triệu Đức Sinh tựa như đợi Linh Yển đến gần, mắt hiện lên một tia sáng, nhanh chóng bắt lấy tay Linh Yển: "Linh Yển, đây là ngươi tự mình đưa tới cửa."
"Đưa tới cửa cái gì?" Minh Thù từ phía sau hắn lộ đầu ra, nở nụ cười xán lạn nói:
"Ngươi dám động đến hắn một cái, ta cam đoan ngươi sẽ được miễn phí trải nghiệm mười tám tầng địa ngục."
Triệu Đức Sinh hầu như không nhận ra Minh Thù tới gần lúc nào, dường như cô vẫn luôn đứng ở sau lưng hắn...
Linh Yển tựa hồ nghe được tiếng cô nói, vẻ âm trầm tên mặt tản đi rất nhiều.
Triệu Đức Sinh híp mắt một cái, nhanh chóng đánh về phía Linh Yển.
Hắn đã chuẩn bị lâu như vậy, không muốn cứ như vậy bị thất bại trong gang tấc.
*
[Hài Hòa Hiệu]
Linh Yển: Vợ có phải đã thích ta rồi hay không? Nhất định là thích ta rồi! Ha ha!
Minh Thù: Hắn nổi điên gì vậy?
Tiểu tiên nữ: Hắn nói cô thích hắn.
Minh Thù:... Đồ ăn vặt của trẫm đâu?
Tiểu thiên sứ: Đây không phải xe đi nhà trẻ, ta muốn xuống xe.
Tiểu tiên nữ: Xuống xe cái gì, tốc độ lái xe của lão tài xế rất bảo đảm, yên tâm, ta mua bảo hiểm rồi.
Tiểu thiên sứ: Cho nên chúng ta thì sao?
Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu xong thì cho các ngươi mua.
Tiểu thiên sứ:...