Thẩm Hàm Nguyệt khó khăn lắm mới thoát được khỏi đám y tá, chạy tới bên ngoài phòng bệnh của Thẩm Ảnh.
Thẩm Ảnh gầy đi rất nhiều, hai mắt anh nhắm chặt, ngủ rất say.
Thẩm Hàm Nguyệt nhân lúc không có người liền chạy vào, cẩn thận nhìn Thẩm Ảnh như thể làm như vậy có thể chắc chắn rằng anh vẫn còn sống.
"Xin lỗi".
Nước mắt Thẩm Hàm Nguyệt rơi lã chã: "Em chỉ có thể khiến anh sống, chứ không cứu được ba mẹ của anh."
Cô chỉ có năm mươi năm tuổi thọ, chỉ có thể cho một người.
Thẩm Hàm Nguyệt không dám nán lại lâu. Cô lau nước mắt, vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Người kia nói, về sau cô không thể ở cùng người sống quá lâu...
Sức khỏe của Thẩm Ảnh hồi phục rất nhanh, Thẩm Hàm Nguyệt thì lại ngược lại, sức khỏe hơi yếu, hồi phục lâu hơn Thẩm Ảnh một chút.
Thẩm Ảnh không đến thăm cô. Sau khi bọn họ về, Thẩm Ảnh lo liệu tang lễ cho cha mẹ Thẩm gia, càng không có thời gian để để ý đến cô.
Thẩm Hàm Nguyệt cũng không dám tới gần anh, cô sợ sẽ nhìn thấy Thẩm Ảnh, sợ anh sẽ nhìn thấy ánh mắt của mình.
Lúc trước cha mẹ Thẩm gia nhận nuôi cô đã có người nói, cô là một đứa không may mắn, sẽ mang đến sự bất hạnh cho bọn họ.
Thẩm Ảnh biết…
Cô chính là một đứa không may mắn.
Tang lễ hôm đó, cô cũng đi theo, bị người của Thẩm gia nhìn với ánh mắt như dao găm, căm phẫn… căm hận… Có rất nhiều biểu cảm khác nhau.
Trong lòng Thẩm Hàm Nguyệt rất buồn bã nhưng cô cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.
"Chính là nó..."
"Khắc chết bố mẹ của mình, bây giờ còn tới gây họa cho Thẩm gia chúng ta, thật không hiểu nổi sao lúc đầu chú hai lại để một người như vậy ở lại trong Thẩm gia.
"Cô ta còn có mặt mũi tới tham dự tang lễ sao, chú hai thím hai đều mất rồi, sao cô ta còn chưa chết chứ?"
Thẩm Hàm Nguyệt chỉ coi như không nghe thấy những lời này, đặt bó hoa đến trước bia mộ của ba mẹ Thẩm gia.
Ba, mẹ.
Anh sẽ ổn thôi, anh ấy sẽ sống rất lâu rất lâu... rất lâu.
Thẩm Hàm Nguyệt cúi thấp đầu lùi sang bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên đụng phải tầm mắt của Thẩm Ảnh, cô liền co rúm người lại, quay người rời đi.
-
Sau buổi tang lễ, Thẩm Hàm Nguyệt chính thức bắt đầu nhiệm kỳ làm dẫn hồn giả của cô.
Bởi vì cô là người mới, dẫn hồn giả nhiệm kỳ trước sẽ dẫn dắt cô một tháng. Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, lúc Thẩm Hàm Nguyệt xuất hiện, anh ta vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại là một cô gái nhỏ như vậy.
"Địa phủ bây giờ thật là táng tận lương tâm, một cô gái nhỏ như vậy mà cũng gọi đến".
Thẩm Hàm Nguyệt không nói lời nào.
Người đàn ông chỉ đành chủ động hỏi: "Cô tên là gì?"
Thẩm Hàm Nguyệt không biểu cảm trả lời: "Thẩm Hàm Nguyệt".
"Hừ, mặt mũi đừng cứng ngắc như vậy chứ." Người đàn ông sờ đầu cô:
"Cười một cái xem nào".
Bị một người đàn ông xa lạ sờ đầu, Thẩm Hàm Nguyệt tràn đầy vẻ kinh sợ, lui thật xa về phía sau: "Anh... anh đừng động vào tôi".
"Ha ha…" Người đàn ông lúc cười lên trông càng thêm đẹp trai.
"Thật đáng yêu. Được rồi, không trêu cô nữa, nào, chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ đầu tay của cô".
Người đàn ông rất hay trêu cô nhưng Thẩm Hàm Nguyệt lại càng ngày càng im lặng. Ban ngày cô đến trường, buổi tối thì cùng người đàn ông ra ngoài luyện tập.
Thời gian một tháng rất nhanh.
"Hôm nay chính là ngày cuối cùng, về sau cô phải cố gắng lên nhé". Người đàn ông thuận tay gấp một con hạc giấy đưa cho Thẩm Hàm Nguyệt.
"Chúc cô may mắn".
"Cảm ơn".
"Ha ha, về sau sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa. À đúng rồi, khu vực của chúng ta thật ra có hai dẫn hồn giả, nhưng mà cô đừng chọc giận dẫn hồn giả kia. Hắn làm việc chẳng ra gì, cô sẽ phải mệt mỏi hơn một chút, gặp hắn cứ coi như không nhìn thấy là được rồi… Ừm, xem ra cơ hội gặp được là rất nhỏ".
Thẩm Hàm Nguyệt giữ trong lòng lời nhắc nhở của người đàn ông.
Đêm hôm đó người đàn ông đưa cô về, thấy cô ở căn nhà xa xỉ còn cười nhạo hồi lâu, cuối cùng anh ta ôm cô một cái: "Dẫn hồn giả rất cô độc, cô gái nhỏ cố lên."
Anh lấy thân phận của một tiền bối để nói với cô, mười năm tương lai, cô sẽ rất cô độc.
Thẩm Hàm Nguyệt nhìn người đàn ông biến mất trong bóng đêm, cô xoay người liền đụng phải tầm mắt của Thẩm Ảnh.
"Kia là ai?" Giọng nói Thẩm Ảnh có chút lạnh lùng.
Bên ngoài biệt thự Thẩm gia còn treo đèn lồng trắng, Thẩm Ảnh đứng ở cửa, không biết đã đứng bao lâu rồi.
"Anh, ngày mai em sẽ dọn ra ngoài ở." Thẩm Hàm Nguyệt nhàn nhạt nhìn anh.
Thẩm Ảnh đột nhiên cười lạnh, xoay người đi vào biệt thự.
Ngày hôm sau quả nhiên Thẩm Hàm Nguyệt dọn nhà đi.
Căn biệt thự là của bố mẹ cô để lại. Năm đó những người thân thích của cô tranh đoạt, về sau bố mẹ Thẩm gia phải ra mặt, cô mới có thể giữ lại được căn biệt thự này.
Quan hệ của Thẩm Hàm Nguyệt và Thẩm Ảnh trở nên kỳ lạ, bọn họ không nói đến cái chết của bố mẹ Thẩm gia nhưng bọn họ đều biết, đó là cái gai trong lòng bọn họ, không thể nào loại bỏ được.
Thẩm Hàm Nguyệt chỉ có thể để cho bản thân thích ứng với công việc của dẫn hồn giả, để cho mình bận rộn từ sáng đến tối đêm.
Sau này Thẩm Hàm Nguyệt có gặp người đàn ông kia, nhưng dường như anh ta không còn nhớ cô nữa rồi. Bên cạnh anh ta dẫn theo một cô gái, bụng của cô gái hơi hơi nhô lên, hai người dắt tay nhau đi qua trước mặt cô, nhìn rất hạnh phúc.
Thẩm Hàm Nguyệt lấy ra con hạc giấy được bảo quản rất kỹ kia.
Cố lên Thẩm Hàm Nguyệt.
-
Đêm hôm đó Thẩm Hàm Nguyệt không ngờ sẽ gặp phải lệ quỷ, người đàn ông chỉ dạy cô làm thế nào để làm tốt công việc của dẫn hồn giả, chứ không dạy cô nếu gặp phải lệ quỷ thì phải làm như thế nào.
Mặc dù cuối cùng cũng có được sự giúp đỡ của thiên sư nhưng cô vẫn bị thương.
Thẩm Hàm Nguyệt trở lại biệt thự nằm lên sofa, cô chẳng còn một chút sức lực nào.
"Thẩm Hàm Nguyệt?"
"Thẩm Hàm Nguyệt?"
Có người gọi cô, giữa lúc cô đang mơ hồ thì dường như nhìn thấy mặt của Thẩm Ảnh.
"Anh…"
"Anh đưa em đến bệnh viện, đừng sợ." Giọng nói của Thẩm Ảnh từ đống đổ nát trấn an cô.
"Em không đến… bệnh viện." Thẩm Hàm Nguyệt lôi anh, khăng khăng không ngừng, cô không thể đến bệnh viện.
"Em bị ốm rồi."
"Ngủ một giấc là ổn thôi."
Thẩm Ảnh dường như không lay chuyển được cô, cuối cùng ôm cô lên lầu rồi quay về phòng.
Thẩm Hàm Nguyệt không nhớ rõ chuyện tối hôm đó, ý thức của cô có chút mờ nhạt. Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Thẩm Ảnh đứng ở phòng khách nhà cô, chỉ huy mọi người chuyển đồ.
Thẩm Ảnh thấy cô đứng lên, thần sắc lạnh lùng nói: "Ở nhà chính nhiều người phiền phức, anh ở chỗ em một thời gian."
Thẩm Hàm Nguyệt muốn cự tuyệt nhưng Thẩm Ảnh căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, khăng khăng chuyển vào.
Từ nay về sau, cho dù cô có về muộn hay là dẫn người về, anh đều mắng cô vài câu, sau đó bản thân lại tức giận bỏ đi. Ngày hôm sau anh lại như không có chuyện gì mà tiếp tục ở lại đây.
Thẩm Hàm Nguyệt có thể tránh thì tránh, không thể tránh thì liền thờ ơ.
Bởi vì cô biết, bản thân mình chỉ có thời gian mười năm. Sau khi cô chết, anh vẫn còn có thể sống rất lâu rất lâu…
Mười năm sau, cô hoàn thành nhiệm kỳ, nhận được sự ban ân, có thể một lần nữa làm người nhưng mà bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác.
Không chút phòng bị.
Người mà cô bảo vệ mười năm, vào thời khắc ấy lại cách cô rất xa.
Thẩm Hàm Nguyệt toàn thân mất hết sức lực, ngồi xổm xuống đất khóc lớn: "Thẩm Ảnh, em rất thích anh, rất thích anh."
"Anh biết."
Cơ thể của Thẩm Hàm Nguyệt cứng đờ, cô vùi đầu vào giữa hai chân, nghe tiếng bước chân ở phía sau đang tới gần.
Thẩm Ảnh đỡ cô lên: "Em có biết năm đó anh nhìn thấy em nằm đơn độc một mình trong biệt thự, khoảnh khắc không một tiếng động kia, anh sợ hãi thế nào không?"
"Thẩm Hàm Nguyệt, anh không có nhiều lần mười năm để chờ đợi như vậy."
"Thẩm Hàm Nguyệt, anh cưới em nhé."
Đáy lòng Thẩm Hàm Nguyệt rạn vỡ, cô tóm lấy vạt áo của Thẩm Ảnh khóc giống như một đứa trẻ.
Mười năm đổi lấy một đời vô lo cho anh. - Thẩm Hàm Nguyệt.