TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 429: Dám đổi ý, ta giết chết ngươi

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Bạch Lạc

Với tiểu yêu tinh đã thích giả vờ còn thích xem diễn, Nam Tầm đương nhiên là dung túng.

Nam nhân của nàng, đương nhiên nàng phải sủng rồi.

Tiểu Bát bất ngờ hội báo: "Hì hì, vừa rồi giá trị ác niệm đại Boss giảm 2 điểm. Tuy vẫn ít đáng thương, nhưng cũng đỡ hơn rất nhiều. Đờ mờ, mới 2 điểm mà ông đây đã thỏa mãn như thế."

Nam Tầm nhưng không nóng nảy, còn an ủi Tiểu Bát: "Tích tiểu thành đại, có nóng vội đi nữa cũng đâu ăn được đậu hủ nóng."

"Đi thôi, Hàn Hàn." Nam Tầm kéo Ánh Hàn rời khỏi Túy Hương Các, đỡ người lên xe.

Nam Tầm cũng theo lên xe, rồi đột nhiên nhớ ra mình chưa để Ánh Hàn dọn đồ đã kéo người ra, vội hỏi: "Hàn Hàn, chàng có gì muốn mang theo không?"

Ánh Hàn lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có gì để mang, chỉ có mấy tờ ngân phiếu ngài cho quan trọng nhất, những thứ khác không đáng nhắc tới. Vả lại ngân phiếu ta đã giao cho Nhạc Thạch bảo quản rồi."

Nói xong, hắn thế mà chủ động xích lại gần Nam Tầm.

Hai người vai sóng vai, dựa sát nhau.

Đối với việc tiểu yêu tinh tới gần, Nam Tầm ngầm hiểu, lập tức ôm eo hắn. Vốn muốn cho đối phương gối đầu lên vai mình, kết quả phát hiện tiểu yêu tinh quá cao, vì thế liền dứt khoát tự mình nghiêng đầu, gối lên vai hắn.

Vai Ánh Hàn dày rộng hơn tưởng tượng của nàng nhiều, dựa vào thực thoải mái.

"Tiếu Dao, ta phải về Tiếu phủ cùng ngài thật sao?" Ánh Hàn hỏi, dường như có chút không tin.

Nam Tầm vui vẻ: "Thấy mình như đang mơ đúng không? Hàn Hàn, sau này chàng là con nhà lành rồi, chờ sang năm thi Hội xong, chúng ta lập tức thành hôn."

"Tiếu đại nhân thật sự đồng ý rồi?" Ánh Hàn cúi đầu xem nàng.

Nam Tầm đập đập trán lên vai hắn, như là đang gật đầu: "Thật, thật mà, thật hơn cả vàng. Nương ta nói, để chàng vào phủ làm người hầu của ta trước, không phải phu hầu, là người hầu nha. Sau này ta viết chữ chàng mài mực, ta đọc sách chàng bóp vai cho ta, hắc hắc... Những ngày tháng đó nghĩ tới đã thấy dễ chịu rồi."

Nói rồi nàng nhắm chặt hai mắt, tiếng cũng dần nhỏ xuống: "Tối qua vui quá cả đêm không ngủ. Hàn Hàn, giờ ta tự nhiên buồn ngủ quá..."

"Tiếu Dao. Tiếu Dao?" Ánh Hàn hơi cụp mắt, tấm mắt dừng trên mặt nữ nhân. Gương mặt nàng khi im lặng rất đẹp, nhưng kỳ thật, hắn vẫn thích dáng vẻ mặt dày vô sỉ lúc đùa giỡn của nàng hơn.

Tuy Tiếu Dao cũng càn rỡ bá đạo như lời đồn, song hắn cứ cảm thấy có gì đó khang khác.

Thật sự vì hắn mà cải tà quy chính?

Môi mỏng Ánh Hàn nhếch lên. A~ Vẫn là thấy "nhất kiến chung tình" thật buồn cười.

Tình yêu được dựng trên túi da này có thể kéo dài bao lâu? Tiếu Dao căn bản không biết Ánh Hàn chân chính là dạng người gì.

Có điều từ khoảnh khắc hắn rời Túy Hương Các, tất cả đều không quan trọng nữa. Mặc kệ Tiếu Dao xuất phát từ tâm tư gì mới mang hắn khỏi Túy Hương Các, nếu nàng đã làm như thế, nếu đã nói muốn cưới hắn làm chính phu, vậy thì Tiếu Dao nhất định phải chấp nhận tất cả của hắn. Nếu nàng dám đổi ý, hắn sẽ giết chết nàng.

Tiếu Dao, ngươi không nên cho ta hy vọng.

Đã trao hy vọng thì đừng làm ta tuyệt vọng.

Ánh Hàn cong khóe miệng, ánh mắt lại âm trầm nặng nề, không một chút ý cười.

Tiểu Bát trong không gian trực tiếp chửi đờ mờ: "Có chuyện gì có chuyện gì vậy? Sao không nói tiếng nào đại Boss cũng hắc hóa, giá trị hắc hóa đột nhiên nhảy lên 5 điểm! Hu hu, không nói gì tự nhiên hắc hóa thật đáng sợ quá đi hu hu hu..."

Nam Tầm hơi nhíu mày, đầu cọ cọ trên vai Ánh Hàn, cánh tay ôm eo hắn càng chặt hơn.

Ánh Hàn duỗi tay vòng lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, về đến Tiếu phủ ta sẽ gọi ngài."

Nam Tầm quả nhiên lập tức ngáy khò khò, miệng khẽ nhếch, nước miếng cũng sắp chảy tới nơi.

Ánh Hàn nhìn nàng thế này, nhịn không được khe khẽ cười.

Lúc này người trên đường dần đông đúc, Ánh Hàn rảnh rỗi nhàm chán, liền vén rèm lên ngó ra ngoài.

Mấy người bán hàng rong trên đường chưa người mua liền tụ tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm. Lúc này, họ bàn tán nhiều nhất vẫn là chuyện phong lưu lan truyền từ hôm qua tới giờ.

"Nghe nói đại tiểu thư Tiếu phủ coi trọng Ánh Hàn của Túy Hương Các, nói muốn cưới làm chính phu, không biết thật hay giả nữa."

"Là thật đó! Con gái bà con xa của của biểu thúc của dì ta cũng gọi là quen biết Lâm tiểu hầu gia Hầu phủ, cho nên hôm qua cũng có mặt trên thuyền. Nàng tận mắt thấy, mọi người trên thuyền cũng đều nghe được, chính miệng Tiếu Dao nói muốn cưới Ánh Hàn."

"Trời ạ, Tiếu tiểu thư kia không bệnh chứ? Thế mà muốn cưới một ca nhi hoa lâu làm chính phu?"

"Đúng đó đúng đó, cũng chẳng sợ nhiễm mấy thứ bệnh không sạch sẽ kia."

"Ánh Hàn bán nghệ không bán thân, tuy rằng lưu lạc phong trần, nhưng vẫn còn trong sạch. Hôm qua mấy đại tiểu thư trên thuyền cũng vì chuyện này mâu thuẫn, rốt cuộc là tiểu hầu gia thua phải nhảy hồ đó..."

Sau đó mấy người bán hàng rong còn nói bô bô cả đống nữa, nói về mấy chuyện tào lao hôm qua nghe được.

Ánh Hàn buông rèm, nhẹ "xì" một tiếng.

***

Chẳng biết lúc nào, xe ngựa dừng lại, Nam Tầm giật mình tỉnh dậy. Nàng nhanh chóng vén màn xe lên nhìn, xe đã ngừng trước cổng lớn Tiếu phủ.

"Hàn Hàn, chúng ta đến phủ rồi, sao chàng không gọi ta?"

Ánh Hàn nói nhàn nhạt: "Xa phu không nói với ta."

Nam Tầm hơi nhíu mày đang muốn hỏi chuyện, thì xa phu lại đột nhiên dò hỏi: "Tiểu thư, ngừng xe ở đây hay để tiểu nhân đánh xe vào cửa hông?"

"Tất nhiên là ngừng ở đây!" Nam Tầm quát khẽ: "Tiếu đại tiểu thư ta về phủ mình còn phải đi cửa hông?"

Xa phu vội nói: "Tiểu nhân không có ý này, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Ánh Hàn là người Tiếu Dao ta muốn cưới, ngươi dám bất kính với chàng?"

Xa phu biến sắc, liên tục nhận lỗi, còn chủ động ghé lên mặt đất làm bậc thang thịt người cho bọn họ.

Nam Tầm trực tiếp vòng qua xa phu kia nhảy xuống, sau đó duỗi tay đón Ánh Hàn.

Ánh Hàn không cầm tay nàng, ngay cả vào phủ cũng giữ nguyên khoảng cách nửa bước.

Nam Tầm nháy mắt liền hiểu ý hắn. Cử chỉ của nàng không thể quá sỗ sàng, sẽ không tốt cho Ánh Hàn.

"Đúng rồi Hàn Hàn, ta quên nói với chàng chuyện này. Hôm nay là ngày mẫu thân ta nghỉ tắm gội, bây giờ bà ấy đang ở phủ, đang cùng cha ta chờ chàng."

Ánh Hàn:...

Tuy Ánh Hàn mặt không đổi sắc, nhưng bước chân rõ ràng hơi dừng chút, sau đó mới tiếp tục đi theo Nam Tầm.

***

Trong chính sảnh, Tiếu Hồng và Thái Thương ngồi nghiêm chỉnh, mặt Tiếu Hồng tương đối nghiêm túc.

"Thê chủ, người không thể lộ một nụ cười sao? Nhỡ dọa sợ vị ca nhi này thì phải làm sao bây giờ?" Thái Thương ho nhẹ.

Tiếu Hồng cười lạnh: "Ca nhi tới từ mấy nơi đó kinh nghiệm phong phú lắm, có nữ nhân nào chưa từng gặp qua, sao có thể sợ ta?"

Mặc dù bà đồng ý cho Tiếu Dao chuộc người ra, cũng đồng ý cho người này làm người hầu cạnh Tiếu Dao, nhưng thế cũng không có nghĩa là bà đã chấp nhận ca nhi tới từ Túy Hương Các kia.

Cho nên khi Nam Tầm mang Ánh Hàn tiến vào sảnh chính, lập tức nhìn thấy khuôn mặt như ai thiếu nợ 250* của lão nương nhà mình.

[*250 = Đồ ngu, một loại chửi cùng phát âm]

Đọc truyện chữ Full