TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 448: Tới a, sung sướng a

[*Lại là lời bài "Ngứa"- Hoàng Linh =)))]

Edit: Trant/ Beta: PD, RD, BB, BL

Nam Tầm bị hắn chặn miệng, không vui chu miệng muốn hôn lại.

Ánh Hàn nhìn vẻ say khướt điên khùng của nàng, ánh mắt đảo quanh, thế rồi cúi người qua chủ động đưa mình đến trước mặt kẻ điên say rượu.

Nam Tầm tru lên, ôm mặt hắn gặm lấy gặm để.

Ánh Hàn vỗ vỗ gáy nàng, khẽ mút đôi môi hồng nhuận, thấp giọng nói: "Ngoan, buông ra đã."

"Không, cứ không đấy!" Nam Tầm được voi đòi tiên, gặm xong miệng gặm xong mũi, lại gặm hai bên má, in vô số vệt nước miếng lên gương mặt diễm lệ vô song kia.

"Nơi này, nơi này, còn có nơi này, tất cả là của ta. Ta phải đóng dấu!"

Ánh Hàn mặc nàng dày xéo, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt câu hồn nhiếp phách dưới ánh nến đỏ lộ vài phần quỷ dị.

"Tiếu Dao, thật sự thích ta vậy sao?" Hắn đột nhiên hỏi, môi mỏng giương lên cùng đôi mắt câu nhân chẳng khác gì yêu tinh đêm đêm chuyên hút máu người.

Nam Tầm dùng cả tay lẫn chân treo trên người hắn, hừ hừ ra tiếng: "Hàn Hàn, chàng biết rõ còn cố hỏi. Ta không thích chàng thì sao phải cưới chàng?"

"Thích đến cỡ nào?" Hắn tiếp tục hỏi.

Nam Tầm ợ hơi rượu, nghĩ nghĩ, ngoẹo đầu trả lời: "Chàng là tim gan bảo bối của ta, chàng hỏi ta thích cỡ nào? Không có tim, ta sẽ chết, miễn cưỡng tồn tại cũng chỉ là cái xác không hồn, là con rối không tim."

Nói xong, kẻ say điên điên nào đó túm vạt áo nam nhân, lôi hắn lại gần, phả khí nóng lên mặt hắn lầm bà lầm bầm: "Cho nên bảo bối Hàn Hàn, chàng nhất định phải luôn bên ta, không thể bỏ dở nửa chừng, nhất định phải theo sát bước chân ta. Nếu chàng không đuổi kịp, ta sẽ không cần chàng nữa~~"

Ánh Hàn nghe câu cuối cùng, trong mắt đột nhiên phóng tia lạnh thấu xương, hắn bỗng dưng siết chặt cằm nữ nhân nâng lên, âm trầm hỏi: "Không cần ta, vậy nàng cần ai, hử?"

Nam Tầm không hề sợ hãi, "chát" một tiếng hất phăng móng vuốt hắn: "Ây da, người ta chỉ đùa tý thôi. Ợ ~ người ta sao nỡ vứt bỏ tiểu tâm can chứ. Đời này ngoài chàng ra, ta căn bản chẳng thể dừng mắt trên người nào nữa ~ Tới đây, nhanh nhanh cho thể chủ hôn hôn nào."

Nam Tầm vòng hai tay ôm cổ hắn, thò lại gần đòi hôn lần nữa.

Sắc mặt Ánh Hàn hơi nguôi, rất phối hợp cùng nàng trao nụ hôn sâu.

Trong miệng nàng đều là hương rượu thơm tinh khiết, hắn thế nhưng sắp bị huân say.

Nhớ ra còn bước cuối chưa hoàn thành, hắn gian nan gỡ bạch tuộc trên người ra, sờ sờ đầu chó của nàng: "Ngoan, trước đừng nháo, rượu hợp cẩn còn chưa uống đâu."

Nam Tầm ồ lên, phất tay với hắn: "Chàng lấy lại đây giúp ta đi, chân ta mềm nhũn rồi, không muốn động."

Ánh Hàn lười nhác liếc qua nàng, đứng dậy đi đến trước bàn.

Nam Tầm một tay chống đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bị bàn tay ép méo. Nàng lấy một tư thế cực kỳ gợi cảm nửa nằm trên giường nhìn chăm chăm nam nhân. Ảnh ngược căn phòng đỏ rực in trong đôi mắt đen nhánh, tràn đầy vui mừng.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, đuôi mắt nàng tự nhiên cong lên, cười vô cùng vui vẻ.

"Hàn Hàn, ta hát chàng nghe một bài nhé."

Không đợi đối phương từ chối, Nam Tầm đã cất giọng: "Niềm vui ơi ~ đến đây nào ~ dù sao chúng ta có cả thời tuổi trẻ. Tình yêu ơi, đến đây nào! Dù sao thế gian đâu thiếu kẻ dại khờ... Hãy đến đây những tạo tác! Có biết bao phong cảnh trên đời~... A, thiệt là ngứa ~ phóng phóng khoáng khoáng say mê trong giấc đêm ái tình, quanh quanh co co say đắm trong ảo mộng điên cuồng. Càng hoảng sợ càng khao khát lại càng hoảng sợ, càng ngứa càng gãi lại càng ngứa..."*

[*Tham khảo bản dịch của Dạ Yết trên Youtube]

Vừa hát vừa ngoắc ngoắc ngón tay gọi đối phương

Ánh Hàn đang khảy tâm nến trên bàn, nghe được khúc ca của Nam Tầm, trên mặt lập tức nứt một vết rạn.

Dâm từ lãng khúc! Tiếu Dao, nữ nhân này lại dám hát hắn nghe dâm, từ, lãng, khúc!

Nam Tầm hát xong rồi, bĩu môi nhìn chòng chọc Ánh Hàn: "Hàn Hàn, sao chàng còn chưa qua? Ta muốn hôn hôn..."

Tiểu Bát thực sự nhìn không nổi nữa: "Đờ mờ Nam Tầm, ngươi không uống say thật chứ? Ngươi mẹ nó say quá hóa rồ rồi đấy à?"

"Ồ, Tiểu Bát, sao ngươi chưa che chắn năm thức? Chẳng lẽ ngươi muốn nhòm ta và Hàn Hàn động phòng? Vậy là quá phận lắm đó nha, mau mau ngủ đi."

Tiểu Bát: "Lão tử đang định che chắn năm thức kết quả lại thấy ngươi uống rượu phát rồ đó. Ngươi đừng có mà nói chuyện không nên nói!"

Nam Tầm ợ rượu, trả lời: "Yên tâm đi, ta không say, còn tỉnh chán."

Tiểu Bát: Cmn chỉ người say mới nói mình không say.

Vẫn nên tiếp tục lén quan sát chút nữa, dù sao nó không hé răng, Nam Tầm cũng không biết nó có che chắn năm thức hay không.

"Ta đi đây ~ Chúc các ngươi động phòng vui vẻ ~" Tiểu Bát kéo dài âm cuối thực ái muội.

Ánh Hàn đen mặt, bưng rượu hợp cẩn tới chỗ Nam Tầm.

Thấy rõ bộ dáng từ đầu đến chân đầy mời gọi "tới đây, tới đây a ~" của Nam Tầm, mắt hắn lóe lên, trong mảnh u ám có thứ gì đó đang cuồng loạn.

"Hàn Hàn, vừa rồi ta hát có hay không?"

Ánh Hàn không trả lời, mà trực tiếp nhét ly rượu vào tay Nam Tầm, giọng trầm thấp khàn khàn tựa ma quỷ mê hoặc: "Nào, Dao Dao, uống xong ly rượu hợp cẩn này, về sau chúng ta là phu thê."

"Hàn Hàn, rốt cuộc chàng cũng gọi nhũ danh của ta, thật dễ nghe." Nam Tầm cao hứng nói, sau đó lắc lư đưa tay ra bắt chéo với hắn.

Rượu hợp cẩn bị uống một hơi cạn sạch, ánh mắt Nam Tầm nóng rực nhìn chằm chằm tiểu yêu tinh hôm nay mê người đến lạ, dõng dạc tuyên bố: "Hàn Hàn, hôm nay chàng thật mê người, ta muốn ăn chàng!"

Đuôi lông mày Ánh Hàn nhiễm ý cười, khóe miệng chợt giương lên: "Được, cho nàng ăn, nàng muốn ăn bao lâu thì ăn, muốn ăn nhiều hay ít đều được."

Tiểu Bát nhìn lén: Đờ mờ, thật buồn nôn, làm nó nổi hết cả da gà.

Vì thế Tiểu Bát quyết đoán che chắn năm thức.

Ánh Hàn tùy ý ném hai ly rượu không ra phía sau. Hai chiếc ly lại chỉ lắc lư một lúc đã vững vàng đứng ngay ngắn trên bàn.

Nam Tầm không hề chú ý tới, nàng đã bị tuyệt thế mỹ nhan của tiểu yêu tinh Hàn Hàn trước mắt đoạt mất hồn phách rồi.

"Tiểu yêu tinh, chàng thật mê người ——"

Ánh Hàn khẽ cười một tiếng, đột nhiên cúi người, trong chớp mắt đã miệng lưỡi dây dưa cùng vật nhỏ dụ người trên giường.

Rốt cuộc ai mới là yêu tinh đây.

Màn lụa đỏ chậm rãi buông xuống...

"Ngao ngao, Hàn Hàn, sao ta không cởi được hỉ phục của chàng?"

"Ơ? Hàn Hàn động tác chàng nhanh thật, ta bị chàng lột sạch mất rồi. Ngao, không được, ta cũng phải mau mau lột sạch chàng ~"

"Hàn Hàn, hóa ra chàng có cơ bắp nha, cơ mà không rõ lắm, thật tốt, thực xinh đẹp."

"Đờ mờ Ánh Hàn, chàng làm phản, ta phải ở trên!"

"Ta là công, ta là công! Tiểu thụ thụ xuống dưới cho ta!"

"... Câm miệng."

Màn lụa đỏ phập phồng rất có quy luật, kèm theo đó là tiếng rên hừ hừ bất mãn của ai đó.

"Ợ, cũng chỉ có chàng mới làm vậy được với ta. Nếu là người khác, lão nương sẽ đá bay hắn... A ——"

Chỉ chốc lát sau tiếng giận dỗi của ai đó đã thay đổi.

Trong phòng ánh nến chập chờn, sáp nến nhỏ giọt cháy hồi lâu. Cho đến khi phòng trở nên tối thui, vẫn còn loáng thoáng nghe thấy vài tiếng "ưm a"...

Đọc truyện chữ Full