TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 452: Lọt bảng, vị trí thứ năm

Edit: Trant/ Beta: PDBBBL

Mỗi lần Tiểu Bát nói những lời thế này, nghĩa là nó đang rất nghiêm túc.

Mà lúc này Nam Tầm một lần nữa ý thức được. Chẳng màng nàng cùng Tiểu Bát vượt qua bao nhiệm vụ, từ khi bắt đầu, thân phận cả hai đã không bình đẳng.

Nàng chỉ ký khế ước làm nhiệm vụ cho Tiểu Bát, nên thật ra nàng đâu có tư cách đòi hỏi đối phương.

Trên thực tế, Tiểu Bát là một con thần thú rất thiện lương. Nếu không chạm đến điểm mấu chốt của nó, nó sẽ luôn cố gắng thỏa mãn yêu cầu của nàng. Như ở mấy thế giới trước có phá chủ tuyến thế nào, nó nhiều lắm chỉ gào lên vài câu, lại không hề tức giận với nàng.

Tiểu Bát nói lời thấm thía: "Đản Đản thế giới đầu thì thôi ta không nói, dù sao trên người nó chảy dòng máu của lão cha Huyết Minh, năng lực cực kỳ trâu bò còn thọ cùng trời đất. Dẫu ngươi về khi nào, nó sẽ vẫn không già đi, cũng chẳng ai dám bắt nạt nó. Nhưng đây chẳng qua là một thế giới bình thường, Nam Tầm, ta là một con thần thú vô tình thế sao? Chỉ là gia đã gặp quá nhiều chuyện, cho nên cái nhìn càng thoáng hơn ngươi. Có lẽ chờ đến khi ngươi quay lại, con ngươi đã biến thành một lão già đầu tóc bạc phơ. Đây là điều ngươi muốn chứng kiến sao?"

Nam Tầm thấp giọng hỏi: "Ngươi không thể mang ta trở lại khi nó còn bé à?"

Tiểu Bát im lặng một lát rồi trả lời: "Vậy ngươi có thể làm bạn với nó bao lâu? Nếu nó đã được sinh ra thì chính là người thuộc về thế giới này, vĩnh viễn không cách nào rời đi. Trừ khi nó có năng lực xé rách hư không giống ta."

Nam Tầm cũng trở nên trầm mặc.

"... Ta hiểu mà, cảm ơn ngươi, Tiểu Bát."

Tiểu Bát lúng túng, nói: "Ta chỉ đang vạch rõ phương hướng khi ngươi lạc đường thôi. Vì ngươi, cũng vì bản thân ta, không cần cảm ơn."

Nam Tầm tru lên: "Tiểu Bát ngươi nói mấy lời thế này cứ hệt ông cụ cố ấy."

Tiểu Bát: "Cút đi, lão tử suốt ngày rầu thúi ruột mẹ nó đều do ai hả?"

Ban đầu, Tiểu Bát ngạo mạn cho rằng mình thật trâu bò, không cần quá quan tâm khí vận tử hay chủ tuyến làm gì, coi điểm công đức là hết thảy. Thế giới thứ nhất, chủ tuyến của khí vận tử vừa bắt đầu không lâu, đại Boss đã lên sàn tự bạo thú đan đồng quy vu tận, nổ chết luôn cả khí vận tử. Khi đó nó nghĩ, chủ tuyến không phải do nó phá, khí vận tử cũng không phải do nó giết. Mặc xác ra sao, đại Boss phản diện đã chết, thế giới hoà bình.

Nhưng từ sau thế giới thứ nhất, nó liền nhận ra có gì đó bất thường. Rồi từ từ, nó càng ngày càng rõ ràng, khí vận tử không thể chết, chủ tuyến cũng không thể phá. Thiên Đạo đã phát hiện nó từ rất rất lâu, sớm hơn tưởng tượng của nó nhiều!

Mấy lần đầu Thiên Đạo còn khoan dung kiểu tùy hứng của nó. Nhưng nếu nó cứ vậy, sợ rằng khả năng cao Thiên Đạo sẽ không chỉ "nhắc nhở" suông nó và Nam Tầm nữa.

Nó là thần thú đỡ hơn chút, nhưng người phàm như Nam Tầm... Có lẽ nàng sẽ trực tiếp bị Thiên Đạo mạt sát.

Cho nên nó lo thật sự, cả ngày nơm nớp đề phòng đều vì ai chứ, hu hu hu.

Nam Tầm: "Tiểu Bát, chuyện này chúng ta cứ thuận theo tự nhiên được không?"

Tiểu Bát "ừm" một tiếng, tủi thân lắm lắm: "Gia thèm quản ngươi chắc. Chỉ cần đừng phá hỏng chủ tuyến, ngươi muốn làm gì thì làm. Dù sao cũng chẳng phải gia sinh, sao gia phải canh cánh trong lòng."

"Tiểu Bát, ngươi thật tốt."

"Cút đi!"

Nam Tầm mãi không nghe thấy tiếng Ánh Hàn, không khỏi nghiêng đầu nhìn. Ánh Hàn đã gối lên bả vai nàng ngủ mất rồi.

Nam Tầm nhẹ nhàng đặt hắn lại trên giường. Lúc hắn nhắm mắt, gương mặt mỹ lệ kia thiếu đi đôi mắt câu hồn nhiếp phách liền giảm bớt vài phần yêu mị, thoạt nhìn hết sức bình yên.

Nam Tầm cẩn thận đắp chăn cho hắn đàng hoàng, ánh mắt thực dịu dàng.

Tiểu Bát vốn đang héo quắt, trong nháy mắt lại rống lên như quỷ: "Ngao —— Nam Tầm ơi không tin được đâu! Vừa rồi mải nói chuyện với ngươi, không chú ý tới giá trị ác niệm của đại Boss. Đờ mờ a a a, không biết đột nhiên giảm 20 điểm từ lúc nào luôn! Ôi ông trời của ta ơi, đất mẹ của ta ơi, tận 20 điểm đấy nháaaaaaaa!!"

Nam Tầm ngẩn ra, cười cười: "Ngoài miệng thì bảo ghét, thật ra Hàn Hàn chắc thích đứa nhỏ này lắm đấy."

Tiểu Bát ho nhẹ một tiếng: "Không ngờ cũng có ngày đại BOSS tràn ngập tình mẫu tử. Gia chợt thấy lời ngươi nói cực kỳ đúng, thuận theo tự nhiên đi hắc hắc, hắc hắc hắc."

Nam Tầm:...

Chờ Thái Thương mang canh đại bổ vào, Nam Tầm lập tức ra hiệu ông chớ lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Cha, Hàn Hàn ngủ rồi."

Thái Thương hiểu ý: "Được rồi, vậy chờ Ánh Hàn tỉnh lại, ta bảo phòng bếp hâm nóng canh."

Hai người cùng ra khỏi phòng, Nam Tầm cẩn thận khép cửa lại.

"Dao Dao, vẫn chưa kịp hỏi con thi cử ra sao, liệu có chắc chắn đạt được trước hạng năm mươi không?" Thái Thương nói.

Nam Tầm nhếch miệng cười: "Được mà, thừa sức luôn."

Khi Tiếu Hồng trở về, nghe bảo Tiếu Dao thi không tệ, lại biết chuyện con rể mang thai, mừng đến độ lập tức cho người đào bình rượu ủ lâu năm. Hai mẹ con quyết không say không về.

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Nửa tháng sau, Phương đại phu chẩn ra Ánh Hàn thật sự có thai. Thổ hào Thái Thương không những đưa Phương đại phu một ngàn lượng tiền khám, còn tăng một nửa tiền tiêu vặt cho nô bộc trong phủ. Không khí vui mừng bao trùm toàn bộ Tiếu phủ.

Tiếu Hồng chỉ răn dạy một tiếng "Hồ nháo", cuối cùng để kệ Thái Thương, chính bà cũng hớn ha hớn hở.

Ngày yết bảng phải đợi một tháng sau. Mà một tháng này, Nam Tầm quả thực ở cạnh Ánh Hàn một tấc không rời, dáng vẻ quá cẩn thận khiến cha nương nàng cười nhạo hồi lâu.

Lại nói hôm yết bảng vừa khéo đúng ngày nghỉ, Tiếu Hồng hẹn hai bằng hữu thân thiết đến phủ uống rượu.

Tô đại nhân cười ghẹo: "Vương đại nhân, Vương Chiêu nhà các ngươi văn chương ưu tú, thi Hội lần này nhất định có thể đạt thứ hạng cực tốt."

Vương đại nhân bên cạnh khiêm tốn xua tay: "Tô đại nhân quá khen, Vương Chiêu sao bằng Tô Phong nhà ngươi. Vương Chiêu nhà chúng ta mà có tên trên bảng, ta đã mừng lắm rồi."

Tiếu Hồng:... Coi ta là người chết đấy hả?

Ba người đều là bạn bè thân thiết, cấp quan và thành tích đều tương đương. Chẳng qua Tiếu Hồng tuy có tài, nhưng ai cũng biết bà có một đứa con gái không nên thân. Nếu không phải đợt thi Hương ở hoàng thành được xét dễ dàng vì chiếu cố mặt mũi một số vị đại nhân, hạng như Tiếu Dao làm gì vớt vát được bảng hai thi Hương.

Hai người có nghe chuyện Tiếu Dao khổ luyện học hành trong phủ, nhưng dù chăm chỉ thì vẫn mới nửa năm, sao có thể đánh đồng với những người gian khổ học tập mười năm được?

Nếu là ngày thường, hai vị đại nhân sẽ không nhắc tới kỳ thi Hội trước mặt Tiếu Hồng. Song hôm nay uống nhiều quá, lại vừa đúng ngày yết bảng, khó tránh khỏi quên mất cảm xúc của bà.

Thế nhưng đúng lúc này, hạ nhân được Tiếu phủ phái đi chờ công bố hấp tấp chạy về: "Đại nhân! Đại nhân! Quá ——"

Tiếu Hồng khẽ quát: "Hốt ha hốt hoảng còn ra thể thống gì nữa?"

Tên hạ nhân thở hổn hà hổn hển, dùng sức nuốt ngụm nước miếng mới hồi bẩm: "Đại nhân, tiểu thư nàng, nàng có tên trên bảng! Thứ, thứ năm!"

Tiếu Hồng đứng bật dậy: "Sao cơ? Hạng năm? Thật ư?"

"Chắc chắn là thật ạ. Tiểu nhân xem đi xem lại nhiều lần, chính xác là tiểu thư, tiểu thư đạt hạng năm!"

Đọc truyện chữ Full