Minh Thù có chút cảm thán, tốt xấu gì cô cũng nuôi tiểu yêu tinh kia.
Hiện giờ cô vùi trong ngực hắn lại như một tiểu cô nương.
Hết lần này đến lần khác hắn còn mê hoặc mình.
“Không!” Nhưng trẫm nào dễ bị cám dỗ như vậy, đồ ăn là quan trọng nhất.
“Ngươi muốn bỏ đói ta thì cứ tiếp tục lề mề đi. Yên tâm, ta làm ma cũng không bỏ qua cho ngươi.”
“Sư phụ, chúng ta chết cũng không thể làm ma.” Ngọc Huy cọ vào mặt của Minh Thù nếm thử một phen, đặt Minh Thù ở bên cạnh.
“Sư phụ chờ ta một lát, ta đi tìm đồ ăn cho người.”
Ngọc Huy về rất nhanh, trong tay chỉ nhặt một ít trái cây. Hắn không để Minh Thù tự mình động tay, rửa từng trái một đút cho Minh Thù.
Minh Thù ăn một quả, hắn sẽ hôn một cái sau đó đặc biệt bình luận gian xảo một phen.
Ăn cũng không yên phận.
Cuối cùng Minh Thù trực tiếp đoạt lấy, hai ba miếng đã giải quyết xong.
Ngọc Huy: “…”
Khỉ chứ.
Muốn chửi quá mà không biết bắt đầu từ đâu.
Thôi bỏ đi, không chửi nữa.
Dù sao cô thiếu nợ cũng không phải một hai lần.
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nhất định là không thể quay về Tiên giới. Bồng Lai tiên đảo… hay là quên đi, hắn cũng không muốn về phá hoại.
“Đi về hướng đông.” Minh Thù chỉ đại một hướng.
“Vì sao?”
“Bảo ngươi đi hướng đông thì cứ đi đi. Ngươi có ý kiến gì à?” Minh Thù cười mỉm nhìn hắn, tựa như nếu hắn có ý kiến sẽ dùng sự dịu dàng hỏi chuyện hắn một trận.
“Nghe theo sư phụ.” Ngọc Huy lập tức cười nịnh bợ:
“Sư phụ bảo hướng đông thì hướng đông.”
Minh Thù cũng không biết đi đâu nên tùy tiện chỉ một hướng. Cô đánh người nhiều như vậy chắc chắn Tiên giới sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế. Cứ tìm một nơi ăn no trước rồi tăng giá trị thù hận sau.
Ngọc Huy càng dính lấy cô. Minh Thù cảm thấy sắp không giữ được đồ ăn của mình, ngày nào cũng nghĩ cách kéo xa khoảng cách với hắn.
Nhưng hắn thật sự nghịch ngợm đến phát sợ, vẫn không có tí tự giác nào.
“Sư phụ, vì sao người lén giúp ta?”
Trẫm cảm thấy ngươi khao khát đồ ăn của trẫm, rất sợ hãi.
“Sư phụ, sau này chúng ta tìm một nơi để ở, có núi có sông. Ta nấu cơm cho người, người chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được.”
Khỉ chứ, tha cho ta đi, đầu bếp quái vật như ngươi thì món ăn cũng đau tim.
“Sư phụ, được không?”
Nam tử vô cùng tuấn mỹ đi giật lùi, Minh Thù lười biếng theo sau lắc lư một nhành cây trong tay. Cô rung rung lá, đón lấy ánh mắt nam tử nhìn sang.
Cô suýt chút nữa đã nói “Được”.
“Tối nay ăn gì?”
“Ăn ta.” Ngọc Huy đương nhiên chỉ mình.
“Hấp hay chiên?”
Ngọc Huy: “…” Hấp hay chiên ông nội cô! Ngoài ăn ra trong đầu cô không còn gì khác sao?
Nhìn ta đi!
Thanh niên tuấn tú như vậy, cô không có cảm giác tim đập thình thịch sao? Cô không có rung động sao?
Hai người chung đường ồn ào đi về hướng đông, bọn họ cũng đến được thành trì nhưng Ngọc Huy vừa vào thành đã gây chuyện. Minh Thù xem kịch vui hoàn thành, không có hứng dọn dẹp tàn cuộc sau đó không dẫn hắn vào thành nữa.
Cho nên Ngọc Huy thường bị ném ở ven đường, đợi Minh Thù ăn xong mới ra nhặt hắn đi tiếp.
Trên trời một ngày nhân gian một năm.
Minh Thù và Ngọc Huy lay lắt ở nhân gian cả tháng, người của Tiên giới mới từ từ đến.
Tạ Sơ Dương dẫn một đội thiên binh chặn Minh Thù và Ngọc Huy ở một cánh đồng hoang.
Lúc đó Minh Thù đang gặm chân vịt mua được từ trong thành, vừa ngẩng đầu liền thấy Tạ Sơ Dương phong thần tuấn lãng từ trên trời giáng xuống.
“Ngân Tranh, theo ta về.”
Minh Thù mặt không đổi sắc gặm chân vịt: “Theo huynh về làm gì, đốt Tiên giới à?”
“Tạ Sơ Dương.” Ngọc Huy nhìn thấy Tạ Sơ Dương liền tức giận: “Sự việc yêu khí là ngươi giờ trò quỷ chứ gì?”
Ánh mắt Tạ Sơ Dương dừng trên người Ngọc Huy tạm thời ngưng trệ, hắn đã đánh giá thấp vị trí của Ngọc Huy trong lòng cô.
“Ngân Tranh.” Tạ Sơ Dương nói:
“Muội không muốn về Tiên giới, chúng ta có thể không về Tiên giới. Muội muốn đi đâu, ta dẫn muội đi.”
Minh Thù ném khúc xương xuống, vớ lấy vạt áo Ngọc Huy lau tay: “Ta muốn đi đâu huynh cũng đưa ta đi? Tiểu công chúa nhà huynh phải làm sao?”
Ngọc Huy nhìn quần áo mình dính dầu mỡ, trong lòng chửi thề các kiểu.
Gặp vận đen tám đời.
“Muội biết ta cưới nàng ta không phải là thật lòng. Ban đầu là muội khiến ta quá tức giận nên ta mới đồng ý, giữa ta và nàng ta chưa xảy ra chuyện gì.”
“Nói cứ như là ta lấy đao bắt huynh cưới nàng ta vậy.” Cô không nhìn thấy sự thích thú, cũng không nhìn thấy tình yêu trong mắt Tạ Sơ Dương, chỉ có một sự không cam lòng và muốn chiếm làm của riêng một cách kỳ lạ.
Có lẽ hắn vốn dĩ không yêu nguyên chủ, chỉ vì trước đây nguyên chủ thích hắn như vậy lại đột nhiên bỏ hắn nên hắn không cam lòng mà thôi.
Hơn nữa…
Minh Thù nhặt một cành cây khô.
Chuyện tính kế Ngọc Huy, trẫm vẫn phải tính sổ đàng hoàng với hắn.
“Ngân Tranh…”
Hình bóng Minh Thù kéo ra một chuỗi hư ảnh trong không khí, cành cây khô cắt ngang không trung mang theo khí thế sắc bén như đao kiếm đánh xuống.
Tạ Sơ Dương nhớ tới lúc ở Tiên giới, dáng vẻ kia của cô… phảng phất như bước xuống từ chiến trường thiên quân vạn mã mang theo uy thế và quyền lực không nói nên lời, ngay cả hắn cũng không nhịn được run lên.
Sự tấn công của Minh Thù không hề cho Tạ Sơ Dương thời gian hoài niệm. Đòn tấn công của cô không mang sát khí nhưng chỗ nào cũng khốc liệt, không nể tình.
Hình bóng của hai người từ dưới đất lên đến trên không, lại lên đến tầng mây.
Mọi người chỉ có thể nhìn hai hình bóng va chạm, hợp lại rồi tách ra.
Ngọc Huy nhìn hai hình bóng trên không, có chút hận mình giờ vẫn vô dụng như vậy. Sao lại để hắn có hình tượng này, không được diễn anh hùng cứu mỹ nhân.
Tức quá đi.
Đang lúc Ngọc Huy phiền não muốn chém người, trên không đột nhiên xuất hiện người thứ ba.
Ái chà!
Hai chọi một còn đánh lén, muốn chết à!
Ngọc Huy không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phi thân lên ngăn cản người thứ ba đánh lén.
Long Sa Tuyết đánh lén thất bại, tức giận trừng Ngọc Huy: “Tránh ra!”
Một yêu vật cũng dám chắn trước mặt nàng ta.
Trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý gớm ghiếc, nàng ta muốn giết kẻ tiện nhân kia.
Đối phó với Tạ Sơ Dương có lẽ hắn không nắm chắc nhưng đối phó với Long Sa Tuyết, Ngọc Huy cảm thấy mình dư sức.
“Muốn tổn thương sư phụ ta, ngươi hãy bước qua xác ta đã.”
Long Sa Tuyết mang theo ác ý cười quái dị: “Ngọc Huy, phải chăng ngươi thích ả?”
Ngọc Huy ngẩng cao đầu thản nhiên thừa nhận: “Phải thì sao?”
Đôi mắt Long Sa Tuyết trợn tròn, nàng ta chỉ nói đại… Nàng ta lại cười ha hả: “Ha ha, loại chuyện này các ngươi cũng làm được, còn biết xấu hổ hay không. Nếu bị Tiên giới phát hiện, chậc chậc… ngươi biết ả sẽ trở thành trò cười của bao nhiêu người không?”
“Vậy thì không để Tiên giới biết là được.” Ngữ khí của Ngọc Huy đột nhiên nhạt đi, thậm chí hắn còn cười một cái với Long Sa Tuyết:
“Dù sao ta cũng sẽ giết ngươi.”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Long Sa Tuyết tự nhận mình lợi hại hơn kẻ nhỏ hơn mình không biết bao nhiêu tuổi nên cũng không để Ngọc Huy trong lòng, nàng ta nói từng chữ:
“Ta muốn để cả Tiên giới đều thấy ả là thứ gì.”
Ngọc Huy không tiếp lời mà trực tiếp lướt tới.
Tiếng gió thổi vạt áo hắn bay phần phật.