Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Minh Thù đứng dậy ra ngoài, Hạ Trạm bất giác thở phào.
Hắn cẩn thận đánh giá căn phòng này.
Minh Thù ra ngoài một lúc lâu mới quay lại, ý cười trên khóe miệng cô còn sâu hơn trước, tựa như có chuyện gì khoái trá.
Minh Thù ngồi lại xuống ghế: “Anh quả là đáng tiền.”
Hạ Trạm căng thẳng thần kinh, nhìn chằm chằm Minh Thù không hé răng, chờ câu nói tiếp theo của cô.
Là ai tìm đến cô?
Hiện giờ hắn giả ngố tốt hay là giả vờ mất trí nhớ tốt hơn?
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Diêm Trạm.]
Hạ Trạm… Diêm…
Ý cười của Minh Thù càng đậm, được, ngay cả cái tên cũng là giả.
“Anh nói thử xem tôi giao anh cho ai thì lời hơn?” Minh Thù biểu hiện dáng vẻ khó lựa chọn.
“Cô giữ tôi lại có lời nhất.” Giọng của Diêm Trạm còn lạnh lùng hơn mấy phần so với ban nãy, ánh mắt cũng sắc nhọn hơn. Dù sắc mặt tái nhợt cũng không giảm đi khí thế sắc bén trên người hắn.
Minh Thù khẽ nheo mắt: “Bên ngoài có không ít người tới tìm tôi, tại sao tôi phải giữ lại một rắc rối như anh?”
“Đại tiểu thư của bang Thiên Ưng còn sợ phiền phức?”
Minh Thù cắn môi dưới: “Sao anh biết tôi là đại tiểu thư của bang Thiên Ưng?”
Đáy lòng Diêm Trạm hơi hồi hộp, thần sắc buông lỏng trong nháy mắt thoáng cái lại khôi phục như thường: “Trước đó tôi thấy biểu tượng của bang Thiên Ưng trên chiếc xe tiếp ứng cho cô.”
“Vậy sao?” Một vài chiếc xe quả thật có biểu tượng nhưng chiếc xe hôm nay chắc là không có:
“Sao tôi lại không biết nhỉ? Lẽ nào bọn họ ở sau lưng tôi vẽ tầm bậy lên xe?”
“…” Diêm Trạm hít sâu một hơi, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt:
“Tôi cũng không biết đại tiểu thư của bang Thiên Ưng đã đổi nghề làm viện trưởng bệnh viện tâm thần.”
“Nghề phụ thôi.” Minh Thù đối ứng vô cùng thong thả:
“Hiện giờ làm ăn khó khăn như vậy, còn phải nuôi anh em của một bang phái lớn như thế, có ai không kiếm thêm chút thu nhập? Tôi thấy tôi giao anh ra có thể đổi được một số tiền lớn, rất có lời.”
Nghề phụ ông nội cô!
Cô còn cố lừa gạt!
Khóe miệng Diêm Trạm giật nhẹ: “Giao tôi ra, cô cho rằng sẽ an toàn sao?”
“Sao hả, còn muốn đại khai sát giới ở Thanh Thị của tôi?”
Diêm Trạm không lên tiếng, mặc định lời nói của cô.
Hung tàn vậy ư!
Trẫm rất sợ.
Phải bảo vệ tốt đồ ăn vặt của trẫm cho nên sắc mặt Minh Thù vẫn chăm chú: “Vẫn nên giao ra thôi!”
Có thể đổi được nhiều đồ ăn vặt đây!
Rất lời!
Cùng lắm thì sau đó lại cứu ra.
[…] Ký chủ, cô như vậy là tiên nhân đào (1) đấy!
Diêm Trạm suýt chút nữa thì nghẹn một bụng máu mà chết, vì sao luôn có kẻ thần kinh muốn phá hình tượng của hắn.
Hắn duy trì hình tượng dễ lắm sao?
Đâu dễ gì!
Đầu óc Diêm Trạm nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, hắn phải ở lại, sao không lưu lại kế hoạch đuổi quỷ hả!
“Là ai tìm cô?”
“Hạ Nhàn, anh em của anh bỏ ra năm mươi triệu để tôi tìm anh.”
Minh Thù giơ năm ngón tay làm quá: “Năm mươi triệu.”
Vừa rồi Hạ Nhàn đã phái người đưa tiền đến, tất cả đều là vàng.
Cam kết chỉ cần cô tìm được người, số còn lại sẽ được đưa tới.
Đáy lòng Diêm Trạm thở phào nhưng vừa thở phào xong lại hỏi tiếp: “Còn ai nữa?”
“Hết rồi.”Minh Thù lấy ra hai viên kẹo, lột vỏ bỏ vào miệng. Ánh mắt cô rung lên, khóe miệng cong một đường cực đẹp.
“Có điều tôi có thể tìm được nhóm người truy giết anh, chắc bọn họ sẽ cho tôi một số tiền tốt hơn.”
“Cô thiếu bao nhiêu tiền?” Diêm Trạm thốt ra, hoàn toàn không khống chế được bản thân.
Nói xong hắn liền hối hận, không thể phá vỡ hình tượng, không thể phá vỡ hình tượng.
“Thứ như tiền thì ai mà chê nhiều.” Nhiều tiền có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt, anh biết khỉ gì!
Minh Thù mỉm cười: “Anh nói phải không? Diêm tiên sinh.”
Diêm Trạm: “…”
Hạ Nhàn tìm cô, cô có thể đoán ra thân phận mình cũng không có gì là lạ.
Cô thân là người cầm quyền giới ngầm Thanh Thị, biết thân phận của hắn cũng không có gì là lạ.
Không lạ mới có quỷ!
Hạ Nhàn không thể nào nói cho cô biết thân phận của hắn, hắn cũng rất ít khi ra mặt trước người khác. Vì sao? Đương nhiên là vì phải giữ thần bí… cái con khỉ!
Là bởi vì rất nhiều người muốn giết hắn, bị người ta thấy còn sống nổi không!
Cho nên rốt cuộc làm sao cô biết được?
“Anh nói xem, nếu người của tổ chức biết bộ dạng bây giờ của anh, có thể cùng nhau tấn công hay không?” Nếu như giết sạch tổ chức của hắn, hắn có hận trẫm không?
Minh Thù suy nghĩ khả năng này…
Lý giải trên góc độ bệnh thần kinh, chắc hắn sẽ lười không đi.
Minh Thù bỏ suy nghĩ này, có điều chọc tức hắn chút cũng tốt.
Diêm Trạm: “…” Ha ha.
“Tại sao anh không nói gì?”
“…” Có gì đáng nói với cô. Cô cũng muốn đưa lão tử đi đổi lấy tiền rồi, chẳng lẽ còn muốn lão tử nói hân hạnh cảm ơn đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến sao?
Ông trời đây không làm được.
Diêm Trạm mặc kệ cô. Hoàn toàn không kéo được giá trị thù hận, Minh Thù cũng không còn tinh thần, ngồi trên ghế ăn đồ ăn vặt.
Diêm Trạm bị cô nhìn chằm chằm chỉ đơn giản nhắm mắt lại.
Hiện giờ hắn không muốn để ý kẻ thần kinh này.
Chờ hắn khỏe lại sẽ bóp chết cô.
Nhất định phải bóp chết cô.
…
Minh Thù đợi Diêm Trạm ngủ mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Lục Mao đợi ở bên ngoài thấy cô đi ra thì nhanh chóng bước tới, có chút vui mừng: “Đại tiểu thư, chúng ta sẽ giao hắn ra sao?”
Năm mươi triệu đấy!
Minh Thù nhét túi đồ ăn vặt trống rỗng vào ngực hắn, mỉm cười vỗ vai hắn: “Ai dám để lộ tin tức, mang đầu đến gặp tôi.”
Miệng của Lục Mao há thành hình chữ O, một lúc sau mới nói: “Đại tiểu thư, chúng ta không giao người sao? Năm mươi triệu đấy?”
Năm mươi triệu!
Tiền người ta cũng đã thanh toán rồi.
“Ừ, sau đó thì sao?” Vẻ mặt Minh Thù vô tội cười:
“Hắn cũng đâu có nói nhận tiền rồi nhất định phải tìm được người, đúng không?”
Lục Mao: “…”
Đại tiểu thư, cô sẽ bị đánh chết đấy có biết không?
…
Nửa đêm.
Minh Thù đang mơ mình thành lập một đế quốc đồ ăn vặt, một trận tiếng đập cửa vang lên cùng với âm thanh hỗn loạn.
“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”
Minh Thù phiền não đứng dậy mở cửa ra: “Làm gì vậy? Kẻ nào tới cửa báo thù?”
Đầu tóc Lục Mao cũng loạn xì ngầu, quần áo trên người cũng cài sai cúc, hiển nhiên là đang hoảng loạn.
“Đại tiểu thư, chúng ta bị bao vây.” Tốc độ nói của Lục Mao cực nhanh:
“Đối phương khá nhiều người.”
“À.” Thần sắc Minh Thù không thay đổi gì: “Nhắm vào ai?”
“Còn có thể là ai, nhất định là cái tên trên lầu kia.”
Lục Mao mếu máo khóc: “Tôi đã nói nên giao hắn ra, kẻ mà phía Diêm Vương đòi nào phải nhân vật đơn giản, những người đó và những người trước đó cùng một phe.”
Minh Thù rất muốn nói với hắn cái tên trên lầu kia chính là Diêm Vương, dĩ nhiên không phải nhân vật đơn giản.
“Đại tiểu thư, chuẩn bị rút lui thôi. Người của chúng ta quá ít, không đánh lại chúng.” Lục Mao nói tiếp:
“Trên tay chúng có vũ khí hạng nặng.”
Minh Thù: “…”
Trẫm đây là đang pháp trị xã hội!
Nghe xong tình huống xung quanh, Minh Thù mặc áo khoác đi lên lầu, Lục Mao đi chuẩn bị việc rút lui.
Trên lầu tương đối yên tĩnh, hai vệ sĩ canh giữ ở cửa tỏ vẻ đã nhận được tin, chỉ là không biết giờ nên làm gì. Dù sao không ai dặn dò bọn họ nên đưa người bên trong đi hay là giết chết.
***
(1) Tiên nhân đào: Dùng nữ sắc để lừa người khác vào bẫy.