TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 486: Thẹn thùng, được khen

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED

"Nếu đã dẫn được khí vào người, ta sẽ dạy bé khẩu quyết tu luyện." Thẩm Duệ Uyên nói.

Đến khi đối phương niệm xong khẩu quyết, Nam Tầm lại đần thối mặt.

"Khụ, cụ viết ra cho con xem được không?" Nam Tầm cười hì hì hỏi.

Lần này Thẩm Duệ Uyên không tỏ ý kiến, chỉ liếc cô một cái rồi vừa viết vừa nói: "Khẩu quyết này bé chỉ xem được trong mộng, không thể mang ra ngoài."

Nam Tầm vội đồng ý. Nhanh chóng nhẩm lại hai lần, thuộc ngay trước mặt anh.

Vẻ hài lòng trong mắt Thẩm Duệ Uyên làm cái đuôi nhỏ vô hình sau lưng Nam Tầm sắp vểnh cả lên trời.

"Kế tiếp ta sẽ dạy bé vẽ bùa."

Nam Tầm gật mạnh đầu: "Được ạ được ạ. Cụ tổ mau dạy con đi, con rất thích vẽ bùa."

Thật ra bùa chú của thuật sĩ phong thủy chỉ như trò trẻ con với Nam Tầm tinh thông vu thuật. Huống hồ gia tộc Túy Ly còn là ông tổ của vu pháp vu trận. Tuy nhiên vu thuật cổ cực kỳ tiêu hao linh lực, uy lực lại quá mức nghịch thiên, không được thế gian bao dung. Nếu cưỡng chế sử dụng sẽ tổn thọ.

Loại bùa cụ tổ dạy thì khác. Chỉ cần một ít linh lực, cũng chính là nguyên khí trời đất, tụ vào một nét bút là thành bùa. Lại còn không tổn thương cơ thể.

Bùa chú có rất nhiều loại: cầu tài, bình an, trừ tà, an thần... Thậm chí có cả bùa yêu chuyên dùng để giúp người "chiêu" hoa đào.

Thẩm Duệ Uyên vung tay, trên bàn liền xuất hiện mấy thứ giấy vàng và chu sa.

"Đây là bút gỗ đào trăm năm. Đây là chu sa trên ba mươi năm. Còn đây là giấy vàng cổ."

Nam Tầm cảm thấy quá thần kỳ: "Cụ tổ, vì đang nằm mơ nên chúng ta muốn cái gì cũng được ạ?"

Thẩm Duệ Uyên cười nhẹ: "Bé có thể cho là vậy."

"Tụ nguyên khí vào đầu bút, sau đó phải vẽ liền mạch không được ngắt quãng. Bé Nhu xem kỹ, ta chỉ làm mẫu một lần."

Thẩm Duệ Uyên đề bút, thấm chu sa, quẹt quẹt mấy đường trên giấy vàng. Tấm bùa phức tạp quả thật được vẽ liền một mạch.

May là trí nhớ Nam Tầm tốt chứ đổi thành người khác, với tốc độ của cụ tổ lại thêm độ phức tạp của lá bùa kia, ai mà nhìn kịp cơ chứ?

"Bé, vừa rồi ta đã cố ý vẽ chậm lại, xem hiểu không?" Thẩm Duệ Uyên nhìn cô, hỏi.

Khóe miệng Nam Tầm giật giật. Cố ý vẽ chậm?

"Sơ sơ ạ." Nam Tầm nhận bút từ tay anh, nhớ lại quỹ đạo của ngòi bút, nín thở ngưng thần vẽ lên giấy.

Lần đầu do hơi dừng một tẹo lúc vẽ, nên chút nguyên khí khó lắm mới tụ được lập tức tan. Bấy giờ Nam Tầm mới rõ vì sao vẽ bùa không được ngắt quãng. Bởi vì một khi nét bút bị đứt, nguyên khí tụ được sẽ tản đi ngay. Mà một lá bùa không có linh khí thì chẳng có tác dụng gì.

Lần thứ hai tuy không dừng bút giữa chừng, nhưng lại phát hiện càng vẽ cây bút trong tay càng nặng. Ngòi bút cứ như bị một lực nào đó cản lại, ngăn tấm bùa thành hình.

Áp lực khiến tay cầm bút run run, dẫn đến đoạn phù văn còn lại xiêu vẹo như giun bò. Nam Tầm cũng ngại đưa cụ tổ xem.

Thẩm Duệ Uyên ngược lại mỉm cười: "Bé Nhu nói đúng, bé quả là bảo bối ta nhặt được. Những người có tư chất khá tốt cũng mất hai ba tháng mới vẽ thành bùa, thế nhưng bé Nhu chỉ thử hai lần đã thành công. Rất tốt."

Nam Tầm e thẹn cúi đầu.

Được khen kìa, ngại quá đi.

"Cụ tổ dạy con thêm vài thứ nữa đi, con muốn đuổi theo sát cụ tổ."

"Đuổi theo ta?" Thẩm Duệ Uyên hơi sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ: "Được, ta chờ bé."

Nam Tầm học một hơi mười loại bùa vẫn chưa thỏa mãn, đưa mắt nhìn cụ tổ chòng chọc.

Thẩm Duệ Uyên buồn cười: "Hôm nay không thể vẽ nữa. Vẽ bùa rất hao tinh lực, dù trong mộng cũng không được. Ta dạy các loại bùa thông dụng nhất cho bé cả rồi, cứ học thạo trước đã."

Nam Tầm hơi thất vọng "Ò" một tiếng. Bùa chú có cả mấy trăm loại mà cô mới biết được mười loại. Ít quá đi.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, mắt Nam Tầm sáng lên: "Phải rồi cụ tổ, con có mang cho cụ món này vui nè."

Nam Tầm móc cục rubik trong túi quần đưa cho anh: "Cái này gọi là Rubik, chơi vui lắm. Cụ tổ xem nhé, xoay như này, rồi như này, cuối cùng phải nghĩ cách xoay các khối cùng màu thành một mặt..."

Nam Tầm thử rất nhiều lần mới thành công mang rubik vào mộng.

Thẩm Duệ Uyên cầm cục rubik với vẻ tò mò, làm Nam Tầm mừng rỡ không thôi.

Y như con nít ấy.

Nam Tầm còn tưởng phải lâu lâu anh mới giải được, ai ngờ chỉ vài phút đã xong.

"Cụ tổ giỏi quá đi. Cụ làm sao được vậy ạ?" Nam Tầm mắt lấp lánh nhìn anh.

Người xưa căn bản không biết công thức chơi Rubik, cho nên rốt cuộc làm sao cụ tổ giải được chứ?

Thẩm Duệ Uyên mỉm cười, đáp: "Chỉ cần chút kỹ xảo nhỏ."

"Không còn sớm nữa, bé con." Thẩm Duệ Uyên bất ngờ nói.

"Cụ tổ phải đi ạ? Nhưng con muốn ở với cụ thêm một lát cơ." Nam Tầm kéo tay áo Thẩm Duệ Uyên, nhìn anh bằng vẻ cực đáng thương.

"Không được. Ta ở trong mộng bé lâu quá sẽ tổn hại dương khí của bé. Dương khí hao tổn sẽ khiến tinh thần hoảng hốt, rất dễ xảy ra chuyện." Thẩm Duệ Uyên xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Ngoan, ngày mai cụ tổ lại đến gặp bé."

Nam Tầm mất mát "Dạ" một tiếng.

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Hôm sau, Nam Tầm vừa tỉnh đã nghe Tiểu Bát dùng giọng sức ngạc nhiên hỏi: "Nam Tầm, đêm qua giá trị ác niệm đại Boss tự dưng giảm 2 điểm đấy. Ngươi gặp đại Boss trong mơ thật ấy hả?"

Khóe miệng Nam Tầm cong lên, cười nói: "Đúng đó, bọn ta hẹn hò trong mơ."

Tiểu Bát:...

Ngủ mơ cũng giảm được điểm ác niệm, trâu bò ghê.

...

Tuy đã học được rất nhiều thứ nhưng cũng chỉ trong mơ, Nam Tầm muốn thử ngoài đời. Có điều tiệm tạp hóa trường nào có bán mấy thứ như chu sa, giấy vàng.

Bỗng nhiên, Nam Tầm nghĩ tới Thẩm Quang Bích.

Con gái vào ký túc xá nam rất dễ, chỉ cần ghi họ tên và lớp là được. Nam Tầm nhớ rõ Thẩm Quang Bích ở phòng 212.

Sau tiết tự học buổi tối, Nam Tầm đến thẳng ký túc xá nam. Vì thứ cô muốn mượn không tiện để người khác biết nên không gọi điện.

Nam Tầm tìm được phòng 212, lễ phép gõ cửa.

Nam sinh ra mở cửa mặc mỗi cái quần xà lỏn. Cậu chàng vừa thấy ngoài cửa là một em gái dễ thương thì sợ tới mức "Đờ mờ" một tiếng, đóng sập cửa lại.

Tiếp đó, trong phòng vang lên tiếng "bùm bùm".

Nam Tầm:...

Nam Tầm gõ cửa lần nữa: "Anh Quang Bích, là em, Thẩm Hiểu Nhu."

Cửa được mở, lần này người ra mở là Thẩm Quang Bích.

"Hiểu Nhu tìm anh có việc à?" Thẩm Quang Bích ngạc nhiên nhìn cô.

Tuy cậu từng bảo hai cô em gái có việc gì cứ trực tiếp tìm mình, nhưng cũng không nghĩ hai đứa sẽ thật sự có lý do tìm tới cửa. Dẫu sao những việc nhỏ nhặt chỉ cần trao đổi qua điện thoại ký túc là được.

Nam Tầm đi thẳng vào vấn đề: "Anh Quang Bích, em muốn mượn anh mấy thứ..." Hơi ngừng: "... Mấy thứ dùng để vẽ bùa ạ."

Ánh mắt Thẩm Quang Bích hơi đổi, duỗi tay kéo cô vào: "Vào rồi nói."

Đọc truyện chữ Full