Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest
Nam Tầm bỗng nhớ tới lần đầu mơ thấy cụ tổ. Khi ấy cô sờ soạng trúng một cái quan tài vô hình, nhưng bị chuyện khác phân tâm nên không nghĩ nhiều. Giờ ngẫm lại, cỗ quan tài đấy hình như cũng rất lớn, rất có thể là cái trước mắt.
Nam Tầm tò mò dùng móng tay cạo lớp tro đen trên nắp đưa lên mũi ngửi.
"Tiểu Bát, lớp đen xám này chỉ là tro bụi thôi à? Sao ta ngửi thấy mùi tanh?" Vẻ mặt Nam Tầm ghét bỏ.
Tiểu Bát giải đáp: "Tro bụi lẫn với máu, không tanh sao được?"
Nam Tầm khó hiểu: "Cái lớp dày cộm đen đen trên nắp mới là máu chứ? Quanh thân cũng là máu thì phân bố kiểu gì đều thế được?"
Tiểu Bát: "Ặc, cái này ta không biết, nhưng dù sao đều là máu. Ế khoan! Đờ mờ, chẳng lẽ lớp máu đó do đám con cháu bất hiếu năm xưa bôi lên?"
Nam Tầm: "Ngươi không biết á?"
Tiểu Bát: "Gia có tận mắt chứng kiến đâu, sao có thể rõ ràng mọi chuyện."
Nam Tầm chà xát tay, nhẹ nhàng gọi quan tài: "Cụ tổ ~ Cụ tổ ơi ~"
Tiểu Bát nói: "Vô dụng thôi. Gõ nhẹ ba cái lên cái quan tài thử xem."
Nam Tầm hỏi: "Nếu ta gõ ba cái mà vẫn không đáp lại thì sao?"
Tiểu Bát: "Vậy có hai trường hợp. Một là thứ trong quan tài không muốn bị ngươi quấy rầy. Hai là thứ trong quan tài đã ngủ say, không nghe được ngươi hỏi thăm."
Thật ra cương thi không cần ngủ. Nên lúc này đại Boss hẳn không phải thật sự ngủ, mà chỉ đang trong trạng thái nhập định hấp thu nguyên khí trời đất.
Cương thi thích uống máu, ăn thịt người. Bất kể cấp nào đều thế. Chẳng qua đến trình độ như đại Boss thì không cần uống máu người để bổ sung năng lượng, mà có thể trực tiếp hấp thu tinh khí từ con người.
Song tam quan đại Boss thế giới này cực chính, khinh thường hút tinh khí. Vì vậy anh duy trì cơ năng qua việc hấp thu nguyên khí trời đất.
Với bản lĩnh của đại Boss thì hấp thu rất dễ dàng, nhưng anh đã không còn là người nữa.
Thi ma được hình thành tại nơi cực sát, toàn thân đều sẽ bị sát khí âm khí ăn mòn. Mà sát khí và nguyên khí trời đất vốn bài xích lẫn nhau nên nếu dùng cách tu luyện chính đạo, đại Boss rất khó hấp thu nguyên khí.
Theo quỹ đạo nguyên bản, anh sẽ đi lên con đường tà tu. Về sau gặp phải khí vận tử, bị cô ta liên hợp mấy nhà phong thủy lớn tiêu diệt.
Tiểu Bát khá rối rắm. Nó muốn Nam Tầm can ngăn đại Boss tu tà đạo, vậy thì không bị khí vận tử tiêu diệt nữa. Nhưng nếu không tu tà đạo, có khi nào đại Boss sẽ thành cương thi chết queo không?
Nam Tầm nghe Tiểu Bát nói mới thấy sợ.
Nếu bên trong không phải cụ tổ, cô nghĩ mình tuyệt không dám gõ quan tài một con cương thi xa lạ hỏi xem liệu có thể mở nắp ra không.
Cô đâu có ngu.
"À đúng rồi Tiểu Bát, không cho ngươi gọi cụ tổ là "thứ". Ta nhấn mạnh nhiều lần lắm rồi nha, ngươi còn vậy nữa ta giận thật đấy."
"Ây da, ta nào nói cụ tổ, người ta chỉ ví von thôi mà."
Nam Tầm gõ nhẹ ba cái lên quan tài theo lời Tiểu Bát.
Thẩm Duệ Uyên không đáp lại.
"Cụ tổ, cụ còn không đáp là con mở nắp đấy nha." Nam Tầm nói.
Cũng may nắp quan tài nhấc được, đẩy được. Nam Tầm vịn nó, chuẩn bị đẩy dọc xuống từ từ.
Khi cô đỡ nắp, một luồng khí buốt giá bất ngờ xộc lên thấm vào da thịt, thấu vào xương cốt. Lạnh đến mức Nam Tầm rùng cả mình.
Thế nhưng ngay giây kế, ngọc bội trước ngực đột nhiên nóng lên. Hơi ấm từ đó truyền đi khắp người, khí lạnh cứ vậy bị xua tan.
Nam Tầm ngẩn ra, sau đó trộm cười hắc hắc.
Quả nhiên, ngọc bội cụ tổ cho là đại bảo bối.
Vừa rồi cô cũng thấy phản ứng của Thẩm Quang Bích. Quan tài đặt trong cấm địa lâu thế, khẳng định lây nhiễm không ít âm khí, sát khí. Cơ mà có ngọc bội cụ tổ cho, sát khí lợi hại đến mấy cũng gần như không ảnh hưởng đến cô.
Nam Tầm đẩy nắp quan xuống hết, quả nhiên thấy cụ tổ đang nhắm hai mắt cứ như say giấc nồng.
Nam Tầm cười cười, nhỏ giọng trêu: "Cụ tổ. Không dậy nữa là mặt trời chiếu tới mông đó ~"
Cụ tổ ngủ rất sâu. Nam Tầm kêu lâu ơi là lâu mà anh chẳng phản ứng gì.
"Cụ tổ? Cụ tổ?"
Nam Tầm nhăn mày, không nhịn được cúi người. Đang tính cúi sát hơn gọi lần nữa thì chính lúc này, hai mắt nhắm chặt của người đang ngủ bỗng chốc mở choàng.
Mắt đỏ bừng, chứa đầy sát khí trừng cô.
Các cơ quanh mắt dường như bị lõm xuống khiến gân mạch xanh đen nổi cuồn cuộn như mạng nhện chằng chịt, làm người nhìn sợ hãi tột cùng.
Nam Tầm bị một cú bất ngờ không kịp đề phòng như thế dọa thót tim.
Cơ mà chỉ đờ ra một tẹo, giây tiếp theo cô đã đá lông nheo: "Cụ tổ, con tới gọi cụ rời giường nè."
Người trong quan tài có khoảnh khắc phóng ra sát khí nồng đậm. Nếu người bình thường bị tập kích đột ngột như vậy, tất sẽ bị tổn thương. Có điều Nam Tầm trâu bò quá mà, trên người có ngọc bội cụ tổ tặng.
Thẩm Duệ Uyên sau một chốc mê mang ngắn ngủi, yên lặng chăm chú nhìn gương mặt trước kia.
Bé con đang cười với anh thật xán lạn, ngọt ngào gọi anh rời giường.
Màu đỏ kinh người trong mắt Thẩm Duệ Uyên rất nhanh rút đi, lộ ra màu đen ánh như hắc diệu thạch. Các mô sụp xuống quanh mắt cũng trở lại bình thường, gân xanh ẩn ngược vào da thịt.
Anh nhìn Nam Tầm, vẻ mặt không được tự nhiên. Lặng thinh hồi lâu mới lên tiếng: "Bé thấy hết rồi?"
Giọng anh hơi khàn khàn.
Nam Tầm sửng sốt: "Ý cụ tổ là gì ạ? Là chuyện cụ ngủ trong quan tài sao? Cái đó thì con biết. Tối qua chú Thẩm đem quan tài sang đây là nhờ con gọi điện nhắc đó. Cụ quên rồi ư?"
Thẩm Duệ Uyên nhìn chằm chằm Nam Tầm lúc lâu vẫn không thấy chút sợ hãi hay phản cảm, chán ghét nào trên mặt cô.
Thấy bé con mở to hai mắt tròn xoe như mực nhìn mình, anh thở dài: "Thôi, không có gì."
Nam Tầm trông anh muốn đứng lên thì nhanh nhanh bước qua dìu lấy, còn lầm bầm: "Cụ tổ, quan tài vừa lạnh vừa cứng, lần tới để con trải thêm nệm cho cụ."
Khóe miệng Thẩm Duệ Uyên giật giật, toan cười lại thôi: "Tùy bé."
"Cụ tổ, còn nữa còn nữa. Cụ xem quan tài bụi bẩn thế kia, để bữa nào con cạo giúp cụ hén. Phải dọn sạch mới được, cụ tổ còn ngủ trong này dài dài mà. Người tinh tế như cụ tổ, chỗ ngủ không thể qua loa được."
Thẩm Duệ Uyên:...
Con bé này.