TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 514: Đào hoa tiễn (3)

Bình Xương là đường dành cho người đi bộ, vì bản thân cũng là yêu cho nên Minh Thù vừa nhìn một lượt đã nhận ra ngay những nơi tỏa ra yêu khí tương tự, xuất hiện trong một trung tâm thương mại.

Minh Thù sờ thú nhỏ ở trong túi, thú nhỏ lúc này đang rất nóng tính. Con sen đừng có chạm vào ta, ngươi hôi chết đi được.

Minh Thù: “…” Rõ ràng trên người cô toàn là hương hoa đào cơ mà?

Thú nhỏ lấy móng vuốt chặn tay Minh Thù, không cho cô chạm vào mình.

Càng không cho Minh Thù chạm, Minh Thù càng muốn chạm, làm cho thú nhỏ nhảy qua nhảy lại trên người cô, biến mất trong quầng hoa.

Nó muốn bỏ nhà ra đi!

Chàng trai bước đi rất nhanh, dừng lại ở trước trung tâm thương mại. Một cậu thanh niên ăn mặc kiểu côn đồ chạy đến từ cửa ra vào: “Lão đại, cuối cùng anh cũng đến rồi, con yêu quái đó chạy vào trong nhà rồi, chỉ còn cách nhốt nó ở bên trong. Nhưng trong nhà nhiều người như thế không biết nó trốn ở đâu nữa, bọn em sợ nó làm người ta bị thương nên không dám tự tiện hành động.

Cậu ta nói xong mới nhìn thấy Minh Thù, tức thì ánh mắt câm lặng…

Trời ơi!

Lão đại kiếm đâu ra cô bé xinh đẹp thế này.

Vẻ đẹp này không phải là vẻ đẹp của các ngôi sao trong ti vi, mà là vẻ đẹp ảo ảnh như mộng. Làn da như giọt sương rơi trên cánh hoa đào được nắng mai chiếu rọi, trong suốt lấp lánh, mềm mại mịn màng vô cùng.

Dường như có thể cảm thấy trong lòng đang nở hoa.

Nhưng là yêu sao?

Minh Thù ôm một túi đồ ăn to, lúc này vẫn chưa hề dừng việc ăn uống, đang nghẹo đầu nhìn tòa trung tâm thương mại đằng sau tên côn đồ.

Trong này có yêu tinh?

Yêu tinh hiện giờ không thiếu nhưng phải nói thế nào nhỉ. Mỗi một yêu tinh muốn được sống trong thành phố của con người thì bắt buộc phải có thân phận hợp pháp, còn phải kí kết các điều khoản, nếu có một ngày vi phạm thì sẽ phải chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.

Tất nhiên nếu ở trong vùng rừng núi thì không cần.

Trụ sở quản lí những yêu tinh đó chính là văn phòng mà nữ chính giả đang làm việc.

Khi xảy ra việc những yêu tinh không có thân phận chạy đến khu vực thành thị gây rối thì chính là lúc văn phòng yêu quái ra mặt xử lí.

Nữ chính giả chỉ ở trong văn phòng phụ trách đăng kí cho yêu quái, thường ngày không bao giờ xuất đầu lộ diện. Chạy việc ở bên ngoài là các nhân viên của văn phòng phụ trách xử lí, người đó hình như tên là Hoa Giản.

“Tôi lên trên xem thử.” Hoa Giản bình tĩnh nói:

“Cậu ở đây trông chừng cô ấy.”

Tên đầu gấu tuy là chết mê sắc đẹp của Minh Thù nhưng vẫn còn nhớ đến nhiệm vụ của bản thân, kịp thời tỉnh táo: “Lão đại, em đi cùng anh lên xem nhé, con yêu tinh này không biết là loại yêu gì mà có thể mê hoặc người, vừa rồi lão tứ bị dính chiêu rồi đấy.

Hoa Giản liếc nhìn Minh Thù, vẫn còn đang ăn lép nhép không hề để ý họ đang nói gì.

Hoa Giản nói với Minh Thù: “Cô chờ ở đây không được đi lung tung, lát nữa tôi sẽ đưa cô về.”

“Ừ.”

Hoa Giản im lặng một lát rồi đí theo tên đầu gấu kia vào trong tòa nhà, mất tích ở trong dòng người.

Minh Thù đứng yên ăn chợt muốn tìm một chỗ để ngồi đợi, vừa quay đầu liền nhìn thấy một người thậm thụt như sợ bị người ta phát hiện, che mặt bước nhanh về phía tòa nhà.

[Ký chủ, đó chính là nữ chính giả đấy ạ.] Hài Hòa Hiệu sợ Minh Thù không nhận ra vội cảnh báo.

Không thể bỏ qua bất cứ giá trị thù hận nào được.

Minh Thù: “…” Dù có thêm có thêm “ạ” ở cuối câu thì cũng không thể nào dễ thương nổi.

Giọng điện tử nam không phải nam nữ không phải nữ, dù có cố tỏ ra đáng yêu thì cũng biến thành đáng ghét mà thôi.

Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là nữ chính giả, là giá trị thù hận.

Minh Thù nhìn đồ ăn vặt ở trong tay mình, cảm thấy hơi buồn, cuối cùng cũng kiên quyết ném đi.

Tầng bốn là khu vực nghỉ ngơi nên có khá nhiều đồ ăn ngon, Minh Thù chỉ muốn ở lì tại đây thôi nhưng trong người không có tiền, đành phải ôm theo đống đồ ăn chạy theo Giản Oánh.Lúc Minh Thù đi vào nhìn thấy Hoa Giản và tên đầu gấu đó đang đi dọc theo hành lang kiểm tra, nữ chính giả tránh mặt họ lên thẳng tầng bốn, có vẻ như đã có chuẩn bị sẵn trước khi đến.

Giản Oánh dừng lại ở nhà vệ sinh công cộng, cô ta nhìn ngó trước sau rồi mới đi vào bên trong.

“Em đi theo chị, chị sẽ không làm hại em đâu. Hiện giờ ở bên ngoài rất nhiều người đang tìm em, em cũng không muốn bị bắt phải không? Chị có thể đưa em ra ngoài, sẽ không để cho ai bắt được.”

Giản Oánh muốn thu phục con yêu này để dùng vào mục đích riêng.

Minh Thù đứng bên ngoài một lát rồi mới đi vào bên trong, thấy một cô bé đang đứng trong nhà vệ sinh, Giản Oánh đang trưng ra vẻ mặt dịu dàng để dụ dỗ cô bé.

Cô bé nhận ra sự có mặt của Minh Thù vội lùi ra sau mấy bước, tỏ ý đề phòng nhưng cũng có chút hiếu kì.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô bé Giản Oánh cũng quay đầu, sau khi nhìn rõ người phía sau ánh mắt cô ta lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, dường như từng nhìn thấy ai đẹp đến vậy.

Lúc này Giản Oánh vẫn chưa gặp mặt nguyên chủ cho nên cô ta không biết Minh Thù.

“Cô ta lừa em đấy.” Minh Thù cười với cô bé:

“Cô ta chỉ muốn lợi dụng em thôi, em mà đi theo cô ta thì chết chắc.”

Minh Thù là yêu, tất nhiên cô bé lựa chọn tin lời Minh Thù.

Mặt cô bé bỗng nhiên trở nên giận dữ: “Nhân loại đều là những kẻ giảo hoạt, cô và những người kia đều là người xấu.”

Giản Oánh còn chưa kịp tìm hiểu người đột nhiên xuất hiện là ai, cô bé mà cô ta dỗ dành bao lâu đột nhiên trở mặt, trong lòng không khỏi tức giận.

“Chị không phải người xấu.” Giản Oánh không dám lộ sự tức giận.

“Chị không có ý hại em, thật đấy. Người tìm em sắp lên đây rồi, đến lúc đó muốn đi cũng đi không nổi.”

Tất nhiên là cô bé không tin: “Cút đi.”

Minh Thù nhàn nhã ăn đồ ăn vặt, Giản Oánh sắp tức chết rồi, cô ta từ đâu chui ra vậy.

Cô bé xông về phía Giản Oánh, đâm cô ta ngã xuống đất rồi liếc nhìn Minh Thù, nhưng không hề dừng lại mà chạy vút ra ngoài.

Giản Oánh ngã đau điếng đầu óc bay bay, trong lúc mơ hồ chỉ kịp nhìn thấy chiếc vòng ở tay còn đang lóe sáng, con yêu kia đã chạy mất rồi.

“Cô… cô là yêu?” Người bình thường chỉ có thể dựa vào Tầm Yêu Thạch để phân biệt yêu quái. Là nhân viên của văn phòng yêu quái tất nhiên là Giản Oánh có Tầm Yêu Thạch.

Minh Thù cười tủm tỉm: “Đúng rồi.”

Giản Oánh bắt đầu thấp thỏm trong lòng. Con yêu quái này trông có vẻ đơn thuần vô hại, nhưng sâu thẳm trong lòng cô ta lại có chút sợ hãi, dường như nụ cười đó đang che giấu một con yêu quái đáng sợ.

Cô ta dám đơn thương độc mã đến đây, bởi vì cô biết con bé yêu quái vừa nãy ngoại trừ việc có thể mê hoặc người ta ra thì không có lực tấn công nào khác.

Giản Oánh bò dậy từ dưới mặt đất, cô ta nhìn về phía cửa ra vào, hít sâu một hơi rồi cắn răng xông ra.

Minh Thù vốn định đánh Giản Oánh một trận nhưng đột nhiên có người đi vào nhà vệ sinh, Giản Oánh đã chạy mất nhanh như một làn khói.

Cô ta vừa đi ra liền thấy Hoa Giản, Giản Oánh không kịp nghĩ ngợi đã chạy vụt qua: “Tốt quá rồi đội trưởng, tôi thấy ở đây có yêu quái.”

“Yêu.” Tên côn đồ bên cạnh Hoa Giản thốt ra:

“Có phải yêu mà chúng ta đang tìm không?”

Hoa Giản nhìn về hướng mà Giản Oánh chạy ra, chỉ thấy cô bé áo hồng ôm đống đồ ăn chậm rãi bước ra, cười tủm tỉm nhìn hắn giống như đang đeo một chiếc kính lọc màu vậy. Bộ đồ màu hồng hoàn toàn không khiến cho người ta cảm thấy thô thiển, ngược lại là một cảm giác mộng ảo duy mĩ, đáng yêu vô cùng

Đọc truyện chữ Full