TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 510: Drop Tower, nữ sinh mặt tròn

Edit: Bánh Bao/ Beta: PDRDBL

[*Drop Tower: Cái trò ở hình trên.]

Tổng giám đốc Triệu hiện đúng bảo gì nghe nấy.

Song ngẫm thấy mình hoàn toàn chẳng hiểu gì là ngày sinh tháng đẻ thuần dương, bèn ngượng ngùng hỏi: "Thầy ơi, không biết ngày sinh tháng đẻ thuần dương xem thế nào ạ? Ha ha, tôi chỉ là dân thường, thật sự không hiểu."

Thẩm Duệ Uyên trực tiếp ném cho Thẩm Tông Diệu: "Để Thẩm Tông Diệu giúp ngươi tìm."

Thẩm Tông Diệu:...

Tổng giám đốc Triệu lập tức quay qua cười như phật Di Lặc: "Vậy phiền anh Thẩm rồi."

Thẩm Tông Diệu cười mỉa mai: "Nếu Tổng giám đốc Triệu tin được tôi."

Tổng giám đốc Triệu xấu hổ: "Tin được, đương nhiên tin được."

Ông bỗng nhớ ra ban nãy mình thế mà nhờ thầy khác xem lại phong thủy ngay trước mặt Thẩm Tông Diệu. Khác nào vả mặt người ta đâu.

...

Xong việc, tổng giám đốc Triệu hết sức nhiệt tình mời mọi người đi ăn nhưng cụ tổ từ chối. Anh không hề che giấu việc mình không thích ông ta.

Mặc dù Tổng giám đốc Triệu nhìn ra được loáng thoáng, nhưng vẫn như keo con voi đòi xin số điện thoại cụ tổ. Đến số Nam Tầm với Thẩm Quang Bích cũng muốn.

Nam Tầm đảo đôi mắt đen lúng liếng. Sau đó gọi người ra một bên, làm bộ chỉ cách bài ưu giải hạn: "Ông Triệu à, nếu tôi là ông, tôi sẽ ngẫm lại xem gần đây mình có xích mích với ai không. Hoặc đang lúc buôn bán thua lỗ, ai là người cực lực khuyên mình chuyển nhượng sản nghiệp."

Tổng giám đốc Triệu vốn là người lõi đời, nghe thế hiểu ngay. Mặt ông ta trầm xuống: "Ý cháu là, có người mơ ước trung tâm Thịnh Thái của chú nên nghĩ mọi cách biến nó thành khu thương mại ma?"

Tới khi trung tâm mua sắm làm ăn ngày càng kém, đến độ phải đóng cửa, ông ta sẽ không thể không chuyển nhượng.

Tổng giám đốc Triệu nhớ gần đây xác thật có người muốn mua Thịnh Thái. Mà chính cậu em vợ là người mãi xúi ông nhượng lại.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Tổng giám đốc Triệu tức muốn hộc máu. Chẳng ngờ cậu em vợ nhà mình vậy mà hợp tác người ngoài tính kế ông.

Được Nam Tầm nhắc nhở, Tổng giám đốc Triệu rối rít bày tỏ lòng biết ơn, cố ý hỏi số tài khoản ngân hàng cô.

Bọn họ vừa đi không lâu Nam Tầm đã nhận được một số tiền. Không nhiều không ít, vừa đúng 500 000. Cô nhìn chuỗi số 0 mà cười tít mắt.

Ngay sau đó, thẻ Thẩm Tông Diệu cũng tăng 80 triệu.

Thẩm Tông Diệu cầm thẻ như cầm khoai lang bỏng: "Cụ tổ, số thù lao này về con sẽ chuyển lại cho ngài. Sao con có thể lấy tiền của ngài chứ."

Thẩm Duệ Uyên không để bụng: "Cầm đi, là ngươi nên được."

Thẩm Tông Diệu cảm động muốn khóc. Kỳ thật tới nay ông vẫn luôn vừa kính vừa sợ cụ tổ, bởi khi ấy từng tận mắt chứng kiến ngài bóp gãy cổ ông cố. Có điều cụ tổ nói đó là gieo gió gặt bão, dùng mạng ông cố để trả nợ những mạng người trước đó là quá hời cho nhà họ Thẩm. Nếu không, gặp báo ứng chính là bọn họ. Cho nên ông không dám có bất kỳ oán hận nào với cái chết của ông cố.

Người giới phong thủy càng hiểu rõ "nhân quả báo ứng" hơn người bình thường.

Thẩm Tông Diệu không ngờ cụ tổ cũng có mặt uyển chuyển như vậy.

***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hãng giục truyện nha, các bạn web lậu***

Nam Tầm mới vừa được một số tiền lớn nên vô cùng hào phóng mời mọi người đi công viên giải trí. Ban đầu Thẩm Duệ Uyên còn không biết nó là gì, tới rồi thì dở khóc dở cười.

Thẩm Quang Bích khoanh tay đứng một bên: "Thẩm Hiểu Nhu, anh đã nói cụ tổ không thích mà."

Nam Tầm lập tức mở to cặp mắt đáng yêu nhìn anh: "Cụ tổ, cụ không thích thật ạ?"

Thẩm Duệ Uyên dịu dàng sờ đầu cô, vẻ mặt cưng chiều nói: "Có thể thử xem."

Sau đó, bọn họ chơi tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc và cả đĩa bay siêu kích thích.

Ai đó chơi đến phát điên, Thẩm Quang Bích thì từ đầu đến cuối tái mét mặt. Về phần Thẩm Duệ Uyên, anh chỉ cười nhàn nhạt, lâu lâu lại nhìn bé con bên cạnh.

Nam Tầm bắt lấy tay Thẩm Duệ Uyên la to: "Cụ tổ, sao cụ không hét, a a a?"

Thẩm Duệ Uyên hơi khựng lại, nhỏ giọng nói: "Bởi vì không cảm giác."

Nam Tầm cho rằng "không cảm giác" của anh là chưa đủ kích thích, nào ngờ nghe Tiểu Bát nhắc: "Ngươi hâm à, cương thi không có tim đập. Sao sợ hãi được?"

Nam Tầm nghe mà tuột mood không phanh.

Cô quên mất, cụ tổ nào phải người thường.

"Thẩm Hiểu Nhu, còn Drop Tower cuối cùng, chơi xong rồi về mau." Thẩm Quang Bích giục.

Nam Tầm héo úa nói: "Một mình tôi chơi thôi, không cần anh với cụ tổ đi cùng."

Thẩm Duệ Uyên cau mày: "Bé sao vậy?"

"Không sao cụ tổ. Trò cuối con tự chơi được, mọi người qua kia chờ con nha." Nam Tầm quay về phía anh cười cười, tự mình đến chỗ Drop Tower xếp hàng.

Thẩm Duệ Uyên nhìn bóng dáng cô bé, khó hiểu hỏi Thẩm Quang Bích: "Bé con sao vậy?"

Thẩm Quang Bích "Chậc" một tiếng: "Con gái đều vậy đấy ạ, lúc vui lúc buồn, sáng nắng chiều mưa. Cụ tổ đừng lo, chốc nữa nó bình thường lại thôi."

Drop Tower là một cái trụ được gắn ghế dựa xung quanh. Sau khi khởi động, ghế sẽ từ từ chạy lên nơi cao nhất. Kế đó mượn lực hút để gia tốc rơi thẳng xuống. Cuối cùng trước khi đáp đất sẽ phanh tốc độ. Đây là trò yêu thích của rất nhiều thanh thiếu niên ưa cảm giác mạnh.

Nam Tầm vốn buồn bã ỉu xìu thì vô tình gặp phải một nữ sinh, vẻ mặt đổi ngay tức thì.

Đó là một cô gái chừng hai mươi mấy. Nếu không phải Nam Tầm theo cụ tổ học xem tướng, chắc cũng chẳng nhìn ra được số tuổi cô ấy. Bởi vì gương mặt người này tròn tròn mập mập, thoạt nhìn chỉ tầm mười bảy mười tám.

Ấn đường cô nàng lúc này phiếm đen. Dựa vào màu sắc, sợ rằng tai nạn thấy máu đang gần kề.

Cô nàng mặt tròn vừa lúc ngồi cùng dãy ghế với Nam Tầm, nhưng cách một người ngồi giữa, hình như là bạn của Mặt Tròn. Bọn họ đang hi hi ha ha nói gì đó.

Nam Tầm vỗ vỗ vai cô gái, cười hết sức thân thiện: "Chào chị, hai chị là bạn ạ? Chị có thể đổi chỗ với bạn của chị không?"

Cô nàng mặt tròn thò đầu qua, mở to đôi mắt tròn xoe hỏi: "Sao vậy? Có đổi thì hai chúng tôi vẫn gần mà?"

Nam Tầm hơi ngượng ngùng: "Em mới chơi trò này lần đầu, có xíu xíu căng thẳng ạ. Em thấy tướng mạo chị rất tốt, cười đẹp cực kỳ. Nếu chị ngồi cạnh, có lẽ em sẽ bớt căng thẳng."

Lời vừa ra, không chỉ cô nàng mặt tròn mà bạn cô ấy cũng vui vẻ: "Người đẹp này, em dẻo miệng ghê. Được thôi, hôm nay chị đây thỏa mãn em há. Mà Bánh Bao, cậu xem cậu còn ngại mặt mập, giờ em ấy nói tướng mạo cậu tốt kìa, nhìn cậu có thể giảm căng thẳng cơ đấy. Phụt."

Chờ hai người đổi chỗ xong, cô nàng mặt tròn mới tò mò hỏi Nam Tầm: "Em biết xem tướng thật đó hả? Mặt bánh bao của chị phúc tướng thật ư?"

Nam Tầm cười nói: "Là phúc tướng ạ. Chỉ là hôm nay sẽ có một kiếp nạn, hơn nữa còn là đại kiếp."

Người bình thường nghe thế chắc chắn sẽ cảm thấy Nam Tầm lừa đảo, giả thần giả quỷ rồi sa sầm mặt mày. Nhưng cô nàng mặt tròn lại hoảng hốt hỏi: "Vậy, vậy phải làm sao đây? Có phải ấn đường chị biến đen rồi không, nên hôm nay sẽ có tai nạn thấy máu?"

Nam Tầm đang tính nói thế:...

"Ấn đường chị xác thật biến đen, họa tới nhanh thôi. Hơn nữa nhìn màu thì tám chín phần mười nguy hiểm tính mạng."

Mặt Tròn sững ra, sau đó bật cười ha ha: "Vừa rồi chị chỉ trêu em thôi, vậy mà em hùa theo thật."

Nam Tầm:...

Đọc truyện chữ Full