TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 520: Đào hoa tiễn (9)

Thôn khá rộng, Minh Thù đi một hồi lâu vẫn chưa gặp phải mấy người vừa mới đi vào.

Thú nhỏ nhanh như chớp lăn theo chân cô.

Con sen ngươi tìm cái gì? Đồ ăn sao?

Minh Thù giơ chân đá nó một cái: "Ngươi chỉ có biết ăn thôi, trẫm cũng chưa được ăn!"

Thú nhỏ chớp mắt tức giận.

Con sen, lâu lắm rồi ngươi không cho ta ăn, ngươi muốn bỏ đói ta, để làm con sen cho người khác có phải không! Sao ngươi lại độc ác như vậy!

Minh Thù cười chế nhạo: "Ta còn chưa chết, ngươi chết được sao? Muốn chết, trước tiên ngươi nghĩ cách giết ta đi."

Thú nhỏ tức đến mức nhảy tưng tưng, đôi mắt có thể phun ra lửa.

Con sen, ta cho ngươi biết, ngươi cứ như thế sớm muộn sẽ mất đi ta! Nhất định sẽ vậy! Nhất định sẽ vậy!

Thú nhỏ tức đến mức lăn ra xa, nhưng cũng không xa lắm, một lúc sau lại lăn trở về. Đôi chăn ngắn lộ ra, bám lấy váy của Minh Thù từ từ leo lên trên vai cô.

Minh Thù cảm thấy ghét bỏ: "Làm cái gì thế hả, vai của trẫm là nơi ngươi muốn ngồi thì ngồi sao?"

Tuy miệng nói như thế, nhưng Minh Thù cũng không đuổi nó xuống phía dưới, ngược lại còn đưa tay chọc chọc nó, khiến nó ngồi xổm trên vai mình.

Thú nhỏ gầm gừ, phía trước có người.

"Có người là chuyện bình thường, nhiều người vừa mới tiến vào như vậy, không gặp ai mới là lạ."

Không phải những người vừa nãy.

Minh Thù: "..."

Không phải những người vừa nãy?

"Ở chỗ nào?"

Thú nhỏ chỉ về một nơi.

Phía trước là một ngã ba, Minh Thù đi theo phía ngón tay thú nhỏ chỉ, vòng qua một căn nhà bị sập, nhìn thấy trên đống gạch vỡ có một cái xác… người chết.

Còn là người quen.

Tuyển thủ hạt giống xử lý hắc ám - An Tri Linh.

Minh Thù không định để ý đến cô ấy, nhưng khi ánh mắt liếc qua quần áo trên người cô thì thấy áo khoác kia... là của Hoa Giản.

Minh Thù đi tới, kiểm tra bên trong người An Tri Linh.

Sắc mặt An Tri Linh trắng bệch, da trên bờ môi nứt nẻ, cô “ưm” một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, bối rối nhìn Minh Thù.

"Là cô..." Giọng nói An Tri Linh khàn khàn giống như rất lâu đã không nói chuyện.

"Đây là đâu?"

"Tôi cũng không biết đây là đâu." Minh Thù buông cô ta ra.

"Quần áo này cô lấy ở đâu?"

An Tri Linh vẫn đang mụ mẫm, thì thào nói: "Quần áo... quần áo gì cơ..."

Cô cúi đầu xem xét, phát hiện quần áo trên người mình cũng không biết từ đâu. Cô dùng sức lắc đầu, một lát mới nói: "Không biết... nhặt dưới đất..."

"Đã gặp chuyện không may... Bọn họ đã xảy ra chuyện." An Tri Linh dường như nhớ tới những chuyện xảy ra trước đó, đột nhiên kích động.

"Bạn của tôi, bọn họ đã xảy ra chuyện, tôi muốn đi cứu các cô ấy."

Cô thử từ dưới đất đứng lên, nhưng còn chưa đứng vững, thân thể đã loạng choạng, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.

Chân An Tri Linh bị sưng to như một cái bánh bao, làm sao có thể đi đâu được chứ.

Minh Thù suy nghĩ một chút, đại khái là An Tri Linh ở đâu có được Kim Thủ Chỉ, cho nên Giản Oánh tới đây là để đoạt Kim Thủ Chỉ của An Tri Linh?

Kim Thủ Chỉ của An Tri Linh có thể nhìn thấu bất cứ ngụy trang nào của yêu tinh, cùng với hồ sơ của yêu tinh từ tên tuổi tới ba vòng, cô hoàn toàn có thể thấy toàn bộ.

Minh Thù chỉ biết qua loa, tỉ mỉ thì không rõ ràng lắm cho nên cô cũng không biết thôn này đã xảy ra chuyện gì.

Anh Tri Linh bám lấy Minh Thù, nước mắt tụ tại khóe mắt lại không rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: "Bạn của tôi, bọn họ xảy ra chuyện rồi, tôi muốn đi cứu bọn họ."

"Ờ." Minh Thù không có phản ứng gì.

"Nhưng không phải là bạn của tôi, tự cô đi thôi, nếu như cô còn có thể đi."

An Tri Linh sửng sốt một chút, một lát sau cúi đầu buồn bực nói: "Cô nhanh rời khỏi nơi này, ở đây không an toàn. Nếu như có thể, làm phiền cô giúp tôi đi báo cảnh sát."

Cô mới chỉ gặp người ta một lần, người ta không muốn giúp mình cũng không có gì là không đúng, cô không thể trách người ta.

Nói xong, An Tri Linh cố gắng đứng vững, cắn răng đi về một phía.

"Thật là sợ cô." Minh Thù nói thầm một tiếng, tiến lên phía trước An Tri Linh, ngồi xổm trước mặt, trực tiếp cõng cô ấy lên. Thú nhỏ sợ đến nỗi lăn trên mặt đất.Cô không thể bỏ bạn bè của cô được.

Con sen!

Ngươi định mưu hại ta có phải hay không!

Minh Thù không để ý tới thú nhỏ, đá nó sang bên cạnh, hỏi người trên lưng: "Con mèo kia của cô đâu?"

Khỉ chứ, lúc này nam chính lại không ở đây.

Động tác của Minh Thù quá nhanh, An Tri Linh không phản ứng kịp, cô đã nằm trên lưng của Minh Thù.

Cô sững sờ trả lời: "Mèo? Nó... ở nhà."

"Đi bên nào?"

An Tri Linh ngẩng đầu nhìn, một lát đột nhiên khóc lên: "Tôi không biết... tôi không nhớ rõ."

Cô tới đây lúc tối hôm qua, trời tối cô hoàn toàn nhìn không thấy đường. Sau khi lạc mất các bạn, cô cũng không nhớ rõ mình chạy thế nào. Bây giờ là ban ngày, nhìn đường nào cũng giống nhau, càng không biết phải đi đâu.

Minh Thù không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cõng An Tri Linh đi, xem cô ta có thể nhận ra ngôi nhà nào quen quen không.

Reng reng reng.

Tiếng rung bất ngờ vang lên trong thôn yên tĩnh.

Âm thanh là từ trên người của An Tri Linh truyền tới, An Tri Linh cũng bị dọa cho giật mình. Điện thoại của cô đã rơi mất, cho nên mới phải nhờ Minh Thù báo cảnh sát giúp.

Tiếng động trên người cô là từ đâu ra?

Minh Thù đưa tay lên sờ, từ áo khoác của Hoa Giản lấy ra một chiếc điện thoại di động.

Tên hiện trên điện thoại - Lộ Cửu.

Minh Thù suy nghĩ một chút, đưa điện thoại lên nghe. Tiếng của Lộ Cửu ồm ồm truyền tới: "Lão đại, lão đại, anh có khỏe không? Anh ở đâu vậy?"

"Tôi không phải là Hoa Giản."

Bên kia Lộ Cửu đột nhiên an tĩnh lại, vài giây sau, Lộ Cửu trầm giọng hỏi: "Cô là ai?"

Trẫm là ai?

Lúc trước Lộ Cửu lại chưa từng hỏi tên cô, cô phải giới thiệu như nào mới có thể biểu lộ được thân phận của mình?

Cuối cùng Minh Thù nói linh tinh một hồi, trước tiên lừa mọi người đi tới nơi này rồi nói.

Lộ Cửu mặc dù có nghi ngờ, nhưng vẫn cùng một người đi qua đây gặp mặt. Nhìn thấy Minh Thù, biểu hiện của Lộ Cửu có thể nói là đặc sắc: "Tại sao cô lại ở đây?"

Minh Thù bình tĩnh nói: "Học Lôi Phong làm việc tốt."

Lộ Cửu im lặng: "Điện thoại di động của lão đại tại sao lại ở đây và trong tay cô?"

Minh Thù lộ ra vẻ mặt vô tội: "Không phải là tôi ở đây, là cô ấy ở chỗ này, sau đó tôi bắt gặp cô ấy."

Lộ Cửu nhìn về phía An Tri Linh, tất nhiên biết áo khoác trên người của cô. Hắn nắm lấy cánh tay An Tri Linh: "Đây là áo của lão đại, tại sao lại ở trên người cô? Lão đại đang ở đâu?"

An Tri Linh yếu ớt lắc đầu giải thích: "Tôi không biết, áo khoác này là tôi nhặt được. Lúc đó lạnh quá, tôi mới lấy mặc lên người."

Lộ Cửu mất một hồi lâu sau mới hiểu, An Tri Linh nhặt được áo khoác của Hoa Giản, điện thoại di động ở trong túi áo, sau đó An Tri Linh lại bị Minh Thù bắt gặp... Vậy cô ta tới đây để làm gì?

"Vì sao cô lại đến đây?"

"Trả tiền thừa... cho lão đại nhà các ngươi."

Lộ Cửu nhíu mày, hắn chỉ biết là con yêu tinh này được lão đại mang theo nhưng lão đại không mang về văn phòng yêu quái để đăng ký. Hắn hỏi qua vài lần, lão đại đều nói tránh sang chuyện khác…

Ánh mắt Lộ Cửu không hề che giấu sự hoài nghi, Minh Thù cũng hào phóng tùy ý để cho hắn nghi ngờ.

Lộ Cửu hồi lâu mới nói: "Lão đại mất tích, nơi cuối cùng xuất hiện chính là chỗ này."

Minh Thù từ chối cho ý kiến.

An Tri Linh nức nở nói: "Bạn bè của tôi... bạn của tôi có lẽ cũng đã xảy ra chuyện."

Ánh mắt Lộ Cửu nhìn lên người An Tri Linh: "Cô là học sinh thì phải? Sao cô lại ở đây? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cô có thấy người nào khả nghi không?"

An Tri Linh đột nhiên phát run, đứt quãng nói ra chuyện tối ngày hôm qua dưới ánh mắt chăm chú của Lộ Cửu.

Đọc truyện chữ Full