TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1187: Xảy Ra Chuyện Lớn.. (2)

Những lời này, rõ ràng là có chút uy hiếp. Nếu như đổi lại là thời điểm khác, Hải Thần sẽ không làm như vậy. Nhưng hôm nay hắn thật sự sốt ruột.

Bạch Tiểu Thuần vừa nghe thấy lời uy hiếp này, mắt lại trợn trừng lên.

- Lão đầu, ngươi mua cần câu cá này, sau này nếu như vô dụng, ngươi cũng đừng tới tìm ta. Tất cả mọi người làm chứng cho ta!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, lớn tiếng mở miệng.

Hắn đã nói như thế, Hải Thần Đại Tôn cũng có chút do dự. Nhưng hắn chú ý thấy Bạch Tiểu Thuần bên kia khi nhìn thấy được mình do dự, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, hắn nhất thời cắn răng.

- Không thành vấn đề!

Những linh thạch cùng đan dược trao đổi này, mặc dù đối với Bán Thần bình thường mà nói, là cực kỳ khoa trương. Nói là tài phú nửa cuộc đời cũng không kém hơn là bao nhiêu. Nhưng đối với Hải Thần Đại Tôn mà nói, mặc dù không phải chín con trâu mất một sợi lông, nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Hắn lập tức lấy ra túi đựng đồ, cất vật trao đổi vật vào xong, liền ném cho Bạch Tiểu Thuần. Sau khi Bạch Tiểu Thuần kiểm tra một hồi, xác định không sai. Hắn liếc mắt nhìn Hải Thần Đại Tôn một hồi, mới đưa cần câu tới. Hắn vung tay áo lên, đi ra khỏi đám người, trở về phúc địa.

Bên cạnh thiên trì, Hải Thần Đại Tôn cầm cần câu, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng đến chỗ vị trí của Bạch Tiểu Thuần trước đó. Sau có chút do dự, hắn không có thả cần câu, mà xoay người rời đi.

Mọi người ở bốn phía xung quanh đều đang quan sát. Mắt thấy Hải Thần Đại Tôn rời đi, tất cả đều sốt ruột. Nhưng bọn họ cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể dần dần tan ra.

Sau khi đi dạo một vòng xung quanh Thánh Hoàng Thành này, Hải Thần Đại Tôn đến một chỗ không có ai, bắt đầu âm thầm thử câu cá. Nhìn lưỡi câu chìm vào trong hồ nước, Thiên Long Ngư bên trong mới bắt đầu còn tới gần một chút, nhưng rất nhanh lại không để ý tới. Sắc mặt Hải Thần Đại Tôn không đổi, thu lại cần câu. Ánh mắt hắn lóe lên.

- Thật sự cho rằng lão phu choáng váng sao? Số tiền bạc đó không tính là gì cả. Cho dù cần câu cá này không có hữu hiệu, nhưng phía trên này nhất định có vấn đề. Trong thời gian ngắn ta nghiên cứu không ra, nhưng sớm hay muộn, nhất định có thể tìm tới manh mối trong đó!

Sau khi ánh mắt Hải Thần Đại Tôn đảo qua ở trên cái cần câu, cuối cùng ánh mắt rơi vào ở trên lưỡi câu cá. Hắn cầm ở trước mặt, cẩn thận nhìn một chút, sau đó lại ngửi một chút.

- Nhìn như bình thường, nhưng tất có điểm kỳ dị!

- Huống hồ, nhiều người như vậy đều nhìn thấy được, cần câu cá này có thể câu được ba con Thiên Long Ngư, lại không có người nào nhìn thấy được cần câu cá này sử dụng lần thứ tư. Như vậy chỉ cần tăng một thêm một chút khoa trương, bán ra với giá trên trời, để thu thập, tàng trữ, cũng không phải không có khả năng!

Sau khi Hải Thần Đại Tôn rời đi, theo mọi người tản ra, chuyện quá mức truyền kỳ như vậy, rất nhanh, lại truyền ra ở bên trong Thánh Hoàng Thành. Quyền quý khắp trong triều cũng không có người nào quá mức kinh ngạc. Nhất là nghe nói cần câu bị Hải Thần Đại Tôn mua đi rồi, mỗi một người lập tức liền nghĩ đến chỗ mấu chốt.

Ngay cả Thánh Hoàng cũng nghe nói về chuyện này. So với việc những người khác, hắn đối với những con Thiên Long Ngư mình nuôi trong đó, càng hiểu hơn. Hắn biết cái gọi là hữu duyên, có thể thật sự tồn tại, lại rất khó liên tiếp ba con đều hợp ý.

Trong cảm giác vô cùng kinh ngạc, ánh mắt Thánh Hoàng lóe lên, thần thức tu vi Thái Cổ nhất thời tản ra, dung nhập trong thiên trì. Sau khi đảo qua trên người của một con Thiên Long Ngư, không nhìn ra có chút dao động nào của pháp thuật.

Thậm chí hắn ra lệnh một tiếng, cần câu Hải Thần Đại Tôn lấy đi, cũng được đưa đến trước mặt của hắn. Sau khi cẩn thận kiểm tra, hắn cũng không hề phát hiện ra manh mối gì.

Điều này khiến cho Thánh Hoàng cũng nghi ngờ. Chỉ là ít đi ba con Thiên Long Ngư, Thánh Hoàng suy nghĩ một chút, sau đó cũng không có quá lưu ý. Lúc này đến thời khắc mấu chốt để hắn tu luyện một loại đạo pháp. Hắn không rảnh phân tâm. Vì vậy hắn đi vào mật thất, bắt đầu bế quan tu luyện.

Suốt đêm không nói chuyện. Trong một đêm này Bạch Tiểu Thuần có chút lo lắng không yên. Nhưng mãi cho tới hừng đông, cũng không thấy có ai tìm đến mình. Mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời lại sáng lên.

- Lại có thể không có việc gì!

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, liếm môi. Đầu tiên, hắn lấy ra một trong ba con Thiên Long Ngư này ra nướng ăn. Một con hầm ăn. Một con đơn giản cắt thành lát cắt xâu vào ăn...

Sau khi thổ nạp tu luyện, tới lức hoàng hôn, khi hắn mở mắt ra, trong mắt hắn mang theo ánh sáng. Hắn hăng hái bừng bừng cầm một cái cần câu bình thường. Sau khi tìm một chỗ, hắn liền bắt đầu câu cá...

Ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thuần một hơi liền câu hơn hai mươi con. Đám người vây xem, mỗi người đều đang ngây ra như phỗng. Sau đó tất cả đều phát ra những tiếng kinh ngạc, bàn tán không ngừng.

Ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thuần phát hiện rốt cuộc không còn có người đến ngăn cản mình, vì vậy cắn răng một cái, rốt cuộc một hơi câu hơn một trăm con...

Quyền quý trong triều đều chấn động, đều xem chừng. Nhưng Thánh Hoàng đang bế quan...

Sau đó ngày thứ tư, ngày thứ năm... lá gan của Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng lớn. Số lượng những con Thiên Long Ngư hắn câu được càng lúc càng nhiều. Ban đầu từ hơn một trăm con, biến thành mỗi ngày sáu bảy trăm con!

- Trời ạ, xảy ra chuyện lớn!

- Bạch Tiểu Thuần này đã câu mấy nghìn con. Toàn bộ thiên trì cũng chỉ có hơn hai vạn con!

- Đây là đào góc tườngcủa Thánh Hoàng! Cũng sắp bị đào rỗng rồi!

Loại tốc độ câu cá này giống như gió bão, ở trong toàn bộ Thánh Hoàng Triều không ngừng bạo phát ngập trời! Chỉ kéo dài trong thời gian nửa tháng, trận gió bão hung bạo này càng ngày càng mãnh liệt, cho đến mức kinh thiên động địa. Văn võ cả triều Thánh Hoàng Triều đã hoảng sợ đến cực hạn. Thậm chí có mấy Thiên Tôn cũng chấn động. Nhưng thân phận Bạch Tiểu Thuần mẫn cảm, bọn họ lại tìm không ra được manh mối, không có cách nào ngăn cản. Bọn họ chỉ có thể kiên trì. Cho dù Thánh Hoàng bế quan, bọn họ cũng cứng rắn xông vào bái kiến.

Ở trong trận phong ba này, chỉ có vị Lưu Thiên Hầu kia giậm chân, thở dài một tiếng.

- Cũng đừng có trách là không báo trước!

Ở trong mắt người ngoài, trận phong ba Thiên Long Ngư này, ở bên trong Thánh Hoàng Thành là kinh thiên, chỉ là gió bão dâng lên ở trong lòng những người đó, lại cũng chút mừng thầm. Đồng thời, âm thanh chỉ trích Bạch Tiểu Thuần, cũng càng lúc càng lớn.

Đọc truyện chữ Full