"Lão đại, bên kia hình như có tiếng động."
Hoa Giản cũng chú ý tới đó, lúc này dừng lại nhìn về phía bên kia. Bọn họ có thể nghe thấy tiếng động, chứng tỏ cũng không quá xa.
"Mọi người còn lại tiếp tục tìm, Lộ Cửu theo tôi cùng đi xem." Hoa Giản bình tĩnh căn dặn.
"Rõ."
Tốc độ của Hoa Giản và Lộ Cửu rất nhanh, xuyên qua khu rừng đến được nơi giao chiến.
Trên mặt đất không ít người nằm ngổn ngang, cũng có một vài hóa thành bản thể yêu tinh đang tháo chạy vào trong rừng, trong không khí phảng phất mùi máu tươi nhàn nhạt.
"Con bà nó!" Lộ Cửu kinh sợ chửi một câu.
"Sao lại có nhiều yêu như vậy?"
Hoa Giản không chú ý tới lời nói của Lộ Cửu, sự chú ý của hắn đã bị thiếu nữ áo hồng đứng giữa chiến trường hấp dẫn. Cô giẫm lên một người, lộ ra khuôn mặt tươi xinh, khóe môi hơi nhếch lên.
Một con trắng đen xen kẽ tròn vo ngồi bên cạnh.
Hình ảnh kỳ lạ không nói lên lời.
"Đại vương, nữ nhân kia chạy rồi."
Có yêu tinh lên tiếng nhắc nhở Minh Thù.
Minh Thù quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Hoa Giản. Hắn đứng yên ở phía trước một bụi cây, bình tĩnh nhìn cô.
Mà Giản Oánh lẽ ra bị trói bên cạnh cô cách đó không xa, lúc này lại không tìm thấy đâu, trên mặt đất chỉ còn lại sợi dây đứt lìa.
"Đến đúng lúc lắm." Minh Thù cũng không thèm để ý tới Giản Oánh đã chạy mất, mà là giương giọng nói với Hoa Giản:
"Tôi hỏi được vài chuyện thú vị, anh có muốn biết không?"
Hoa Giản từ bên bụi cây đi qua, ánh mắt nhìn lên người Tôn Đội, hắn tất nhiên quen biết người này.
Tôn Đội nghe được lời Minh Thù nói, cảm thấy khó hiểu. Vừa rồi căn bản là cô không hỏi qua hắn gì cả, cô ta hỏi ra cái gì chứ?
"Tôn Đội, tại sao anh lại ở chỗ này?" Sắc mặt Lộ Cửu không khá hơn là mấy, đây chính là người của tổng bộ.
Hơn nữa bọn họ không biết Tôn Đội mang người tới.
"Hoa Giản." Tôn Đội thở hổn hển, ánh mắt bén nhọn chất vấn: "Cậu và con này yêu này cùng một phe?"
Ai cùng một phe với đồ thần kinh này chứ.
Lão tử là người không cầu tiến vậy sao?
Hoa Giản tỉnh táo hỏi: "Cô hỏi được gì?"
Minh Thù mỉm cười: "Đột nhiên tôi không muốn nói cho anh biết."
Ánh mắt Hoa Giản quét về phía Minh Thù mang theo sự tức giận.
Đã không muốn nói cho lão tử, cô còn nói cái gì! Cố ý có phải không!
Minh Thù mỉm cười nhìn hắn. Phải chống lại nụ cười kia, chớp mắt Hoa Giản đã tỉnh táo, nhanh chóng thu lại cảm xúc tức giận.
"Việc này... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đào Tiễn, cô sao lại..." Đánh nhau với Tôn Đội?
Lộ Cửu ngay cả nói một câu hoàn chỉnh cũng không xong, bây giờ hắn vẫn còn thấy mơ hồ.
Yêu từ chỗ nào đến đây nhiều thế?
Tôn Đội tại sao lại ở chỗ này?
Tôn Đội đánh không lại Minh Thù...
Ài! Trời ơi! Thật là loạn.
"Học hỏi một chút thôi." Minh Thù cười trả lời.
"Có điều rất đáng tiếc, vị Tôn Đội trưởng này thua."
"Đào Tiễn, hắn là..."
"Hắn là ai không quan trọng, tôi cũng không muốn biết." Minh Thù thu chân lại, lấy ra một túi bánh bao từ trong túi.
"Các người nên cẩn thận một chút! Chớ để cho người ta bán, còn giúp họ kiếm tiền."
Minh Thù chuẩn bị rời đi, Hoa Giản nhanh tay nhanh mắt giữ cô lại: "Những lời cô nói có ý gì?"
Minh Thù ngoái đầu cười: "Tôi không nói cho anh đâu."
Hoa Giản: "..." Hắn chỉ cần một động tác là có thể bóp cổ cô.
Minh Thù gạt Hoa Giản ra, dẫn theo những yêu tinh còn lại biến mất trong rừng rậm.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Tôn Quốc Mậu.]
Minh Thù suýt nữa bước không vững.
Tôn Quốc Mậu là tiểu yêu tinh nào? Trẫm quen biết sao?
[Ông hai của Tôn Đội]
Minh Thù: "..." Ta xin!
Hài Hòa Hiệu ngươi được lắm!
Người này có bắn đại bác cũng không tới lượt vậy mà ngươi vẫn dám đưa ra làm đối tượng giá trị thù hận.
[Vì giá trị thù hận, vì đồ ăn vặt, ký chủ, chúng ta có thể.]
Minh Thù: "..."
Hài Hòa Hiệu không hổ là Hài Hòa Hiệu.
Chịu phục.
-
Tôn Đội không ngờ Minh Thù cứ như vậy mà đi, sắc mặt hắn khó coi đứng lên, liếc mắt nhìn Hoa Giản: "Cô ta là yêu gì, hơn nữa xung quanh đây tất cả đều là yêu. Hoa Giản, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Tôn Đội lập tức không lên tiếng.Hoa Giản thần sắc bình thản: "Tôn Đội, vì sao anh tới đây?"
Mục đích Tôn Đội tới đây chính là vì Yêu đan trong rừng này. Hắn vừa nghe được tin tức, cấp tốc dẫn người đến đây.
Chuyện này tất nhiên không thể nói cho Hoa Giản biết, hắn lén mang người đến, chỉ liên lạc với Mộng Khiết.
"Hoa Giản, bây giờ quan trọng là... con yêu kia và đám yêu này tụ tập lại." Tôn Đội trầm giọng nói sang chuyện khác.
"Nhiều yêu như vậy tụ tập cùng một chỗ, cậu cũng không phát ra hiện sao? Cậu làm sao làm đội trưởng được đây!"
"Nếu Tôn Đội không nói, tôi không thể làm gì khác hơn là báo cáo cho tổng bộ, hy vọng Tôn Đội có thể nghĩ kỹ xem làm sao giải thích với tổng bộ, vì sao anh lại xuất hiện ở khu vực tôi quản lý."
Giọng nói Hoa Giản bình tĩnh đều đều giống như dựa theo kịch bản có sẵn đọc ra.
Sắc mặt Tôn Đội lập tức thay đổi, trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên chất vấn: "Thế cậu đến đây làm gì?"
"Đây là vùng thuộc thẩm quyền của tôi, tôi ở đây có vấn đề gì sao?"
Tôn Đội: "..." Hắn đột nhiên xuất hiện, quả thực đuối lý. Hiện tại phải mau nghĩ ra một lý do lừa bịp được, còn phải nhắc nhở Mộng Khiết không nên nói lung tung.
Tôn đội nhìn Mộng Khiết đang nằm trên mặt đất không biết sống chết ra sao, ngày hôm nay tất cả rõ ràng rất thuận lợi, Yêu đan quả thực cũng chỉ ở gần đây.
"Đưa Tôn Đội về." Hoa Giản căn dặn Lộ Cửu.
"Bảo những người khác trở về, An Tri Linh đã tìm được, thu đội."
"Lão đại, còn chị Giản Oánh." Lộ Cửu nhắc nhở.
"Hai người ở lại cùng tôi tìm kiếm, mọi người về trước."
-
Sau khi Giản Oánh chạy đi, cô ta chạy sâu vào trong rừng. Không biết đã chạy bao lâu, bụi gai quẹt lên trên người, trên mặt cô ta vẽ ra từng vết máu.
Cô ta chạy chậm lại, quay lại phía sau thấy trong rừng yên tĩnh, không ai đuổi theo.
Xác định được không có ai đuổi theo, Giản Oánh dừng lại, dựa vào một cây lớn thở dốc.
Giản Oánh nghĩ cho dù cô không chiếm được vật kia, cũng không thể nhường cho nữ chính có được cầm đi lấy lòng nam chính.
Nhưng cô không ngờ cục diện trở thành như bây giờ.
Giản Oánh nghỉ tạm một lúc, quan sát xung quanh.
Sức mạnh của yêu đều ngưng tụ ở trong Yêu đan, mà dưới mảnh rừng này có chôn giấu Yêu đan của một đại yêu quái. Nam chính bị thương biến thành hình dạng con mèo, cần có Yêu đan để khôi phục, mà đám người Tôn Đội...
Nói thật Giản Oánh cũng không biết bọn họ muốn lấy Yêu đan làm gì, bởi vì cô cũng không thấy được kết cục trong quyển sách kia.
Giản Oánh muốn thử đi tìm viên Yêu đan kia nhưng cánh rừng này lớn như vậy, cô lại không có đạo cụ chỉ dẫn, đi một lúc đành bỏ cuộc.
Vèo!
Phía sau có cái gì bay tới, toàn thân Giản Oánh lông tóc dựng đứng, nằm rạp xuống mặt đất lăn vào bụi cỏ.
"Phập!"
Tiếng dao cắm vào thân cây, hai bên lung lay.
Giản Oánh nuốt một ngụm nước bọt, có người muốn giết cô sao? Là ai? Đào Tiễn sao?
Không phải... không phải Đào Tiễn. Nếu như cô ta muốn giết mình, lúc trước đã ra tay, hơn nữa cô ta đã nói sẽ không giết mình.
Tuy Giản Oánh cũng hiểu được việc này hơi vô nghĩa nhưng cô lại vẫn tin cô ta nói sự thật.
Cô ta không cần thiết phải lừa gạt mình trong tình huống có thể thể giết chết mình.
Giản Oánh quỳ rạp trên mặt đất không dám di chuyển, cẩn thận quan sát bốn phía, mồ hôi lạnh thấm vào quần áo, cô còn không dám thở mạnh.
Yên tĩnh như chết.
Toàn bộ cánh rừng dường như không có bất kỳ vật sống nào.
Mà lúc này, trong bụi cỏ cách đó không xa, Hoa Giản bị Minh Thù ấn trên mặt đất. Cô dạng chân ngồi trên người hắn, dùng thân thể đè xuống, hình bóng hai người được cỏ dại cao cao ngăn trở.
"Anh giết cô ta làm gì?"
Hoa Giản phiền muộn: "Không phải cô đã đi rồi sao?"
Trẫm đi thì ngươi không giết cô ta chứ?
Đây chính là phiếu đổi đồ ăn vặt!
Ngươi lại muốn giết phiếu đổi đồ ăn vặt!
Minh Thù mỉm cười: "Trả lời vấn đề của tôi."