TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1217: Quạt Tàn Rơi Xuống (2)

Cùng lúc đó, chuyện liên quan tới ba vị Thiên Tôn do Thánh Hoàng phái ra, muốn đi tra xét quạt tàn trên trời cao, đã ở truyền ra Thánh Hoàng Thành thậm chí trong Thánh Hoàng Triều. Chuyện này cũng gây ra chấn động rất lớn.

Nhất là những người không biết tất cả tình hình, đều tìm đến mấy vị Thiên Tôn được Thánh Hoàng điểm danh phải đi, biểu lộ ra ý nghĩ muốn đi theo. Chuyện này Thánh Hoàng không có ngăn cản. Bất luận là Cổ Thiên Quân hay Tư Mã Vân Hoa, hoặc là khác như mấy Bán Thần Hải Thần Đại Tôn, đều có quyền lợi quyết định đưa theo số lượng người nhất định.

Nhưng người biết vẫn không ít. Rất nhanh, lại có lời đồn chuyến này nguy cơ cực lớn. Điều này khiến cho không ít người động tâm, đều lùi bước. Nhưng bất kể như thế nào, Tu Chân Giới vĩnh viễn không thiếu loại người cầu phú quý trong nguy hiểm. Mấy ngày sau, ở trong hoàng cung có tiếng chuông vang vọng. Hai người Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa dẫn đầu đội ngũ, bao gồm sáu vị Bán Thần Hải Thần Đại Tôn ở bên trong, cùng với hơn mười vị cường giả Thiên Nhân tạo thành đội ngũ, lại tập trung ở trên quảng trường hoàng cung.

Đoàn người gần như đều có mặt toàn bộ, chỉ thiếu có Bạch Tiểu Thuần.

Thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần đang than thở đi ra khỏi phúc địa. Hắn đi một bước lại quay đầu lại, nhìn động phủ mình đã ở lại hơn một năm, trong lòng cũng không hề muốn rời đi.

- Không biết tiếp theo, tới lúc nào mới có thể trở về...

Bạch Tiểu Thuần vừa thở dài, vừa lấy từ bên trong túi trữ vật ra từng món áo giáp mình mua được. Những cái áo giáp đều được hắn tự mình lựa chọn. Nếu không phải là số lượng túi đựng của hắn đã không còn nhiều lắm, cần phải tiết kiệm, hắn hận không thể luyện linh tất cả ngoài hai mươi lần.

Lúc này không có điều kiện làm như vậy, hắn chỉ có thể mua nhiều một ít. Mỗi một món đều được đánh dấu phù văn phòng hộ. Hắn vừa đi, vừa mặc...

Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy lo lắng. Nhân lúc tạm thời còn không có người nào chú ý, hắn lấy ra Quy Văn Oa, đặt ở trước ngực của mình. Hắn còn mặc áo giáp ra bên ngoài. Theo từng món một áo giáp được mặc vào, từ phía xa nhìn lại, thân thể hắn vốn cao gầy, lúc này cũng trở nên tròn vo. Cho đến sau khi hắn đến cửa lớn của hoàng cung, trên người của hắn không biết đã mặc bao nhiêu cái áo giáp. Toàn thân hắn thoạt nhìn rất mập mạp. Bước đi đều thoáng lắc lư. Cái này vẫn chưa xong... Trên đầu của hắn còn đội một cái mũ giáp màu đen tản ra từng trận ánh sáng trắng phòng hộ. Sau lưng của hắn còn có một cái bát tô mới mua được gần đây.

Loại tạo hình này, nếu như đổi lại là người của Nghịch Hà Tông, nhất định sẽ không xa lạ. Nhưng ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, khiến cho tất cả những người nhìn thấy được, mỗi người đều ngẩn ra. Thị vệ của hoàng cung cũng thiếu chút nữa thì không nhận ra được người trước mắt, là đường đường Thông Thiên Vương tu vi Thiên Tôn.

Cho dù là đám người Cổ Thiên Quân, Tư Mã Vân Hoa, Hải Thần Đại Tôn lúc này đang chờ đợi ở trên quảng trường hoàng cung, khi phát giác ra, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đi tới một cái, trong chớp mắt, bọn họ đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Thuần này giống như trở thành kẻ béo mập. Hình như cất bước cũng có chút chật vật. Hắn đi từng bước một, đi qua bên cạnh bọn họ, cho đến lúc hắn đứng ở nơi đó, mọi người mới phản ứng được. Trong đầu mỗi một người đều cảm thấy chấn động.

- Cái này... Hắn làm sao mặc được nhiều như vậy...

- Trời ạ, pháp bảo phòng hộ trên người Bạch Tiểu Thuần này, cũng có thể tạo thành một trăm tiểu đội!

- Trên đầu hắn mang theo mũ giáp. Trời nóng bức này, hắn không buồn chán sao...

- Đây tính là cái gì? Các ngươi nhìn cái nồi nấu phía sau lưng hắn này. Không thể tưởng tượng nổi, thứ này hắn mua được ở chỗ nào vậy?

Đám người Cổ Thiên Quân đều bị chấn nhiếp. Càng không cần phải nói tới những tu sĩ Thiên Nhân đó. Lúc này bọn họ hoàn toàn chấn động nhìn cảnh tượng trước mặt như vậy. Thậm chí có một vài người, tim cũng bỗng nhiên treo lên. Thật ra Bạch Tiểu Thuần mặc trang phục như vậy, khiến cho bọn họ không thể không suy tính lại một chút. Lần này địa phương mình phải đi, khủng khiếp tới mức nào, mới có thể khiến cho đường đường Thiên Tôn, chuẩn bị đến mức độ khiến cho người ta giận sôi gan như vậy.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Sau khi chú ý tới sự chấn động của mọi người, hắn cũng có một ít đắc ý. Trong lòng hắn thầm suy nghĩ, mình ở thế giới Thông Thiên mấy năm nay, nếu không có ý thức nguy cơ giống như này, sợ là đã sớm mất đi cái mạng nhỏ.

- Cho dù bây giờ ta là Thiên Tôn, nhưng cảm giác nguy cơ không thể khinh thường. Cẩn thận có thể dùng được thuyền vạn năm.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang xúc động, muốn thổn thức vài câu, chợt có một tiếng hừ lạnh, bỗng nhiên từ trong hoàng cung truyền ra. Mọi người ở bốn phía xung quanh tâm thần run lên. Trong đó bao gồm cả Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị, hướng về phía hoàng cung cúi đầu.

Lấy này, đồng thời bóng dáng của Thánh Hoàng, từ trong hoàng cung đi ra. Kẻ cường hãn giống như hắn, khi ánh mắt đảo qua mọi người, nhìn thấy được bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần lúc này, trong lòng cũng không bình tĩnh nổi.

-...

Cố kìm chế, giả vờ không nhìn thấy được, Thánh Hoàng hít một hơi thật sâu, giơ tay phải bỗng nhiên vung lên. Nhất thời tu vi Thái Cổ của hắn khuếch tán ra thiên địa. Trong thế giới có tiếng nổ lớn, phong vân biến sắc. Một đạo ánh sáng thần thánh tràn ngập, không phải từ trên trời hạ xuống, mà là đột ngột từ mặt đất nhô lên, lao thẳng đến trời cao!

Càng lúc càng nhanh, một đường giống như muốn phân chia thiên địa. Trong lúc lao lên trên, nó còn tạo ra rất nhiều gợn sóng, lan về bốn phía xung quanh. Ở khoảng cách rất xa cũng có thể thấy rõ ràng.

Trong chớp mắt, ánh sáng này lại dường như hình thành một lối đi, nối liền mặt đất cùng quạt tàn trên trời cao!

- Các vị, còn không lên đường!

Giọng nói của Thánh Hoàng bỗng nhiên truyền ra. Lúc này, Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa hít một hơi thật sâu. Trong mắt hai người lộ ra sự quyết đoán, một bước đi ra. Bọn họ theo thông đạo ánh sáng, lao thẳng đến trời cao!

Những người khác đều lục tục bay ra. Bạch Tiểu Thuần chậm rãi từ tốn, bất đắc dĩ trở thành người cuối cùng bước lên cột ánh sáng, theo ánh sáng đi về phía quạt tàn trên chí bảo viễn cổ trời cao.

Khoảng cách với quạt tàn càng lúc càng gần. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn về phía mặt đất. Trong mắt hắn, toàn bộ Thánh Hoàng Thành cũng càng lúc càng nhỏ.

Đọc truyện chữ Full