TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 561: Anh cả, chịu trách nhiệm với em không?

Edit: Trant/ Beta: Bánh Bao, Padu

"Ưm, ưm ưm..." Nam Tầm bị chặn kín miệng không phát nổi một âm tiết hoàn chỉnh.

Tay trái anh đột nhiên ôm đùi cô gác lên vai mình. Chân nhỏ trắng nõn treo lơ lửng nổi bật trên quân phục sắc xám.

Miệng kề miệng, tư thế vừa vào đúng chuẩn thì cửa phòng cạch một tiếng mở ra.

Ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ, diện sườn xám hoa hình hải đường ôm sát đường cong quyến rũ khiến người xem nóng máu sôi trào. Đây là Hải Đường, cô đầu rượu* cực nổi danh trong giới, được cánh đàn ông rỉ tai nhau là vưu vật gợi cảm.

[*Gái hoa những chương trước đã được cập nhật thuật ngữ mới là cô đầu rượu. Như hoa khôi lầu xanh ấy, có bán "râm" hoặc không.]

Hải Đường thấy tình huống trong phòng thì há hốc miệng, kinh hoàng trừng to mắt. Sao lại có nữ ở đây? Còn, còn bắt đầu chiến rồi nữa?

Sao bảo vị Đốc quân này vẫn độc thân? Mà sao Ngô Đại soái lại lừa cô, không những vậy, ông ta chẳng tiếc bỏ một số tiền lớn mời cô chăm sóc anh đêm nay, thậm chí dặn phải dùng tất cả thủ đoạn dụ dỗ.

Giờ lại thấy hai người "đánh nhau" tóe lửa, quần áo chưa kịp cởi mà miệng đã dính nhau, tư thế đã mất hồn thế kia. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của cô, bọn họ tuyệt đối đang nấu cháo lưỡi triền miên.

Hải Đường trông đôi nam nữ mặc nguyên đồ dán sát nhau, đoán chắc Đốc quân đang chơi đồng phục play. Trò này cô gặp rồi, có vài người thích chơi như vậy.

Tạ Lương Thành rời môi Nam Tầm, quay đầu giận dữ lườm người đứng trước cửa, dáng vẻ rõ bất mãn khi bị cắt ngang. Anh rút khẩu súng lục bên hông chĩa thẳng cô ả.

Hải Đường bị dọa tái mặt, hớt hải giơ hai tay xin tha: "Quan gia tha mạng! Quan gia tha mạng! Là Ngô Đại soái đưa chìa khóa bảo tôi tới phục vụ riêng ngài. Do ông ta nói ngài đi một mình tôi mới đồng ý, nếu biết ngài có bạn gái, có cho bao nhiêu tôi cũng không tới!"

"Cút!" Tạ Lương Thành lạnh lùng quát.

"Dạ dạ, tôi cút ngay, ngài và tiểu thư cứ tiếp tục." Hải Đường đóng cửa chạy béng, trên đường chạy còn làu bàu chửi thầm.

Ngô Đại soái tính hại chết cô à. Là gái làng chơi cũng có đạo đức chứ, đối phương đã có bạn gái thì tuyệt đối không chủ động quyến rũ.

Cạch, cửa lại đóng kín lần nữa.

Lúc này Tạ Lương Thành mới xoay đầu đối diện đôi mắt trừng lớn của Nam Tầm. Đôi chân dài nõn nà vẫn đang uể oải gác trên vai anh, được một bàn tay to mướt mồ hôi nóng đỡ dưới đùi. Không có quần áo ngăn trở, da thịt cứ thế dán vào nhau. Mềm mại đụng thô ráp khiến người ta ngơ ngẩn.

Tư thế này phải nói là cực kỳ mất hồn.

Tạ Lương Thành ho nhẹ một tiếng, thả chân cô xuống đặt lại ngay ngắn, thậm chí kéo váy giúp che kín mít như thể chưa có gì xảy ra.

Nam Tầm:...

Sau đó anh sửa sang lại quân trang nhàu nhĩ, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nam Tầm choàng tỉnh, bật dậy túm anh.

Tạ Lương Thành không bổ nhào lên người cô nữa mà chống hai tay bên sườn, rũ mắt nhìn.

"Vừa rồi anh hôn em, còn sờ chân em." Nam Tầm nhìn thẳng anh lên án.

"Ừ, nhưng đó là tình huống đặc thù." Tạ Lương Thành nghiêm trang giải thích.

"Tình huống đặc thù cái cc. Chẳng phải một cô gái định vào thôi ư, để cô ta thấy anh ngủ dưới đất thì chết à?"

Tạ Lương Thành hơi nhíu mày: "Suốt thời gian qua, tiên sinh không dạy cô phép lịch sự à. Mấy từ khiếm nhã này cô học từ đâu?"

"Mẹ nó anh cưỡng hôn em, sờ đùi em, còn đè em. Anh còn dám nhắc lịch sự nhã nhặn? Đồ lưu manh!"

"Đã bảo tình huống đặc thù. Ả ban nãy do Ngô đại soái phái tới quyến rũ tôi."

Nam Tầm bùng nổ: "Quyến rũ anh thì anh đừng để bị quyến rũ là được chứ gì? Anh ăn hiếp em làm gì?"

Tạ Lương Thành điềm nhiên nói: "Phiền. Tôi không thích dây dưa với phụ nữ."

Nam Tầm:...

Vốn Hà Phó quan bị nhầm tưởng thành nam, bị Ngô Đại soái xếp một phòng với La Phó quan. Nhưng La Phó quan lại yêu cầu thêm một phòng trên danh nghĩa mình nên Ngô Đại soái tưởng phòng đó cho Nam Tầm, tưởng Tạ Lương Thành không ngủ cùng bạn gái. Thế mới có màn sắc dụ vừa rồi.

Trên thực tế, Tạ Lương Thành từng gặp không ít trường hợp kiểu này. Chẳng qua vấp phải "đinh", những kẻ nịnh bợ anh chẳng dám nhét đàn bà lần hai.

Ngô Đại soái hiển nhiên chưa biết thói quen quái lạ không thích chạm phụ nữ của Tạ Lương Thành.

"Oa oa, em mặc kệ! Anh bắt nạt người ta, anh phải chịu trách nhiệm." Nếu không phải đang bị đè nặng, Nam Tầm nhất định sẽ lăn lộn khóc ầm trên giường.

Vẻ mặt Tạ Lương Thành hiện rõ mấy chữ"Cô thật ngây thơ" hết sức gợi đòn: "Đã thời buổi nào rồi mà còn đụng da đụng thịt là phải kết hôn?"

Nam Tầm ợ rượu, lầm bầm: "Lại định bảo người ta phong kiến cổ hủ chứ gì? Hừ, nếu là thời đại mới hôn không cần chịu trách nhiệm, vậy em cũng phải hôn một cái."

Tạ Lương Thành đang cân nhắc lời này có ý gì thì cô gái kia đã túm cổ áo anh kéo lại. Cánh tay vốn chống hai bên lập tức gập xuống kề sát cô.

Nam Tầm ôm đầu anh, bất ngờ ngẩng lên hôn tới. Đôi môi mềm mại dán lên môi mỏng lạnh lẽo khẽ mút vài cái.

Tạ Lương Thành trợn trừng mắt, cứng đờ người.

Vì dọa sợ anh, Nam Tầm chỉ dò đầu lưỡi đảo nhẹ giữa hai cánh môi, không dám hôn sâu.

Xem xem, cô tâm lý biết bao.

Nam Tầm buông tay ôm đầu, chuyển xuống ôm má anh hơi đẩy ra. Mắt cô ngấn nước nhìn sâu vào mắt anh, khe khẽ thì thầm: "Anh cả, muốn chịu trách nhiệm với em không, hửm?"

Thiếu nữ nhả khí như lan, mị nhãn như tơ.

Tạ Lương Thành trầm mặc nhìn cô, thật lâu không nói gì.

Nếu quan sát kỹ sẽ thấy ánh mắt anh dần trở nên thâm thúy, nghiêm túc như đang tự hỏi gì đó.

Nhưng con ma men Nam Tầm đâu thấy được, trông Tạ Lương Thành im lặng chỉ biết bốc lửa giận ngùn ngụt.

Giây tiếp theo, cô đột nhiên nâng chân đặt dưới bụng anh, bất ngờ hung hăng đạp cho một cú.

Tạ Lương Thành vốn chìm trong suy nghĩ, cũng không đề phòng mới lơ đãng bị con ma men nào đó đá trúng.

Uỵch, tiếng động cực kỳ vang dội.

Tạ Lương Thành bị một cô gái đá văng khỏi giường.

_____________

Hừm, tình hình là mấy nay Padu bị ốm dặt dẹo không có sức beta và editor thì đang bị deadline đâm nát đít mà vẫn chưa có chương mới:v

Giờ các bạn biết lý do rồi đấy (☞゚ヮ゚)☞

Đọc truyện chữ Full