Từ sau khi Mạnh Lương bị bắt, vẫn bị nhốt ở nhà giam. Bởi vì Quân Tuyệt nói hắn sẽ đến nên Minh Thù vẫn chưa từng đến thăm Mạnh Lương.
Bọn họ không có cách nào dùng thuốc giải của hệ thống nên tình trạng của Mạnh Lương lúc này có thể nói là thê thảm vô cùng.
Nhưng thái độ của Mạnh Lương còn cao ngạo hơn cả Minh Thù vài phần: “Người tới làm gì, chuyện gì ta có thể nói với người ta đều nói ra cả rồi.”
Minh Thù đứng ở nhà giam: "Quân Tuyệt sao rồi?"
“Quân Tuyệt ư?” Mạnh Lương ngẩng đầu lên, cười một tiếng cổ quái: "Hắn sao rồi ư, hắn muốn chết giống ta vậy."
“Giống như ngươi?” Ánh mắt Minh Thù đảo qua người Mạnh Lương, không biết vì sao bệnh dịch trên người Mạnh Lương không hề có một chút chuyển biến tốt nào, người bên ngoài đều khỏe hết rồi...
Quân Tuyệt cũng lây bệnh dịch ư?
“Người không biết sao?” Mạnh Lương hơi ngạc nhiên.
Minh Thù rời khỏi nhà giam, ánh mặt trời rọi trên người nàng vẫn còn mơ hồ, sự lạnh lẽo từ trong cơ thể phảng phất ra.
Một hồi lâu, Minh Thù mới trề môi: “Có bệnh ư.”
Liên Tâm không có nghe rõ, thận trọng hỏi lại một tiếng: “Bệ hạ, người nói gì vậy?”
“Tối nay ăn đùi gà.”
“Hả?”
Liên Tâm gãi đầu, lúc này bệ hạ còn có thể nuốt trôi được đùi gà sao? Không lo lắng cho phượng quân nữa ư?
Trấn Xương Hoàn.
Tên quan sai dán bảng bị dân chúng bao vây, trên bảng thông báo phía sau bọn họ có dán một lệnh truy nã.
“Đây là ai vậy?”
“Trời à, người giết người phóng hỏa, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm... thật là đáng sợ!”
“Một người có học sao có thể làm được những chuyện này cơ chứ?”
Quan sai chỉ vào lệnh truy nã trên bảng thông báo: “Mọi người nhìn thấy người này, nhất định phải tới nha môn báo án.”
“Nhất định nhất định, người như thế nên chặt đầu, quá ghê tởm.”
“Đúng vậy đúng vậy, quan gia...”
Bảng thông báo luôn có người vây quanh. Mãi đến khi bóng đêm phủ xuống, đường phố yên tĩnh trở lại, người bán hàng rong đều dọn quầy về nhà, một bóng người cao lớn từ góc đi tới.
Hắn đội nón, bóng tối phủ xuống che mặt của hắn.
Theo sự di chuyển của hắn, một mảnh ngọc bội bên hông lắc lư lấp lánh thấp thoáng dưới ánh trăng.
Cuối cùng hắn đứng ở trước bảng thông báo.
Nổi bật nhất trên bảng thông báo chính là tờ truy nã mới được dán hôm nay.
Có thể khùng như vậy ư.
Lại đi phát lệnh truy nã lão tử!
Còn cái gì mà giết người phóng hỏa, giết người cướp... Lão tử làm ra những chuyện này lúc nào!
Nói là sủng ái lão tử ta ư? Chính là sủng ái lão tử như thế này đây sao?
Lão tử nên ở trong hoàng cung, ghét bỏ nàng ta đến chết!
Quân Tuyệt hung tợn kéo lệnh truy nã xuống, xoay người rời đi. Hắn di chuyển qua vài con đường, cuối cùng đi vào một ngôi nhà.
Hắn gỡ nón xuống, bên trong hắn vẫn đeo mặt nạ, hẳn là không nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Bản thân Quân Tuyệt bây giờ cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn, hắn cũng sắp toi rồi...
Hắn nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, lấy lệnh truy nã ra xem: “Vẽ ta xấu như thế này, chả có chút sinh động nào.”
[Cửu thiếu gia vì sao người không quay về?]
Quân Tuyệt đặt lệnh truy nã xuống: “Ngươi không cảm thấy đợi đến lúc nàng ta biết được sự thật, nhất định sẽ áy náy hối hận, nói không chừng sẽ yêu ta sao?”
Lão tử không quay về!
Hiện giờ hắn khó coi như vậy, trở về nàng ghét rồi bỏ rơi lão tử phải làm sao, kiên quyết không thể trở về.
[...]
Quân Tuyệt xoay người, đè lệnh truy nã xuống dưới. Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, hắn đột nhiên cảm giác có chút lạnh, có chút nhớ nàng...
Có câu ngày nhớ gì đêm mơ thấy điều đó, trong giấc mơ của Quân Tuyệt đều là người ấy.
Nếu như không phải còn lý trí, Quân Tuyệt đã muốn trở về.
Nhưng hắn không muốn bộ mặt khó coi của mình xuất hiện trước mặt nàng.
Nếu giống với trong gợi ý của hắn, hắn nhất định còn có thể gặp lại nàng.
“Nghe nói nữ hoàng muốn nạp phượng quân mới rồi.”
Quân Tuyệt đẩy cửa liền nghe đại nương nói với giọng oang oang, hắn chết cứng ngay tại chỗ.
“Thiệt hay giả vậy?”
“Vừa rồi ta trở về, nghe tất cả mọi người đều nói vậy, chắc là đúng rồi.”
“Không phải vừa khỏi bệnh dịch rồi ư?”
“Đúng vậy, nghe nói muốn ăn mừng, đuổi xui xẻo đi.”
“Nữ hoàng bệ hạ chính là một minh quân, chúng ta nơi đây không được xem là nghiêm trọng. Nghe nói địa phương khác rất nhiều người chết, nữ hoàng bệ hạ cho người xây lại, sửa chữa lăng mộ rồi lại cấp phát lương thực...”
Quân Tuyệt đóng cửa lại, không nói một lời nào rời đi.
Bà điên đó lại nạp phượng quân mới...
Ném lão tử đi đâu rồi!
Quân Tuyệt khí thế hung hăng chuẩn bị hồi kinh nhưng mới vừa ra khỏi trấn, hắn liền bình tĩnh lại.
Nếu quả thật nàng muốn nạp phượng quân mới, hắn ta trở về sẽ thế nào? Hủy cả thế giới này sao?
[Cửu thiếu bình tĩnh... Nhìn xem điểm số của người!] Hệ thống bị hỏng một lỗ lớn.
Nó không muốn trở thành một hệ thống âm điểm.
Nói đến điểm số Quân Tuyệt càng thêm tức giận.
“Khụ khụ...” Quân Tuyệt ôm lấy ngực, cơ thể cong cong, ho khan khó chịu một hồi.
Một đôi hài có thêu hoa văn rồng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Thân thể Quân Tuyệt cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt theo đôi giày di chuyển từng chút một.
“Phượng quân, ngươi muốn mang con trai của trẫm đi đâu?”
Quân Tuyệt: “...” Cái gì mà con trai, con trai ở đâu ra?
Câu này không phải của nhân vật nam chính sao?
Đạo diễn, câu này không đúng rồi!
Quân Tuyệt xoay người muốn chạy, nhưng vừa mới xoay người đã bị lôi lại, cả người ngã về phía sau.
Hắn bị Minh Thù ôm lấy ở một tư thế kỳ lạ, hai chân vì không có lực bị trượt xuống, cả cơ thể ngã nhào lên người Minh Thù.
Ngửa đầu thấy khuôn mặt của nàng, khuôn mặt mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
“Bệ... bệ hạ, đã lâu không gặp.” Quân Tuyệt bấm bụng chào hỏi.
Khóe miệng Minh Thù mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng, nghe không thoáng chút tức giận: “Ngươi cũng biết đã lâu không gặp, trẫm còn tưởng rằng ngươi không biết nữa chứ.”
Quân Tuyệt: “...”
Minh Thù đưa tay muốn kéo mặt nạ màu đen xuống, Quân Tuyệt vội vàng đưa tay ngăn cản: “Bệ... bệ hạ.”
“Sao vậy, bây giờ trẫm muốn nhìn ngươi một chút cũng không được sao? Muốn thu phí hay sao?” Minh Thù nheo mắt.
“E sẽ dọa bệ hạ sợ hãi.” Quân Tuyệt hạ giọng nói.
Hắn vùng vẫy đứng lên.
Minh Thù nắm một đầu mặt nạ đen, cũng chưa cố gắng vén ra: “Trước đây chọc giận trẫm sao không sợ sẽ dọa trẫm sợ vậy?”
Quân Tuyệt: “...” Lúc đó lão tử rất đẹp.
Quân Tuyệt nhìn phía sau Minh Thù, nàng dẫn theo người đến, có vẻ là mới vừa đến đây...
Sao lại xui xẻo như vậy chứ, nàng ấy vừa đến đã đụng mặt rồi.
Để ngươi chịu hèn vậy luôn!
Để ngươi chịu hèn vậy luôn!
“Hồi cung thôi.” Minh Thù buông mặt nạ đen.
Quân Tuyệt bước về phía sau một bước: “Bệ hạ, ta sẽ không trở về nữa.”
“Há.” Minh Thù cười cười không quan tâm.
Quân Tuyệt cẩn thận liếc nhìn nàng, nàng ấy có bộ dạng rất không quan tâm. Quân Tuyệt trầm lắng, nàng ấy phản ứng thế này đây ư?
Sao lão tử lại thích một kẻ điên khùng như vậy chứ?
Minh Thù thổi vào lông mi của hắn, đưa tay lên vẫy vẫy: “Đánh ngất xỉu, mang đi.”
Quân Tuyệt: “...” Không đúng rồi!
Thấy người bên kia muốn đi qua đánh ngất xỉu mình, Quân Tuyệt vội vàng nói: “Ta... ta tự đi.”
Minh Thù cười đưa tay về hướng hắn, Quân Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đưa tay lên.
Lòng bàn tay nàng ấy ấm áp, tựa hồ mãi mãi ấm áp như vậy khiến hắn không chịu được mà nắm thật chặt.