Cư dân mạng A: Người gì mà bắt nạt người khác còn ăn to nói lớn, còn có mặt mũi không?
Cư dân mạng B: Mặc dù không biết Hạ Liên nhưng nhìn thật đáng thương, bị người khác bắt nạt còn bị người ta khiêu khích, tổng giám đốc Bắc Thần rốt cuộc làm sao trở thành tổng giám đốc được?
Cư dân mạng C: Cô ta là con nhà giàu, suốt ngày ăn chơi! Ỷ thế có ít tiền liền đi bắt nạt người khác.
Cư dân mạng D: Tôi cảm thấy Hứa tổng này rất có cá tính? Chí ít cô dám nói thẳng ra không giống một số người còn cố tình che dấu.
Cư dân mạng E: Đúng là mỗi người một ý! Cá tính cái gì chứ, cô ta chính là ỷ thế hiếp người khác không có giáo dục, là tổng giám đốc thì sao chứ, tổng giám đốc có phẩm chất như vậy sao?
Cư dân mạng F: Tôi cũng thấy cô ta rất được, dám làm dám chịu.
Cư dân mạng G: Tất cả mọi người tỉnh táo một chút, chuyện này bên trong như thế nào chúng ta đều không rõ ràng, ai biết trên kia nói thật hay giả? Không nên theo phong trào.
Những người trên mạng chia làm ba nhóm.
Một nhóm cảm thấy Hạ Liên vô tội, bị kẻ có tiền ỷ thế hiếp người vì cô ta mà bất bình.
Một nhóm khác cho rằng Minh Thù dám làm dám chịu, không giống những người dối trá trong giới giải trí.
Nhóm còn lại là trung lập.
Minh Thù rất nhanh nhận được điện thoại của Dương Dương.
"Bắc Bắc, cậu làm cái gì thế? Muốn chinh phục đa số cư dân mạng sao?"
Minh Thù thâm sâu nói: "Đối nhân xử thế phải có lý tưởng cao xa."
"Bắc Bắc có thể nói tiếng người được không?"
"Tôi muốn trở thành người đứng đầu giới giải trí."
"..."
Cái này với việc cô trở thành người đứng đầu giới giải trí có quan hệ gì?
Dương Dương không hiểu Minh Thù nghĩ cái gì, đừng nói là Dương Dương không hiểu, đám người phụ trách nghe Minh Thù làm màu xong cũng không hiểu lắm.
Không phải nói muốn trở thành người đứng đầu giới giải trí sao? Cô muốn đứng đầu như thế này sao?
Công ty này sớm muộn cũng đóng cửa.
Giải trí Bắc Thần khẩn cấp sử dụng quan hệ công chúng nhưng không có tác dụng gì, weibo của Minh Thù bị đánh giá quá thấp, tuy cũng không thiếu người cảm thấy cô rất ngay thẳng nhưng dù sao cũng là số ít.
Giải trí Chí Thượng tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, bắt Minh Thù nói lời xin lỗi nếu không chuyện này bọn họ sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.
Nhưng tuyên bố này được phát ra không lâu đã bị thu lại, sau đó bình luận trên mạng cũng bắt đầu bị chèn ép trên phạm vi lớn.
"Cô cho người làm như vậy?"
Thư ký lắc đầu, không có Minh Thù đồng ý cô nào dám tự ý làm gì.
"Đi điều tra thử xem." Không biết kẻ nào ngăn cản trẫm kiếm đồ ăn vặt.
"Hứa tổng, giảm độ nóng đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt."
"Tốt cái gì tốt, đồ ăn vặt của tôi..." Minh Thù phất tay: "Nhanh đi điều tra."
Thư ký "vâng" một tiếng, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Bệnh viện.
Trên trán Hạ Liên quấn một vòng băng vải, vẻ mặt bất mãn nhìn người không mời mà tới: "Hoắc tổng, anh tới đây làm gì?"
Hoắc Đình đặt hoa tươi ở bên cạnh: "Em thế nào rồi?"
"Nhờ phúc của Hoắc tổng nên không chết." Hạ Liên liếc mắt nhìn hoa tươi, chỉ là hoa tươi bình thường không có gì đặc biệt.
"Hoắc tổng vẫn là không nên xuất hiện ở đây thì tốt hơn, miễn cho tôi làm vấy bẩn Hoắc tổng."
Bàn tay Hoắc Đình đưa lên xoa đầu Hạ Liên.
"Tức giận ghê vậy."
Hạ Liên tránh khỏi Hoắc Đình, tức giận nói: "Nếu không phải là bị Hoắc tổng theo đuổi, tôi hiện tại cũng không phải ở chỗ này."
Hoắc Đình im lặng vài giây: "Anh đã cho người đè ép dư luận trên mạng, việc bồi thường cho em anh cũng sẽ để trợ lý của anh nói chuyện với em."
Hạ Liên kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Đình, dùng toàn lời lẽ chính nghĩa nói: "Hoắc tổng, anh coi tôi là người thế nào? Hạ gia của tôi không thiếu chừng này bồi thường, cái tôi muốn chính là công bằng."
Hoắc Đình tỉnh táo nói: "Chuyện này làm lớn lên đối với em cũng không tốt, nếu như bên kia làm ra hành động gì quá khích, em tổn thất càng nhiều."
Hạ Liên bất ngờ ấm ức: "Vậy tôi nhận không một trận đánh sao?"
Ánh mắt Hoắc Đình nhìn thẳng vào cô đọc nhấn từng chữ rõ ràng, dường như còn mang theo đánh giá cao: "Hạ Liên, em là cô gái thông minh."
Trên mặt Hạ Liên không cam lòng, giống như một cô gái yếu đuối bị cường quyền bắt nạt, cuối cùng đành bày ra bộ dạng bị Hoắc Đình thuyết phục.
Cô vốn là muốn đối phó với cô gái kia, ai biết cuối cùng kinh động tới giải trí Bắc Thần Hứa Bắc, bên phía giải trí Bắc Thần cũng không viết bài giống như bình thường mà làm lớn chuyện lên như vậy.
Gọi điện thoại cho cô ta tìm người, bên kia cũng một mực không tiếp.
Trong lòng cô cũng đã cảm thấy không yên, bây giờ Hoắc Đình cho cô một nấc thang, cô chắc chắn là muốn đi xuống.
Nhưng vì muốn sau này còn quan hệ với Hoắc Đình, cô không thể tiếp nhận bồi thường của Hoắc Đình.
Sau khi Hoắc Đình rời đi, Hạ Liên tiếp tục gọi điện nhưng vẫn như cũ không có ai nghe máy.
Rốt cuộc là ai...
Là muốn đối phó với cô hay là đối phó với giải trí Bắc Thần?
Nếu như là đối phó giải trí Bắc Thần thì tốt, còn nếu như là đối phó với cô...
Hoắc Đình làm việc có chút bí ẩn, bên kia Minh Thù ngày hôm sau mới nhận được tin tức.
Minh Thù tức giận đến nỗi ăn hết mười quả trứng: "Tên Hoắc Đình chết tiệt này, Hạ Liên thế nào cũng đều có lợi, hắn giúp Hạ Liên hẳn là thêm mắm thêm muối đè ép độ hot của tôi xuống làm cái gì?"
Luôn có điêu dân ngăn cản trẫm kiếm đồ ăn vặt.
"Đây là Hoắc Đình bảo vệ cậu còn gì?"
Dương Dương từ nơi khác chạy về nói: "Tốt xấu gì hai người cũng là được hứa gả cho nhau từ bé đúng không? Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đính hôn, Hoắc Đình đây là vì cậu đâu có liên quan gì với Hạ Liên?"
"Hắn với Hạ Liên càng hợp nhau." Minh Thù lại ăn một quả trứng.
Tiểu bạch liên cùng với tổng tài, quá hợp nhau!
Dương Dương khóe miệng giật giật: "Nhưng Hoắc Đình là vị hôn phu tương lai của cậu."
"Không thể nào."
"Cậu không thích hắn ta sao? Hắn nhìn rất đẹp trai hơn nữa trong nhà lại có tiền, cùng với cậu môn đăng hộ đối, cậu sao lại không thích hắn ta chứ, người như Hoắc Đình là tình nhân trong mộng của hàng trăm hàng ngàn thiếu nữ đó."
"Không thích."
Dù hắn là tiền vàng châu báu, trẫm cũng không thích.
Mắt Dương Dương liếc liếc hai vòng, kỳ quái hỏi: "Thế Bắc Bắc thích ai?"
"Tôi..."
"Reng reng reng…"
Điện thoại reo lên cắt đứt cuộc nói chuyện của cô và Dương Dương, màn hình sáng lên Minh Thù liếc nhìn đó là một số lạ.
"Alo?"
"Hứa tổng." Giọng nói Lạc Xuyên từ tốn từ bên kia truyền tới, giống như là vừa mới tỉnh ngủ.
"Lạc tổng, có việc gì sao?" Đồ thần kinh này đến số điện thoại của trẫm cũng lấy được.
"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi Hứa tổng gần đây sống có tốt không."
Minh Thù im lặng một giây, đột nhiên mở miệng: "Là anh làm?"
Việc của Hạ Liên, nghĩ kỹ một chút sẽ thấy có điểm không đúng.
Hạ Liên chắc là muốn đối phó với cô gái kia làm sao tự nhiên lại chuyển sang cô, hơn nữa những chứng cứ kia nhiều lắm, không giống như là Hạ Liên có thể thu thập được.
Ở bên kia Lạc Xuyên cười như điên: "Hứa tổng thật thông minh, có điều thông minh như vậy cũng không quá tốt, có chút không đáng yêu."
"So với Lạc tổng, tôi cảm thấy được tôi đã rất đáng yêu." Đồ thần kinh này nên đi bệnh viện tâm thần trị liệu một thời gian.
Lạc Xuyên ngừng cười, giọng nói kéo dài: "Hứa tổng nhớ cẩn thận."
Minh Thù dường như có thể tưởng tượng ra bộ mặt muốn ăn đòn của hắn lúc này.
Minh Thù nhếch miệng: "Đừng để cho tôi gặp được anh."
Trẫm sẽ đánh chết ngươi.
Không đợi người bên kia trả lời, Minh Thù trực tiếp cúp máy.
Dương Dương lại gần: "Là ai thế?"
Minh Thù đặt điện thoại xuống: "Lạc Xuyên, cậu quen biết hắn không?"
"Lạc Xuyên? Cậu hai của Lạc gia? Bắc Bắc hỏi hắn làm gì?"
"Thuận miệng hỏi thôi."
Dương Dương "ồ" một tiếng, cô suy nghĩ một chút: "Lạc Xuyên này không cùng người trong giới lui tới, luôn giữ mình trong sạch có rất ít tin đồn, là một người đàn ông đặc biệt nghiêm túc. Bắc Bắc, sao cậu có thể thích người như hắn được chứ?"
Minh Thù: "..."
Hoàn toàn không nhìn ra hắn ta nghiêm túc ở chỗ nào, rõ ràng là đồ thần kinh.